Phù Dung Loạn

chương 13: hoàn chính văn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chắc hẳn đôi mắt đã sưng đỏ.

Bởi vì tôi thấy Hô Diên Hoằng ngồi ở mép giường, sắc mặt không tốt.

Ngọc tỷ đặt trên bàn rất dễ thấy.

Hắn nói: “Tối hôm qua trẫm lại đây, cung nhân nói nàng đã ngủ.”

“Vâng, thần thiếp cảm thấy không khoẻ.”

“Nàng có chuyện gì muốn nói với trẫm không?”

“Bệ hạ thấy rồi đấy, thứ ngài muốn ở trên bàn, thần thiếp cầu ngài ban cho một ân điển.”

“Nàng nói xem.”

“Xin thả thần thiếp rời cung.”

Hô Diên Hoằng cau mày, cười khẩy: “Coi trẫm là cái giống gì? Nàng đã tìm được nữ nhi, hãy đón con bé hồi cung. Trẫm nói sẽ phong con bé thành Trưởng công chúa. Chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ trẫm sẽ không thể khoan dung?”

“Bệ hạ, không phải là thế, ngài biết ý thần thiếp mà.”

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, tiếp theo bỗng nhiên nổi giận, tiến đến túm lấy cổ áo tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Hãy cất cái thứ kia đi, trẫm không cần. Lời nói hôm nay của nàng trẫm coi như từng nghe. Hồ Mẫn Dung, tim nàng là tảng đá hay sao? Chẳng lẽ Dương nhi không phải con của nàng? Thế mà nàng nhẫn tâm vứt bỏ phụ tử chúng ta?!”

Hô Diên Hoằng tức muốn hộc máu, tôi không có phản ứng gì.

Trước khi tan rã trong không vui, hắn phất tay rời đi, nhưng vừa đi được vài bước bỗng quay lại, âm trầm nói: “Hồ Mẫn Dung, lương tâm của nàng bị chó gặm rồi, tìm được nữ nhi bèn qua cầu rút ván? Trước kia ngoan ngoãn phục tùng trẫm, còn biết dùng lời nói dỗ ngọt trẫm, hiện giờ lợi dụng xong là trở mặt vô tình, muốn chạy? Nàng tỉnh lại đi, chờ trẫm chết hẵng nói.”

Ngọc tỷ, hắn không thèm liếc mắt một cái.

Từ nay về sau không muốn gặp tôi một thời gian dài.

Hô Diên Hoằng là Hoàng đế tốt, và với tôi mà nói, cũng là người chồng tốt.

Có khi ngẫm lại, quả thật theo như lời đồn, một Hoàng hậu tái giá mà nhận được sự che chở đến mức này, còn đòi hỏi gì nữa.

Nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi quá nhớ con gái mình.

Hà Thanh đã bảy tuổi, không còn là đứa con nít dễ bị dụ. Tôi hỏi con bé có nguyện ý hồi Lạc Dương, con bé hỏi tôi: “Trở về có gì tốt?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sau khi trở về, con sẽ là Công chúa Đại Ninh.”

“Làm Công chúa có gì tốt?”

“Công chúa có thể mặc váy áo xinh đẹp, cẩm y ngọc thực, muốn cái gì sẽ có cái đó.”

“Vậy thôi ạ? Những thứ đó con đều có, con còn muốn đi xem ‘Núi non tươi mát sau cơn mưa; Hương thu nhuộm đẫm sắc trời chiều; Trăng sáng soi rọi rừng thông tỏ; Suối trong róc rách chảy qua khe’.”

Hà Thanh đếm trên đầu ngón tay, nghiêm túc nhìn tôi: “Mẹ, trong cung có thể tìm được những thứ này không?”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Ai dạy con điều này?”

“Vào hôm tửu lầu Nhã Đình tổ chức hội thơ và rượu, mấy văn nhân ngâm bài thơ đó. Họ còn nói, hiện giờ là thời đại thái bình thịnh vượng, làm Hoàng đế cũng không thể tự do như bá tánh bình dân. Dân thường muốn đi chỗ nào là đi chỗ nấy, muốn nhìn mặt trời mọc thì đi lên núi, muốn nhặt đá cuội thì ra bờ sông, chẳng phải tốt quá rồi?”Giọng non nớt của Hà Thanh khiến tôi trầm mặc một lúc.

Vận mệnh chú định dường như đều là ý trời.

Trước khi Triệu Lăng chết, tôi nói với chàng, kiếp sau không nên sinh ra trong gia đình đế vương.

Hiện giờ con gái của chàng, cũng sớm lựa chọn một con đường khác.

Tôi không thể nào miễn cưỡng Hà Thanh.

Cho nên tôi muốn cùng con đi xem “Núi non tươi mát sau cơn mưa”.

Nhưng tôi và Hô Diên Hoằng còn có đứa con trai.

Dương nhi bốn tuổi cũng rất thông minh, thằng bé hỏi tôi: “Nghe phụ hoàng nói, mẫu hậu không cần chúng ta?”

Tôi sựng lại một chút, vuốt tóc thằng bé: “Chớ nghe phụ hoàng nói bậy, mẫu hậu chẳng bao giờ không cần con, con vĩnh viễn là nhi tử của mẫu hậu.”

“Vậy, vì sao mẫu hậu muốn bỏ đi?”

“... Mẫu hậu cũng muốn giống như tỷ tỷ của con, lên núi xem mặt trời mọc, ra bờ sông nhặt đá cuội.”

“Vậy mẫu hậu có bao giờ thắc mắc, vì sao tỷ tỷ có thể lên núi xem mặt trời mọc, ra bờ sông nhặt đá cuội?”

“Vì sao?” Tôi không hiểu ý của nhóc.

Dương nhi nghiêm trang giải thích: “Quân minh thần thẳng là phúc của đất nước, phụ từ tử hiếu và phu tin thê trinh là phúc của gia đình. Mẫu hậu và phụ hoàng là phu thê đồng lòng thống trị đất nước thật tốt thì mới có cảnh thái bình thịnh vượng, bá tánh an cư lạc nghiệp, tỷ tỷ mới có thể lên núi xem mặt trời mọc, ra bờ sông nhặt đá cuội.”

“... Ai dạy con điều này?”

“Phụ hoàng.”

Mấy ngày không gặp Hô Diên Hoằng, nghĩ tới nghĩ lui, tôi đi đại điện tìm hắn.

Vua của một nước đang chán đến chết ngồi bệt dưới đất, uể oải lật xem tấu chương, trên mặt đất còn đặt một bầu rượu.

Thấy tôi tiến vào, sắc mặt biến đổi, hừ lạnh: “Trẫm còn tưởng rằng ai, hóa ra là kẻ lừa đảo.”

Tôi thở dài, tiến lên nhặt tấu chương rơi vãi xung quanh: “Khi bệ hạ xử lý chính vụ, không nên uống rượu.”

“Kẻ lừa đảo không lương tâm, còn dám tới quản chuyện của trẫm.”

“...”

Tôi đặt tấu chương dưới chân hắn: “Thần thiếp cáo lui trước, chờ bệ hạ có thể nói chuyện đàng hoàng mới đến.”

Dứt lời, đứng dậy muốn rời đi.

Lại không ngờ giây tiếp theo, Hô Diên Hoằng đột nhiên chộp lấy cánh tay tôi.

Tôi bị hắn túm đến mức kinh hô, thân mình ngã về phía trước, đâm thẳng vào ngực hắn.

Hô Diên Hoằng xuýt xoa một tiếng, chắc là bị tôi đâm quá mạnh.

Hắn nghiến răng: “Hồ Mẫn Dung, nàng muốn mưu sát phu quân.”

“Rõ ràng là ngài đột nhiên kéo thiếp, bệ hạ đã một đống tuổi rồi, còn làm chuyện ấu trĩ bực này.”

Tôi hơi tức giận, đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị hắn vươn cánh tay kẹp lấy cổ tôi không buông.

Cố sức tránh thoát vài lần, tôi như con ngỗng bị nắm cổ, vừa tức vừa gấp, dẩu mông, giơ tay cào mặt hắn.

“Buông ra! Hô Diên Hoằng, chàng thật ấu trĩ, mau buông ra, thiếp giận đấy!”

“Nàng nổi giận đi, ta thích ngắm bộ dáng tức muốn hộc máu của nàng, đừng đoan đoan chính chính mãi như vậy, có mệt hay không?”

Tâm tình hắn trở nên rất tốt, vừa câu cổ tôi vừa âm trầm tính sổ: “Còn nữa, nói ta đã một đống tuổi gì đó, Dung Dung, nàng hãy giải thích rõ ràng xem nào!”

“Buông ra, thiếp thở không nổi, sắp bị siết chết!”

Kiên nhẫn đạt đến cực hạn, tôi nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cào một đường trên mặt hắn.

Hô Diên Hoằng đúng lúc buông lỏng tay, sờ sờ mặt mình: “Trầy rồi?”

Quả thực, một vết móng tay khá dài, rỉ máu.

Lửa giận tiêu tan, tôi lúng ta lúng túng thanh minh: “Đã nói buông ra, chàng cứ một hai muốn náo loạn.”

“Hồ Mẫn Dung, ngày thường nhất định ta quá dung túng nàng, đánh không được, mắng không nỡ, cho nên nàng hếch cái mũi lên trời, đúng không?”

Hắn lườm tôi một cái, tôi rụt cổ không nói lời nào, nhưng vẻ mặt không phục.

Hô Diên Hoằng nắm lấy tay tôi, xem xét từng ngón, “Ngón nào cào?”

“Làm gì?” Tôi cố sức rụt về.

“Không làm gì cả, khen ngợi một chút, sau đó cắn đứt móng vuốt!”

Giọng điệu uy hiếp nhưng trên mặt lại ngậm cười, lười nhác, còn làm bộ muốn đưa ngón tay tôi vào miệng.

Tôi đột nhiên rút tay về, nhịn không được nguýt hắn một cái.

Có lẽ cái nguýt xem thường không đủ trịnh trọng, hắn thò lại gần, bắt đầu động tay động chân muốn ôm eo tôi — —

“Đừng nóng giận, không đi nữa, nhé?”

Nam tử thân hình cao lớn, ôm vòng lấy eo tôi, nửa nằm trong lòng tôi, ngưỡng mặt nhìn tôi dịu dàng nói.

Đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm và trong sáng, hàng mi nồng đậm như lông quạ.

Ngón tay cố ý vô tình gãi vào điểm ngứa của tôi, tôi nhịn không được đập tay hắn, giận mắng: “Đừng phá.”

“Không phá, chỉ cần nàng không đi, về sau ta đều nghe nàng.” Đầu chôn trong ngực tôi, thanh âm có chút van nài.

Tôi trố mắt, nhịn không được mở miệng hỏi: “Hô Diên Hoằng, vì sao phải đối đãi thiếp tốt như vậy?”

“Nàng là thê tử của ta, thương nàng chẳng phải là chuyện đương nhiên?”

“Cơ mà, thiếp đáng giá sao?”

Hắn ngước mắt nhìn tôi, nhướng mày: “Ông đây thích, sao nàng thắc mắc lắm thế?!”

“Thiếp không tốt.”

“Ai nói, ta chém chết hắn.”

“Thiếp nói.”

“Hồ Mẫn Dung, nàng có bệnh phải không?”

Hắn đột nhiên cộc cằn, ngồi thẳng thân mình, bực bội gãi đầu, vừa quay sang là đụng ngay đôi mắt đẫm lệ của tôi.

Trong nháy mắt, vẻ mặt hắn lại trở nên mềm mại: “Khóc cái gì mà khóc, mỗi khi nàng khóc làm ta sợ hãi.”

Hắn giơ tay giúp tôi lau nước mắt, động tác có chút thô lỗ: “Suốt ngày nàng suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, Hồ Mẫn Dung không tốt? Trên đời này sẽ không có người phụ nữ nào hoàn hảo hơn.”

“Một mỹ nhân thông minh như vậy, vừa cứng cỏi lại dũng cảm, nếu không nhờ nàng, ta thật sự không trị được đám quan văn đầy miệng nhân nghĩa đạo đức kia.”

“Hai chúng ta là trời sinh một đôi, năm đó đi sứ Đại Ngụy, nàng ở hành lang vá áo cho ta, ta đã nói, ở Hung Nô, y phục của đàn ông phần lớn do chính phụ nữ nhà mình may vá.”

“Chưa ai khâu quần áo cho ta, nàng cũng dịu dàng như mẫu phi của ta, cũng diễm lệ giống bà ấy. Từ khi còn rất nhỏ ta đã suy nghĩ, tương lai nhất định phải cưới nữ tử đẹp nhất Đại Ngụy làm vợ. Nàng cho rằng lúc chém giết tiến vào Lạc Dương, vì sao ta phải gấp gáp lấy mạng Hô Diên Kỳ? Nếu lão không chết, nàng sẽ không thuộc về ta.”

“Hồ Mẫn Dung, cưới được nàng, ta như đạt được chí bảo, cho nên không cần tự coi nhẹ mình. Nếu ta thích một người, chính là thích toàn bộ con người nàng ấy.”

Bên ngoài Tử Quang Điện mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà nhuộm dần phía chân trời.

Tôi cụp mắt, rồi lại ngước lên lần nữa, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn cười, tôi cũng cười.

Trăng sao của tôi đều đã rụng hết

Nhưng Hồ Mẫn Dung thời thiếu nữ đã được ngắm bầu trời đầy sao, mãi mãi khắc sâu trong tim.

Một khi con người tồn tại, thì phải sống cho xứng đáng.

Tối muốn đứng dưới ánh nắng, nghênh đón vầng thái dương dâng lên vào ngày mai.

Quang cảnh thái bình thịnh vượng này, là điều tôi mong muốn.

Cũng là điều chàng mong muốn.

HẾT CHÍNH VĂN

Truyện Chữ Hay