Vương Quốc Hoa còn đang trên đường máy điện thoại lại vang lên. Hắn liếc nhìn nhưng không nghe, cuối cùng hắn vẫn phải nghe. Điện là Khương Kiệt gọi, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận sự khẩn trương của đối phương từ trong giọng nói.
- Quốc Hoa, tiền kia là bí thư Lãnh bảo để lại.
- Ồ, biết rồi.
Nói xong Vương Quốc Hoa rất dứt khoát dập máy, thầm nghĩ như vậy là được rồi. Lãnh Vũ đúng là càng lúc càng xuất sắc, có thể chỉ huy bên Sở tài chính.
Khương Kiệt cầm điện mà cười khổ một tiếng. Y quay đầu lại nhìn Lãnh Vũ.
- Bí thư, chủ tịch Vương nói đã biết rồi dập máy.
Lãnh Vũ ừ một tiếng đuổi Khương Kiệt đi ra.
Hơn hai tiếng sau xe Vương Quốc Hoa tiến vào trụ sở. Thư ký của Lãnh Vũ đứng chờ ở dưới tầm mười phút lập tức tiến lên. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, tên thư ký đã nói.
- Chủ tịch Vương, bí thư Lãnh vẫn chờ ngài, bí thư cũng chưa ăn tối.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Tôi lên đây.
Vương Quốc Hoa đi nhanh lên lầu tới văn phòng Lãnh Vũ. Hắn vào cửa đã nói.
- Lãnh đạo có phải gặp khó xử gì không?
Câu nói này làm Lãnh Vũ thấy ấm áp trong lòng.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Lãnh Vũ chỉ vào ghế, Vương Quốc Hoa cũng không khách khí. Lãnh Vũ lúc này mới nói.
- Sở tài chính năm trước có một khoản chưa thu hồi được, gần đến tết mà không có tiền, chẳng lẽ năm nào cũng vay vốn ngân hàng để phát lương thưởng cho nhân viên ư?
Lãnh Vũ nói rất hàm súc, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ.
- Từ lúc nào ngài phải quan tâm việc này?
Lãnh Vũ không nói gì, y mặt không chút thay đổi từ từ bưng chén trà lên uống. Vương Quốc Hoa thở dài nói.
- Muốn bao nhiêu?
Lãnh Vũ lúc này mới nói.
- Ba đến năm trăm triệu trong ba tháng. Giai đoạn hiện nay cậu vẫn đang tiến hành chuẩn bị, mặc dù khởi động thì tiền từ trung ương rót xuống cũng tạm đủ dùng.
Vương Quốc Hoa hiểu ý đối phương.
- Được, việc này tôi đồng ý nhưng vượt quá ba tháng thì tôi sẽ trở mặt không nhận người.
Lãnh Vũ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Y gật đầu, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Tôi về trước, mai còn có nhiều việc.
Vương Quốc Hoa cứ thế đi ra, lúc ra ngoài hắn đưa tay vào túi lấy chiếc bút xoay xoay trong tay.
Lãnh Vũ nói thật hay không? Vương Quốc Hoa không dám xác định. Tương lai chuyện này nếu lộ ra, Lãnh Vũ hoàn toàn có thể phủ nhận việc này. Vương Quốc Hoa có thể từ chối, hắn biết việc này mình làm không sáng suốt nhưng vẫn phải làm. Nói trắng ra Vương Quốc Hoa nguyện ý gánh trách nhiệm này vì Lãnh Vũ. Lãnh Vũ thực ra cũng cho Vương Quốc Hoa cơ hội lựa chọn chứ không phải là ra lệnh.
Cứ đơn giản như vậy đã chấp nhận sao? Tâm trạng Lãnh Vũ không thể bình tĩnh được. Vương Quốc Hoa nhận lời dứt khoát nằm ngoài dự đoán của y.
Ngẩn ra một lát Lãnh Vũ mới đứng lên nói với thư ký.
- Về thôi.
…
Lưu Linh đang ngồi trong nhà lên mạng nghe thấy động tĩnh liền mở cửa nhìn một chút. Vương Quốc Hoa xuống xe đi tới.
- Không phải nói là không về sao?
Lưu Linh có chút khó hiểu, Vương Quốc Hoa không giải thích. Hắn bỏ áo khoác ra nói.
- Anh hơi đói, chuẩn bị chút đồ ăn hộ anh.
Lưu Linh vào bếp làm bát mì cùng hai quả trứng ốp mang ra, Vương Quốc Hoa đang xem Tv với ánh mắt khá thất thần. Bỏ bát xuống, Lưu Linh cười nói:
- Anh sao thế?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không có gì, em chuẩn bị cho anh một khoản tiền, hai hôm nữa anh cần.
Lưu Linh gật đầu.
- Mai em sẽ đi làm.
Lúc Vương Quốc Hoa ăn, Lưu Linh đi lấy nước nóng rồi lên lầu lấy quần áo. Hắn đi vào phòng tắm, Lưu Linh đi ra nhưng lại bị hắn túm lại kéo vào người mình.
Đêm khuya, Vương Quốc Hoa đã ngủ, Lưu Linh lại lặng lẽ dậy mỉm cười nhìn hắn. Hôm nay hắn như uống thuốc nên rất dũng mãnh làm cho cô mệt chết. Cô đứng dậy giở lịch, lấy tay nhẩm tính rồi nở nụ cười. Lưu Linh sớm nghĩ tới nhưng không rảnh. Bây giờ việc trong nhà cô đã vứt hết sang bên chuyên tâm ở đây một thời gian, lần này phải thành công mới được.
Hôm sau Vương Quốc Hoa dậy, hắn nói với Lưu Linh.
- Anh chắc phải xuống dưới ăn tết, em thì sao?
- Em đi theo anh có được không?
Lưu Linh chống cằm hỏi, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện ra cảnh đêm qua. Hắn khẽ thở dài một tiếng.
- Có thể, em đến ngân hàng làm thẻ, anh đợi em trong văn phòng.
- Bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa giơ ba ngón tay lên.
- Ba, không đủ tính tiếp.
Lưu Linh không có ý kiến khác, cô gật đầu nhận ngay. Vương Quốc Hoa đến văn phòng xử lý ít văn bản. Không đầy h Lưu Linh đến đặt một phong bì lên bàn làm việc của hắn. Vương Quốc Hoa cầm lên.
- Anh ra ngoài một chút rồi về ngay.
Vương Quốc Hoa tới văn phòng Lãnh Vũ, vừa lúc Lãnh Vũ đi ra.
- Quốc Hoa, có việc gì vậy? Tôi đang chuẩn bị lên Bắc Kinh, ngày kia còn phải bắt máy bay về sớm.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Khương Kiệt, tên này cùng thư ký biết ý rời đi. Vương Quốc Hoa lấy một phong bì ra đưa cho Lãnh Vũ.
- Mặc kệ ngài gặp khó xử gì nhưng tôi không hy vọng ngài mắc sai lầm rồi bị người nói này nói kia.
Lãnh Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Vương Quốc Hoa. Y gật đầu cầm phong bì nhét vào túi.
- Cái này coi như tôi vay cậu.
Vương Quốc Hoa cười rất vui, Lãnh Vũ hừ một tiếng.
- Cậu rốt cuộc có bao nhiêu?
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc đáp.
- Cái này tôi không rõ, có khi tầm vài chục tỷ.
Lãnh Vũ bực bội lẩm bẩm nói.
- Cậu có nhiều như vậy còn đi làm quan làm gì?
Nói là vậy nhưng trên mặt Lãnh Vũ đã nở nụ cười. Vương Quốc Hoa như trút được gánh nặng đưa mắt nhìn Lãnh Vũ rời đi.
Lúc Long Diễm đến, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị ra ngoài.
- Chủ tịch Vương, thứ ngài muốn đã chuẩn bị xong, tổng cộng là hai xe gạo, hai xe dầu ăn, năm xe … nếu không đủ thì tôi chuẩn bị thêm.
- Chắc là đủ rồi, hy vọng sang năm không cần làm như vậy nữa, bà con có thể tự mình mua được.
Vương Quốc Hoa nói câu cuối đầy cảm xúc, Long Diễm không tiếp lời. Mặc kệ như thế nào thì thân là một thành viên chính quyền làm ở tỉnh có nhiều dân chúng nghèo khổ như vậy chính là thất trách.
Lưu Linh đi cùng Vương Quốc Hoa với thân phận nhà đầu tư và được hoan nghênh không kém gì Vương Quốc Hoa. Trên đường đi Vương Quốc Hoa không ngừng xem tài liệu, Lưu Linh thầm nghĩ hắn cũng không dễ dàng gì, luôn bận rộn.
Các xe hàng từ tỉnh chuyển xuống giúp cho thị xã không ít, hàng năm bọn họ cũng cần chuẩn bị hàng hóa phân phát. Bí thư thị ủy Tư Mã Bắc đầy cảm xúc nói.
- Tôi rất xấu hổ, hy vọng có thể mượn ngọn gió từ chính sách của trung ương giúp quần chúng nhân dân thoát khổ.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói.
- Tôi không tán thành quan điểm của anh. Đây là cuộc chiến trường kỳ, chỉ có chiến lược phát triển lâu dài mới giải quyết được vấn đề này. Trung ương cấp tiền nhất định phải dùng ở địa phương, phải để cho quần chúng di dân ra có cái ăn, chỗ ở. Chúng ta còn cần làm rất nhiều thứ.
Vương Quốc Hoa không xuống các thôn bản mà ở lại thị xã tổ chức người điều tra xem Hắc Cương có hạng mục gì có thể làm. Đêm Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng ra khỏi khách sạn.
Hắn dẫn theo Lưu Linh đến một trường tiểu học hy vọng ăn tết. mang theo vật tư, Vương Quốc Hoa dẫn theo một xe đi xuống. Xe này đủ để cho các em học sinh ăn cơm miễn phí một thời gian. Lưu Linh cũng quyên góp ngàn để xã mua ít lợn thịt, hơn nữa cô còn tỏ vẻ sau này bỏ tiền ra cung cấp một bữa ăn có thịt cho các em học sinh.
Vương Quốc Hoa ở lại xã, Lưu Linh lại đi quanh tìm hiểu tài nguyên thiên nhiên nơi đây. Cô phát hiện ở đây trồng không ít thảo dược, trong đó có vài loại có thể dùng được.
Trước khi đi Lưu Linh nói với Vương Quốc Hoa là cô quyết định thành lập một công ty sản xuất thuốc tại Hắc Cương, cô sẽ thuê dân chúng vài xã trồng thuốc cho mình.
Trước khi hạng mục xóa đói giảm nghèo được khởi động, Sở Giáo dục do Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý đã đưa ra một chính sách. Giáo viên hợp đồng trên mười năm chỉ cần qua đợt thi văn hóa hoặc có bằng tại chức Sở Giáo dục sẽ chia giai đoạn giải quyết vấn đề biên chế cho bọn họ.
Chính sách này tạo tiếng vang không nhỏ nhưng không ai lên tiếng phản đối. Việc này được báo chí đăng tin, có tờ báo muốn phỏng vấn Vương Quốc Hoa nhưng bị hắn từ chối, bọn họ đành phỏng vấn Sở Giáo dục.