Truyền dịch hai ngày, Ôn Tiểu Huy được xuất viện. Số lần nhập viện trong hai năm này của cậu còn nhiều hơn trong hai thập kỷ trước cộng lại, cậu cảm thấy cuộc sống của mình không thể thảm hại hơn được nữa..
Sau khi được xuất viện, Ôn Tiểu Huy quyết tâm phải vận động. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cơ thể yếu ớt thế này, ngày nào đầu óc cũng choáng váng, cả người vô lực. Cho dù chỉ là xuống lầu ném rác lúc đi lên cũng bắt đầu thở hổn hển, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ tiếp tục thế này chắc cậu toi sớm mất. Qua đôi mắt của mẹ mình, cậu có thể nhận ra trạng thái bây giờ của mình tệ đến thế nào. Cậu không muốn làm mẹ lo lắng hơn.
Khi biết cậu muốn vận động, Phùng Nguyệt Hoa rất vui. Bà ngay lập tức làm hai thẻ tập thể dục, nói sẽ cùng cậu tập thể dục. Rõ ràng là bà không yên tâm để con trai rời khỏi tầm mắt.
Ôn Tiểu Huy cố gắng tập thể dục mỗi ngày, ngủ sớm, ăn nhiều hơn và uống thuốc đúng giờ, giống như hồi cậu điên cuồng tập thể hình ở Bằng Thành. Một khi cơ thể đã mệt mỏi thì rất khó để suy nghĩ bậy bạ. Cậu thấy phương pháp này khá tốt.
Một ngày nọ sau khi trở về từ phòng tập thể dục, Ôn Tiểu Huy đi tắm, mệt mỏi nằm thẳng xuống giường. Đầu óc cậu đầy rối bời, tự dưng không thể nhớ nổi những gì cậu đã làm trong khoảng thời gian này. Đúng vậy, cậu đã làm gì? Ăn, ngủ, vận động, rồi? Không có gì, cậu không nhớ bất cứ điều gì, nhưng cũng không có gì đáng nhớ, điều duy nhất khiến cậu nghĩ đi nghĩ lại chính là lần đó ở công viên...
Điện thoại vang lên. Ôn Tiểu Huy cầm lấy chiếc điện thoại mới mua, nhấn nghe: "A lô?"
"Xin chào, là cậu Ôn ạ?"
"Vâng, ai vậy?"
"Tôi đến từ đội ngũ vệ sinh của công viên núi X."
Ôn Tiểu Huy ngẩn ra: "Xin chào...?"
"Hôm nay khi chúng tôi tổng vệ sinh thì có tìm thấy một cục sạc dự phòng, bên trên có chữ viết tắt tiếng Anh là WXH, lật lại hồ sơ thì tên của ngài là tương đối phù hợp."
"Ồ, là của tôi."
"Vậy khi nào ngài có rãnh rỗi thì hãy tới lấy nhé."
"Được rồi, cảm ơn."
Khi bên kia chuẩn bị cúp máy, Ôn Tiểu Huy như nhớ ra chuyện gì đó, ngăn lại: "Chờ đã."
"Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ tôi nói rằng hôm ấy đã có người đưa tôi đến trạm y tế, đó là ai vậy?"
"Tôi không rõ, hôm đó không phải là ca trực của tôi."
"Anh có thể hỏi giúp tôi được không?"
"Ngài đợi một chút."
Ôn Tiểu Huy bất giác ngồi dậy, bàn tay căng thẳng bấu lấy góc bàn.
Một lúc sau, một người đàn ông lớn tuổi trả lời điện thoại: "Alo, cậu là vị khách đã té xỉu ngày hôm đó à?"
"Đúng vậy, tôi muốn biết ai đã đưa tôi đến trạm y tế. Tôi muốn cảm ơn người ấy."
"Đó là một chàng trai trẻ đẹp, tôi không nhìn rõ mặt vì cậu ta đeo kính râm, mà cậu ta cũng không để lại phương thức liên lạc nào."
Trái tim của Ôn Tiểu Huy đập dồn dập, cậu hít sâu và giọng nói bắt đầu run rẩy: "Là người đàn ông trẻ như nào? Cao bao nhiêu? Màu tóc, màu da, giọng nói thế nào, đôi môi có phải hơit...."
"Cậu, cậu gì ơi." Người đàn ông cắt ngang cậu: "Cậu hỏi từ từ thôi được không, mỗi ngày chúng tôi đều làm rất nhiều việc, sao mà nhớ rõ như vậy được?"
"Vâng..." Ôn Tiểu Huy cắn cắn ngón tay, buộc mình bình tĩnh lại: "Người đó cao bao nhiêu?"
"Không nói rõ được, dù sao anh ta cũng khá cao."
"Có đặc điểm gì nổi bật không?"
"Không chú ý lắm, mặc áo choàng đen và đeo kính râm, trông khá đẹp trai và có làn da trắng."
Ôn Tiểu Huy cảm thấy mình không thở nổi nữa, cậu lắp bắp hỏi: "Còn, còn đặc điểm gì nữa không".
Bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn: "Thưa cậu, tôi thực sự không nhớ, khi nào ngài có thời gian thì hãy đến lấy đồ của mình đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Ôn Tiểu Huy ném điện thoại xuống giường,, xoay người bước xuống đất, túm lấy áo khoác rồi lao ra ngoài.
Phùng Nguyệt Hoa đang nói chuyện với Ian, thấy cậu tự dưng chạy ra, bà sợ hết hồn: "Con sao vậy?"
"Mẹ, con để quên sạc điện thoại ở trạm y tế trong công viên. Con đi lấy nó đây."
"Ây dà, một cái sạc thôi mà, không sao."
"Đấy là phiên bản giới hạn ạ, đắt lắm."
"Con lại tiêu linh tinh rồi... Haiz, thôi thôi, con không cần phải đi đâu, bảo những người ở trạm y tế chuyển phát nhanh đến đi."
Ôn Tiểu Huy cứng họng: "À, con có nói rồi. Mấy người ở trạm y tế thiếu kiên nhẫn lắm, họ nói rằng họ không có rảnh, bảo con tự đi lấy."
"Thật là, vậy mẹ đi cùng con."
"Không cần đâu mẹ, con có thể tự đi mà, con không lái xe, mẹ yên tâm đi."
Phùng Nguyệt Hoa lắc đầu: "Không, mẹ phải đi cùng con." Bà vội vàng nói với Ian mấy câu rồi cúp điện thoại.
Ôn Tiểu Huy không biết làm sao, đành phải ra ngoài với bà.
Công viên núi X cách nội thành hơn bốn mươi cây số. Hai người đi tàu điện ngầm trước, sau khi xuống tàu điện ngầm thì bắt taxi, lúc vừa kịp lúc những người trong công viên kia chưa tan làm.
"Mẹ, trạm y tế có mùi khó chịu lắm. Mẹ đợi bên ngoài một lát, để con vào lấy cho."
"Được."
Ôn Tiểu Huy bước vào trạm y tế, sắp tan việc nên bây giờ chỉ còn hai người bên trong đang lau sàn nhà.
Hai người ngẩng đầu một cái, người đàn ông lớn tuổi "ủa" một tiếng, nói: "Có cần gấp như vậy không? Tôi còn định gọi cho cậu bảo cậu đưa địa chỉ để chuyển phát cho cậu đây."
Ôn Tiểu Huy gần như quên mất chuyện cái sạc, cậu lo lắng hỏi: "Anh, tôi muốn anh nhớ kỹ những đặc điểm của người đã đưa tôi đến đây ngày hôm đó. Điều này thực sự rất quan trọng với tôi."
"Sao? Anh ta đã tấn công cậu à?"
"Không, anh ơi, anh nói cho tôi biết những gì anh nhớ được đi." Ôn Tiểu Huy liếc nhìn cây lau nhà, nắm lấy nó: "Anh nói đi, tôi sẽ giúp anh lau cho."
"Ây ây, không cần không cần." Người đàn ông giật lấy cây lau nhà: "OK, để tôi nhớ chút." Ông ta cau mày, suy nghĩ một lúc: "Chiều hôm đó, khoảng ba giờ, lúc đó tôi đang trực thì một người đàn ông bế cậu vào. Chúng ta kiểm tra một chút thì thấy không có gì đáng ngại, chỉ là hơi yếu thôi nên để cậu nằm nghỉ trên giường, bảo anh ta ghi danh nhưng anh ta từ chối, chỉ bảo chúng tôi phát thông báo thôi. Trên người cậu chẳng có gì, chắc chắn là có người đi cùng, thế nên khi chúng tôi phát thông báo trên đài thì mẹ cậu tới, mọi chuyện chỉ có thế thôi. "
Trái tim Ôn Tiểu Huy đập bình bịch: "Vậy vẻ ngoài của cậu ta..."
"Không phải đã nói với cậu rồi hay sao? Cậu ta mặc áo choàng đen, cả người đen xì, đeo kính râm đen to, làn da rất trắng, cơ thể có mùi thuốc khử trùng, cao gầy, trông rất trẻ." Anh chợt nhớ ra gì đó, "À, khi tôi thấy cậu ta duỗi tay ra thì chỗ cổ tay đang bị băng lại."
"Có thể gọi giám sát viên của công viên tới đấy không? Ở đây cũng có camera chứ ạ?"
Người đàn ông nhìn cậu đầy đề phòng: "Cậu muốn xem camera làm gì, đó không phải là thứ ai cũng có thể xem được đâu."
"Phải làm sao mới có thể xem lại được ạ?"
"Trạm y tế không có camera, nhưng bên ngoài có. Trừ khi có giấy của cảnh sát, nếu không chúng tôi không thể cho du khách xem được."
"Cậu ta, cậu ta đã tấn công tôi." Ôn Tiểu Huy suýt nữa cắn phải lưỡi, "Lý do này được chứ."
Người đàn ông nhìn cậu thận trọng: "Cậu ài, rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì thế? nếu người đó tấn công cậu thì hãy gọi cho cảnh sát đi, nói với tôi cũng thế thôi. Nhưng tôi nói cho cậu một điề, nói dối với cảnh sát là phải chịu trách nhiệm pháp lý.. "
Ôn Tiểu Huy thở dài, đập mạnh vào trán, vẻ mặt vô cùng uể oảii.
Người đàn ông lắc đầu một cái, đưa cậu cái sạc: "Đồ của cậu đây."
Ôn Tiểu Huy lấy sạc. Cái này là Lạc Nghệ mua cho cậu. Cậu nhìn một nó, tầm mắt nhòe đi.
Lúc này, Phùng Nguyệt Hoa bước vào: "Tiểu Huy? Sao lâu thế con?"
"Không sao ạ." Ôn Tiểu Huy đưa lưng về phía bà, dụi mắt, vẫy cái sạc trong tay: "Đây rồi, về thôi."
Hai người đi khỏi trạm y tế không xa thì một cô gái chạy ra khỏi trạm y tế, gọi cậu lại.
Ôn Tiểu Huy nghi hoặc nhìn cô.
Cô gái kia thở hổn hển vài cái, nói: "Hôm ấy tôi cũng ở đó, tôi có nhớ ra chút chuyện."
Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy mở to: "Cô nói đi."
"Dưới chiếc áo choàng đen mà người đó mặc, có vẻ là một bộ đồ bệnh nhân. Tôi đã nhìn thấy khi hắn duỗi tay ra. Tôi biết bộ quần áo đ, đó là của bệnh viện XX. Tôi đã đi thực tập ở đó khi tôi còn học đại học."
Ôn Tiểu Huy nắm lấy vai cô, lắp bắp nói "Cảm ơn! Cảm ơn cô!"
Cô gái sợ hết hồn.
Phùng Nguyệt Hoa hơi hoang mang: "Sao thế? Tiểu Huy?"
Ôn Tiểu Huy cố bình tĩnh nóii: "Không có gì. Con chỉ muốn cảm ơn người đã đưa con tới trạm y tế thôi, cho dù không biết người ấy là aii."
"Hầy, cậu ta không để lại phương thức liên lạc..."
Sau khi trở về nhà thì trời đã tối. Ôn Tiểu Huy tự giam mình trong phòng, nhớ lại tất cả thông tin cậu có được ngày hôm nay. Dường như ngày càng có nhiều thông tin nghi vấn về cái chết của Lạc Nghệ, đây sẽ không phải là ảo giác của cậu chứ? Có phải cậu đã suy nghĩ quá nhiều không? Cậu không thể kìm nén được suy nghĩ của mình, ngày nào mọi chuyện còn chưa sáng tỏ thì ngày ấy cậu vẫn không thể an tâm được. Đến bây giờ, cậu không thể buông bỏ này được, rốt cuộc ai mới là kẻ tàn nhẫn nhất đây.
Cứ thế mất ngủ tới sáng, Ôn Tiểu Huy đến bệnh viện xx mà không nói với ai. Khi đến quầy lễ tân của bệnh viện, cậu hỏi tên của Lạc Nghệ hoặc Tào Hải nhưng vẫn không có thông tin nào. Cậu muốn kiểm tra thời gian nằm viện thì y tá đuổi cậu đi. Sau khi ngây người ở trước quầy lễ tân vài giây, cậu quyết định tự đi tìm. tầng, vô số phòng bệnh, cậu tìm từng phòng một. Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Cả ngày cậu chỉ uống hai chai nước, nhưng tiếc là chẳng thu hoạch được gì.
Nản lòng ra khỏi bệnh viện, cậu rút điện thoại di động ra, gọi điện cho một người mà cậu đã nghĩ đời này sẽ không bao giờ gọi lại nữa.
"Alo, Tiểu Huy?"
"... Luật sư Tào." Ôn Tiểu Huy uể oải nói.
Tào Hải rất ngạc nhiên: "Cậu tìm tôi có việc?"
Ôn Tiểu Huy mím môi khẽ nói: "Cảnh sát nói với tôi rằng thi thể của Lạc Nghệ và Thường Hồng cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy."
"Ừm, chỗ kia có hải lưu, có thể họ đã bị cuốn đi rồi."
"Vậy tại sao thi thể của một số người khác đã được tìm thấy, nhưng chỉ họ là biến mất?"
"Chắc là trùng hợp đi, cũng chỉ tìm được vài.... bộ phận của mấy người đó thôi mà." Giọng nói của Tào Hải nghe có vẻ hơi khó chịu, hắn ta dường như muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt.
Ôn Tiểu Huy im lặng một lúc: "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện xx."
Tào Hải như ngừng thở, Ôn Tiểu Huy nhạy cảm nắm nhận ra. Cậu vội vàng nói: "Sao thế, anh quen với bệnh viện này lắm à?"
"Ừ, gần nhà tôi."
Ôn Tiểu Huy nắm chặt điện thoại di động của mình: "Hôm đấy, tôi bị ngất trong công viên, khi tôi mơ mơ màng màng, có một người nào đó đã đưa tôi đến trạm y tế. Người ở trạm y tế nói cho tôi biết người đó cao gầy, rất trẻ, da rất trắng, nhưng mà hắn... "
"Ôn Tiểu Huy." Tào Hải ngắt lời cậu, giọng nói đầy bình tĩnh: "Cậu muốn nói cái gì?"
Ôn Tiểu Huy dừng lại, mãi lâu sau, cậu mới trả lời với giọng nói thật thận trọng, nhưng lại tràn ngập sự lên án đầy đau đớn: "Lạc Nghệ... em ấy vẫn còn sống đúng không?"