Bởi vì thời gian cấm túc của Lý Phù Dung đã được giảm thiểu so với kiếp trước, nên trong khoảng thời gian này, Lý Phù Dung càng thêm chấp hành nghiêm ngặc hình phạt của mình, cấm tiệt tất cả mọi người trong Thanh Tư Cung một tháng này không ai được ra khỏi cửa, không để khách đến thăm. Thậm chí, cũng không cho mọi người dò la tin tức bên ngoài, hoàn toàn phong bế!
Đủ một tháng bị phạt cấm túc, cánh cửa của Thanh Tư Cung mới lần nữa được mở ra!
Đúng như dự liệu, dù Thanh Tư Cung đã mở cửa cũng không một phi tần nào tới thăm hỏi, dù sao trước nay Lý Phù Dung cũng chẳng giao thiệp với ai. Nhưng mà, ngay cả Tô Tuyết cũng không tới thăm thì Lý Phù Dung đã lấy làm lạ.
Nàng vốn nghĩ Tô Tuyết sẽ là người sốt ruột nhất chờ đợi Thanh Tư Cung được giải tỏa phong cấm!
Lý Phù Dung chờ đợi một ngày rồi lại một ngày, vẫn không thấy Tô Tuyết đến. Lần này, đến phiên Lý Phù Dung phải nghĩ ngợi.
– Huệ Tần mấy ngày nay không khỏe sao?
Lý Phù Dung thuận miệng hỏi Nhã Nhã. Nàng biết ngay khi Thanh Tư Cung được tự do, nhất định Nhã Nhã sẽ không nhịn được mà ra ngoài dò la một vòng.
Ngược lại, Nhã Nhã không sốt sắng trả lời Lý Phù Dung như mọi khi, mà có phần e dè.
Lý Phù Dung lặp lại:
– Huệ Tần bệnh sao?
Nhã Nhã thở dài nói:
– Không phải! Không có tin tức Huệ Tần bị bệnh…
Nếu Tô Tuyết không bệnh, không có lý do gì lại không chạy tới đây.
Nhã Nhã chần chừ một lúc rồi nói:
– Tiểu thư… nghe nói… Chiêm Phi đã có thai.
Lý Phù Dung sững sờ.
Chiêm Phi… có thai?
Nhã Nhã hiểu lầm Lý Phù Dung đang đau khổ, giọng càng nhỏ:
– Thánh thượng từ tháng trước đã lâm hạnh hậu cung, các vị hậu phi nương nương đều may mắn được thay phiên thị tẩm…
Lý Phù Dung càng trừng mắt. Lạc Quân đế đang làm gì vậy?
Việc Lạc Quân đế lâm hạnh hậu cung ở kiếp trước không phải không có, nhưng xét ra thì đó đều có mục đích! Lý Phù Dung rõ hơn ai hết vấn đề Lạc Quân đế chán ghét hậu cung của mình, càng không nghĩ muốn sủng hạnh các nàng! Chỉ vì lúc đó tình thế bắt buộc khiến hắn không thể thất sủng các nàng được! Vậy còn bây giờ thì sao?
Không phải hắn đã thuận lợi nắm vững hơn một nửa thế lực triều chính rồi sao? Vậy tại sao hắn còn làm ra hành động như vậy? Hơn nữa, còn để cho Chiêm Phi có thai?
Lý Phù Dung rối loạn, chẳng thể nào lý giải được hành động của Lạc Quân đế!
Mọi chuyện vượt ngoài dự tính khiến Lý Phù Dung cảm thấy bất an!
Nhã Nhã liên tục nói gì đó nhưng Lý Phù Dung một chữ cũng không thấy, một lúc sau, Nhã Nhã mới nhận ra vẻ mặt không đúng của Lý Phù Dung, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Trước kia, tiểu thư luôn không tranh sủng, nguyên do cũng một phần vì đức thánh thượng không lâm hạnh hậu cung. Nay thì sao đây? Hoàng thượng đã liên tục triệu gọi các hậu phi để thị tẩm rồi, chỉ có một mình tiểu thư của nàng là vẫn bất động như cũ! Nếu tình hình thế này kéo dài, không phải Lý Phù Dung bị thất sủng sao?
Nhã Nhã thật không dám tưởng tượng đến cảnh đó! Nếu nó thành sự thật, địa vị của Lý Phù Dung nhất định sẽ xuống dốc không phanh, lúc đó, phải chịu rẻ lạnh của bao người đây?
Nhưng nàng có thể làm được gì? Khuyến khích Lý Phù Dung đi tranh sủng hay sao? Nàng vẫn chưa dám quên lời cảnh cáo của Lý Phù Dung ngày trước. Càng nghĩ, Nhã Nhã càng rối loạn không biết nên làm thế nào.
Đột ngột, Lý Phù Dung lại lên tiếng nói:
– Ngươi cùng ta đến Chiêu Dương Cung!
Nhã Nhã giật nẩy mình nhìn Lý Phù Dung không hiểu được. Lúc này, Lý Phù Dung còn tới Chiêu Dương Cung làm gì?
Thấy Nhã Nhã cứ đứng sững mãi, Lý Phù Dung lên tiếng gắt:
– Còn không mau chuẩn bị!
Nhã Nhã giật nẩy mình, liền dạ:
– Vâng, nô tì đã rõ.
…
Vừa trông thấy Lý Phù Dung xuất hiện ở Chiêu Dương Cung, Tô Tuyết rất lấy làm bất ngờ, chẳng ngờ được Lý Phù Dung sẽ chủ động tìm mình như vậy.
Còn Lý Phù Dung, vừa trông thấy Tô Tuyết liền cau chặt cả chân mày.
– Dung tỷ, mời tỷ vào trong ngồi.
Tô Tuyết nặn nụ cười với Lý Phù Dung rồi mời mọc nàng vào phòng khách, cũng chẳng phân biệt chủ khách, thân cận ngồi cùng một bàn với Lý Phù Dung.
– Thải Hà, mau dâng trà cho Hòa Phi!
Cung nữ Thải Hà liền vâng lời, cũng tự hiểu Huệ Tần muốn đuổi mình đi nên sau khi lui xuống rồi cũng không tiến vào nữa để lại không gian riêng cho hai người.
Tô Tuyết như kẻ mất hồn mân mê ly trà trên tay, cũng không để ý nó quá nóng làm bàn tay trắng nỏn của nàng hiện lên một mảnh đỏ chói mắt.
– Tô Tuyết.
– Tô Tuyết.
Lý Phù Dung gọi hai lần, Tô Tuyết hồi lâu mới thẩn thờ ngước mặt lên nhìn Lý Phù Dung.
Trong mắt Tô Tuyết lúc này chỉ một mảng ảm đạm, vô hồn.
Tại sao chỉ một tháng ngắn ngủi, Tô Tuyết lại trở thành một người mất sinh cơ như vậy?
Rốt cuộc Lạc Quân đế đang dự tính điều gì? Chẳng lẽ hắn không phát hiện ra tình trạng Tô Tuyết không ổn chút nào sao?