Trong khoảng thời gian đó, hậu cung nhộn nhịp hẳn lên, nhờ ân đức của đức thánh thượng, mưa móc gần như trải đều hậu cung.
Chỉ là, có một số người, lại không nhận được ân huệ đó, ví như một vài cung phi cấp bậc quá thấp, Lạc Quân đế chẳng buồn nhớ mặt hay ví như vị Hòa Phi ở Thanh Tư Cung kia…
Sau lần tình cờ gặp thánh giá ở Ngự hoa viên đến giờ Lý Phù Dung vẫn chưa từng có cơ hội được thị tẩm. Lý Phù Dung không gấp, cũng không ra ngoài rêu rao thanh danh mà an tĩnh đọc sách, phẩm trà như thường. Trong khi đó, Nhã Nhã đã gấp tới độ muốn nhảy dựng lên.
– Tiểu thư, tiểu thư tốt à, làm sao ngài có thể bình tỉnh như vậy được chứ? Ngài có biết bên ngoài loạn cả lên rồi hay không…
Mặc cho Nhã Nhã léo nhéo bên tai, Lý Phù Dung cũng chẳng buồn quan tâm.
Người ta đã không nghĩ, nàng muốn gấp để làm gì? Nôn nóng đưa mặt cho người khác vả sao?
Xét theo thói quen làm việc của Lạc Quân đế, một khi hắn đã quyết định lưu tại hậu cung, vốn dĩ không có lý do sẽ bỏ qua Hòa Phi trên danh nghĩa này. Thế mà, cho tới giờ, hắn vẫn chưa từng bước vào Thanh Tư Cung, lý do có thể là gì đây?
Vì Lý Phù Dung không dễ nhìn? Vì phong thủy của Thanh Tư Cung không tốt?
Mặc cho mọi người có đoán già đoán non, có gấp tới cỡ nào đi nữa thì Lý Phù Dung đã biết rõ rằng: Lạc Quân đế sẽ không chạm vào nàng!
Nguyên do? Đơn giản là vì nàng thân cận với Tô Tuyết mà thôi!
Lạc Quân đế có thể bỏ mặc không quan tâm cảm nghĩ của Tô Tuyết khi hắn ân sủng các nữ nhân khác, bởi vì các nàng là người khác! Vốn không liên can, quan hệ gì với Tô Tuyết, hắn sẽ dễ dàng ăn nói với Tô Tuyết hơn! Nhưng Lý Phù Dung lại không giống!
Lý Phù Dung là người duy nhất trong hoàng cung này giao thiệp với Tô Tuyết!
Lạc Quân đế không biết được Lý Phù Dung cũng là người trùng sinh giống hắn, hắn nghĩ Tô Tuyết thân cận với Lý Phù Dung vì dù sao kiếp trước cả hai cũng có quen biết với nhau. Lý Phù Dung còn ra mặt giúp cho Tô Tuyết.
Đã thế, nếu hắn chạm vào Lý Phù Dung, hắn phải nói sao với Tô Tuyết đây? Ngỡ như Lý Phù Dung vì thế mà xích mích hay nẩy sinh mưu đồ với Tô Tuyết thì sao? Nếu cả người bạn duy nhất cũng mất đi, Tô Tuyết sẽ buồn thương, tuyệt vọng tới mức nào?
Chính vì vậy, Lý Phù Dung là đối tượng bị Lạc Quân đế bỏ qua!
Lý Phù Dung cũng không có tâm cùng với nữ nhân khác giành giật chút ân sủng giả dối lại chứa đầy nguy hiểm kia.
Còn người ngoài nhìn vào thì lại cảm thấy Hòa Phi kia thật hữu danh vô thực, một chút sức phản kháng cũng không có.
…
Ngày hôm đó, sau khi tới vấn an Hoàng hậu, các hậu phi nấn ná ngồi cùng nhau chuyện trò trong không khí hòa thuận, ấm áp đến tê người. Thảo luận gây xôn xao nhất và không bao giờ lỗi thời: hoàng thượng đang sủng ái ai!
– Chiêm Phi tỷ tỷ, chiếc vòng này thật đẹp quá…
Một mỹ nhân nào đó thích thú nhìn chiếc vòng lấp lánh trên tay của Chiêm Phi rồi reo lên.
– Đây không phải là cống phẩm mới nhất năm nay sao. Hoàng thượng quả nhiên ưu ái Chiêm Phi tỷ…
Chiêm Phi nhếch cao mép cười, mặc nhiên nói:
– Đúng vậy! Đây là ân sủng đặc biệt của thánh thượng ban cho ta…
Chất giọng ngọt ngào của vị mỹ nhân đó vang khắp Phượng Hoàng Cung, không biết nàng ta có mưu đồ gì không hay thật sự ngây thơ nghĩ rằng lời mình nói rất chân chất, không gây hại tới ai, cũng chẳng để ý thấy có vài người đang âm thầm nghiến răng, nghiến lợi.
Hoa Phi cũng là một trong những người đó! Trước kia, Hoa Phi thường hay ỷ vào địa vị của mình mà thỉnh thoảng gây ra vài chuyện hoang đường. Nhưng những trò của Hoa Phi cũng chẳng gây ra sóng gió lớn lao, Hoàng hậu cũng chẳng quan tâm cho nàng làm bừa, xem đó như một nốt thăng trong hậu cung bị thất sủng này. Hoa Phi vô tình được dung túng lại ngỡ là chuyện đương nhiên, càng thêm kiêu ngạo.
Thế mà, hôm nay, lại xuất hiện một “sủng phi” hào quang vạn trượng, lại là một ngoại nhân dị tộc. Cũng cùng một chức vị, vì sao nàng ta lại dám nghênh ngang tỏ ra mình cao cao tại thượng chẳng đặt ai vào mắt?
Chỉ là một kẻ đến sau mà lại dám đi tranh giành tình cảm của nàng? Lại còn mang long chủng?
Càng nghĩ, Hoa Phi càng hận tím ruột, ngón tay cà trên mặt bàn càng mạnh, đến nổi phát ra tiếng ken két nho nhỏ.
Tứ phi hiện tại, ngoài trừ Hòa Phi lúc nào cũng không tranh với đời, Hoa Phi hống hách không thân cận với ai còn Nhân Phi, quyết định gia nhập trở thành chiến hữu với Chiêm Phi vừa được sắc phong kia.
Lấy Chiêm Phi làm trung tâm, Nhân Phi dẫn đầu một toán oanh oanh yến yến luôn miệng khen ngợi, lấy lòng Chiêm Phi một cách trắng trợn. Hành động đó càng làm Hoa Phi tức tới trợn mắt.
Hoa Phi lớn tiếng nói:
– Cũng chỉ là một chiếc vòng mà thôi, có gì hiếm lạ chứ!
Chiêm Phi đang đắc thế, kiêu ngạo không ngừng, làm sao chịu nhường nhịn kẻ khác dám lấn áp mình, liền buông tiếng nói:
– Đúng vậy! Chỉ là một chiếc vòng mà thôi! Nên ta chỉ cần nói một tiếng, bệ hạ lại đưa tới hàng chục thứ như vậy. Chẳng bù cho một số người, có muốn cũng không được…
Trắng trợn bị mỉa mai như vậy, Hoa Phi làm sao nén được cục tức này, liền đập bàn đứng lên, quát:
– Dị quốc kia, ngươi dám nói gì? Thử lặp lại một lần xem!!!
Chiêm Phi ghét nhất người khác đem xuất thân của mình ra châm chọc, lập tức nổi cơn sung thiên, chỉ thẳng Hoa Phi mà mắng:
– Ta đường đường công chúa của La Quốc, ngươi lại dám bất kính với ta như thế? Ngươi có tin ta xé miệng ngươi không…
Ở giữa Phượng Hoàng Cung của Hoàng hậu, một phi tử lại dám ngang nhiên tỏ ra mình là trung tâm như thế, lẽ ra Hoàng hậu phải tỏ ra một hai câu chỉ trích, hay dạy bảo gì đấy nhưng không, Hoàng hậu vẫn cứ điềm nhiên như thường, như chẳng nghe, chẳng thấy. Sự im lặng bất thường đó của Hoàng hậu mới là đều khiến Lý Phù Dung phải suy nghĩ.