Tống Hữu Thục có thai.
Tôi nghe tin này, lập tức sai Thải Quyên và Bảo Lê đưa đến Chiêu Hoa cung vô số ban thưởng và đồ bổ.
Sau khi trở về, Thải Quyên kể tôi nghe Hoàng Thượng cũng ở Chiêu Hoa cung nhưng sắc mặt không quá đẹp, Tống Tu nghi khóc đến mức đôi mắt sưng húp.
Kể từ đó, sự việc kỳ lạ đã xảy ra, Triệu Lăng không còn đặt chân đến Chiêu Hoa cung nữa.
Thái độ khác thường của y bao gồm cả vụ đến khuya rồi mà vẫn ở Tiêu Phòng Điện.
Tôi thực mệt quá rồi, cố nén cái ngáp nhắc nhở y: Đêm đã khuya, ngày mai bệ hạ còn phải lâm triều.
Triệu Lăng liếc tôi một cái, thong thả nói: “Ngai vàng trên đại điện chỉ là vật trang trí, dù trẫm không lâm triều thì đám người Lương Vương cũng sẽ không nói lời nào.”
Vì thế tôi phải cố chống tinh thần chơi cờ với y.
Trong lúc chơi cờ, Triệu Lăng chợt hỏi: “Trong vở diễn Đông Hải Hoàng Công, Hoàng Công vung đao đánh hổ trắng nhưng rốt cuộc chết trong miệng hổ. Hoàng hậu cảm thấy đáng tiếc không?”
Tôi đặt xuống một quân cờ, buột miệng: “Có gì đáng tiếc, tay nghề không bằng con hổ mà thôi.”
“Ngày ấy xem diễn, vì sao lại khóc?”
Trong điện ngọn đèn dầu chiếu sáng ngời, Triệu Lăng ngồi đối diện với tôi, y không nhìn tôi, ánh mắt rơi trên bàn cờ, hàng mi dài đen như lông quạ rũ bóng, thanh âm bình thản lãnh đạm.
Tôi ghé sát vào y, cười tủm tỉm: “Đương nhiên là bị cảm động đấy ạ.”
Bốn mắt nhìn nhau, y cụp mi xuống trước.
Tôi giải thích: “Tây Kinh tạp ký viết rằng, Hoàng Công vung đao hô mưa gọi gió, nhưng vì sao lại muốn khiêu khích con hổ trắng kia? Có thể thấy người này rất kiêu ngạo tự phụ, hổ trắng không đụng gì đến ông ta mà ông ta nhất định muốn tìm đường chết, kết quả bị hổ cắn. Mỗi khi thần thiếp xem đến đoạn này đều cảm thấy cực kỳ khoan khoái, mừng cho hổ trắng đến rơi lệ.”
“... Cách giải thích của Hoàng hậu quả thật khác hẳn thường nhân.”
“Ồ, bị bệ hạ phát hiện rồi! Thần thiếp coi như ngài đang khen tặng.”
Triệu Lăng nở một nụ cười hiếm có, hỏi tôi: “Biết uống rượu không?”
“Không ạ, nhưng thần thiếp có thể thử một chút.”
Triệu Lăng lập tức truyền Tô nội quan đi lấy rượu.
Rượu chưa kịp uống thì một tỳ nữ của Chiêu Hoa cung tới đây, bẩm báo Tống Tu nghi khóc lóc thảm thiết, đập phá đồ đạc khắp nơi, kêu gào xin gặp Hoàng Thượng.
Từ khi cô ta vào cung, Triệu Lăng đối đãi với cô ta cực tốt, tình cảm của hai người họ thâm hậu vô cùng.
Tôi vốn tưởng rằng y sẽ qua gặp cô ta.
Kết quả y chẳng có phản ứng gì, chỉ sai người đuổi nô tỳ kia về.Sau đó, đêm khuya tĩnh lặng, y kéo tôi leo lên mái ngói lưu ly của trắc điện, ngồi trên nóc nhà uống rượu tán gẫu.
Tôi nhớ ngày hôm đó xung quanh tôi rất tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng côn trùng rỉ rả, vầng trăng huyền ảo treo trên trời cao, bao phủ khắp nơi bằng một quầng sáng bạc.
Gió phất qua tai thổi tóc tôi rối tung, tôi nắm tay Triệu Lăng, sợ cao tới mức hét lên.
Tay tôi lạnh ngắt, Triệu Lăng siết chặt nhưng không cười nhạo tôi, chỉ trấn an: “Đừng sợ, hãy từ từ mở mắt nhìn lên nào!”
Bầu trời đầy sao, đẹp như tranh vẽ, vô biên vô tận.
Tôi làm theo lời hướng dẫn, không nhìn xuống đất, dần dần cũng thả lỏng vài phần.
Nhưng tôi vẫn ngồi rất cẩn thận, trong lòng hồi hộp vô cùng, sợ hơi chút bất cẩn là sẽ ngã xuống.
Triệu Lăng cười: “Cho dù ngã xuống, trẫm cũng có thể kéo được nàng.”
Y thản nhiên ngả người ra phía sau, nằm gối đầu lên cánh tay, cằm nâng cao, đường cong uyển chuyển.
Gương mặt Triệu Lăng rất thanh tuấn như miếng ngọc trắng không tỳ vết, mắt tựa sao Mai.
Chắc hẳn y trông giống cha mình, nghe nói Ấp Vương điện hạ là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong.
Năm đó ông đẹp trai nổi tiếng ở thành Lạc Dương.
Đáng tiếc ông mất sớm, trưởng tử kế thừa vương vị.
Đêm đó, Triệu Lăng uống rượu xong bèn kể tôi nghe những chuyện thú vị trong phủ Ấp Vương trước kia.
Trưởng huynh kế thừa vương vị từ nhỏ nên cứ như ông cụ non, lúc nào cũng bày ra vẻ nghiêm khắc.
Triệu Lăng và Nhị ca thường xuyên ngỗ nghịch, lén bỏ sâu vào trà của trưởng huynh, nhìn huynh ấy mặt không đổi sắc phẩm trà.
Hai người cho rằng trưởng huynh chưa từng phát giác nên rất hí hửng. Mãi đến giờ cơm tối, ăn hết nửa cái bánh thịt mới phát hiện có nửa con giòi, trong khi hai người họ moi họng nôn mửa thì thấy khóe miệng trưởng huynh ngậm cười.
Vào hôm tuyết lớn, trưởng huynh thấy bọn họ chơi tuyết ngoài sân, gọi hai người đến bảo họ lên mái hiên gom mấy bình tuyết dự trữ, mai mốt dùng để pha trà.
Đợi hai người họ trèo lên mái nhà, trưởng huynh sai người lấy đi cây thang, bảo bọn họ nghĩ cách tự leo xuống.
Phụ thân mất sớm, trưởng huynh tuy thừa kế vương vị nhưng chân bị tật, là một người thọt, do đó Hoàng tổ phụ không thích.
Tuyên Tông Đế có nhiều hoàng tử, bản thân là một Hoàng đế không có thực quyền.
Vốn dĩ trưởng huynh mang bọn họ đến đất phong, nuôi dưỡng mấy ngàn tư binh, tự cung tự túc, sống rất thoải mái.
Mãi đến khi người từ Lạc Dương tới bắt đi Nhị ca.
Huynh đệ tình thâm, trưởng huynh suất lĩnh phủ binh phản kháng, đánh không lại đội quân triều đình.
Bọn chúng còn chém luôn đôi chân thọt của huynh ấy.
Không lâu sau, trưởng huynh qua đời.
Rồi lại không lâu nữa, Lạc Dương truyền đến tin tử của Nhị ca.
Nghe nói là Lương Vương và Khánh Vương có những bất đồng về chính kiến, Nhị ca thành vật hy sinh, bị Khánh Vương đầu độc.
Kế tiếp, Lương Vương giết Khánh Vương làm kẻ chiến thắng, nhưng lại đẩy Triệu Lăng lên ngôi vị hoàng đế.
Đây là lần đầu tiên Triệu Lăng kể cho tôi nghe những chuyện như vậy.
Tôi biết, điều này mang ý nghĩa là trong lòng y, tôi không còn thuộc phe Lương Vương nữa.
Năm thứ ba của cuộc hôn nhân, Triệu Lăng rốt cuộc thử cố gắng tin tưởng tôi.
Từ đấy về sau, Triệu Lăng bắt đầu ngủ lại ở Tiêu Phòng Điện.
Cơ mà giữa hai chúng tôi chưa hề phát sinh chuyện gì.
Thường thường chỉ đánh ván cờ, đàm luận thơ văn, đến khuya tôi mơ màng sắp ngủ, được y bế lên giường.
Còn y chỉ ngủ trên trường kỷ bên ngoài bình phong.
Tống Hữu Thục cũng bắt đầu tới Tiêu Phòng Điện.
Triệu Lăng không chịu gặp cô ta, cô ta bèn đứng ngoài điện, lẻ loi một mình.
Mùa thu sương giá dày đặc, trời đêm rất lạnh.
Tôi khuyên Triệu Lăng ra ngoài xem cô ta, thái độ của y rất lãnh đạm.
Tuy không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc tôi không đành lòng, kêu Bảo Lê khoác áo choàng cho tôi rồi ra ngoài định khuyên nhủ cô ta.
Tống Hữu Thục bình thường rất tôn kính tôi, nhưng lúc này cô ta vô cùng ngạo mạn.
“Thiếp và Hoàng Hậu nương nương chẳng có gì để nói với nhau, ngài cho rằng bệ hạ thiệt tình thích ngài? Bệ hạ chỉ đang giận thiếp mà thôi, chờ khi lửa giận nguôi ngoai nhất định sẽ trở về bên cạnh thiếp.”
Thì ra là thế!
Trước đó kính cẩn nghe theo, chỉ vì Triệu Lăng không thích tôi.
Hiện giờ mang địch ý lớn như vậy, chắc hẳn đang lầm tưởng Triệu Lăng để tôi trong lòng.
Tôi sai Bảo Lê đưa áo choàng cho cô ta, bảo rằng: “Tống Tu nghi đang mang thai, trước khi bệ hạ hết giận, mong Tống Tu nghi chăm sóc bản thân thật tốt.”
Dứt lời, tôi cũng mặc kệ cô ta.
Nhưng trong lòng tôi thật sự tò mò vô cùng. Có lần nhân lúc tâm tình Triệu Lăng không tệ, tôi nhịn không được thắc mắc: “Thai nhi trong bụng Tống Tu nghi là của bệ hạ chứ ạ?”
Khóe miệng Triệu Lăng giựt giựt, lạnh lùng lườm tôi một cái: “Hoàng hậu nói xem.”
“... Vậy sao bệ hạ không đi gặp nàng ta? Rõ ràng là chuyện đáng mừng mà.”
“Hoàng Hậu sẽ biết thôi.”
Khi Triệu Lăng nói lời này, vẻ mặt quá mức bình tĩnh. Thế nên lúc Tống gia bị Lương Vương hạ ngục tịch thu tài sản chém hết cả nhà, Tống Hữu Thục thân mang lục giáp cũng bị liên lụy giam giữ, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy, hình như Triệu Lăng đã sớm dự liệu rồi.
Từ đầu đến cuối, y chưa từng nghĩ tới việc cứu Tống Hữu Thục.
Tôi sốt ruột nhắc: “Trong bụng nàng ta có hài tử của bệ hạ.”
“Thì sao?”
“Nàng ta sẽ chết.”
“Tự làm tự chịu.”
Triệu Lăng đang luyện chữ, tôi há mồm tròn vo nhìn y, trong lòng đột nhiên lạnh căm: “Vì sao bệ hạ tuyệt tình đến thế?”
“Nếu ả có tình với trẫm, đâu thể nào đi đến nông nỗi này!”
“Thần thiếp không hiểu.”
“Hoàng hậu không nên cầu trẫm cứu ả, bởi vì Hồ gia chính là người muốn ả chết nhất.”
“Trẫm đã sớm dặn ả, đại cục chưa định, trẫm không có khả năng sinh hài tử, dẫu muốn sinh thì cũng phải do chính Hoàng hậu sinh hạ.”
“Ả nói ả hiểu được, chỉ cầu trẫm đối đãi tốt với ả. Thế nhưng thay vào đó, ả lại âm thầm gạt trẫm lén hoài thai. Hiện giờ trẫm thân mang gông cùm, ăn bữa hôm lo bữa mai, dưới tình cảnh này, gia tộc ả chỉ muốn tìm cách sinh hạ Hoàng trưởng tử, thuận thể bò lên cao.”
“Hạng người ‘Ếch ngồi đáy giếng’, trong mắt vĩnh viễn chỉ có lợi ích cá nhân, ngu không thể nói. Chúng luôn mồm xưng là đối đãi trẫm bằng một tấm chân tình, thế mà lừa gạt trẫm như một kẻ ngốc, sự chân thành chính là thủ đoạn bỉ ổi vậy sao?”
Triệu Lăng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, tôi không biết nên đáp gì. “Hoàng Hậu nói trẫm tuyệt tình? Rõ ràng trẫm đã cho ả cơ hội, bảo ả xoá sạch cái thai. Ả lại không làm theo, vẫn mang ảo tưởng mẫu bằng tử quý, cho rằng trẫm sẽ đứng về phía ả để bảo toàn Tống gia. Lợi dụng trẫm như vậy mà gọi là chân tình?”
Tôi biết, lúc này Triệu Lăng sẽ không trở mặt với Lương Vương.
Bộ hạ cũ của phủ Ấp Vương lúc xưa đã tới thành Lạc Dương, ở ngoài cung triệu tập đội quân chính nghĩa, chờ cơ hội phò vua diệt nghịch thần.
Tống Hữu Thục đã bị y vứt bỏ hoàn toàn.