Trong phòng cho khách ở sân sau, Mạnh Phù Dao khoanh chân an tọa, dặn dò Thiết Thành vừa vội vàng chạy tới, "Một bước cũng không được rời khỏi căn phòng này, không được để người khác làm ảnh hưởng tới chúng ta, hai người chúng ta đều trông cậy vào ngươi đó."
Thiết Thành hiểu ý, gật đầu thật mạnh, hắn xoay người, quay lưng về phía Mạnh Phù Dao, mặt hướng ra của sổ, kiếm đặt bên người, mắt cũng không dám chớp đứng canh.
Mạnh Phù Dao đã rơi vào trạng thái nhập định.
Để có thể bổ sung lại phần công lực đã mất đi cho Trưởng Tôn Vô Cực một cách tốt nhất, nàng không tiếc truyền công lực của mình qua cho hắn, nhưng cách làm này rất nguy hiểm, giống như đang đi trên một sợi dây thép, chỉ cần bị dao động, dù chỉ một chút thôi thì bao công sức sẽ đổ xuống sông xuống biển, thậm chí cả hai người đều sẽ rơi vào nguy hiểm.
Đôi ngươi của Thiết Thành đã muốn lọt khỏi tròng mắt.
Hắn đang canh giữ bên trong phòng, bỗng dưng nghe bên ngoài có tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết, giống như đang phải chịu đựng loại cực hình thảm khốc nhất trên thế gian, vô số lần, hắn gấp đến mức bám vào cửa sổ nhìn rồi lại nhìn ra bên ngoài, một lần lại một lần nhìn về phía Mạnh Phù Dao, hi vọng nàng sớm tỉnh lại để mình có thể ra ngoài cứu người, hắn lại nghe thấy tiếng cô gái ấy đau đớn cùng tuyệt vọng gọi huyện thái gia, ôm hi vọng vị huyện thái gia ấy có thể vì nàng ấy mà xuất hiện, đến cuối cùng vẫn mãi không có ai đáp lại lời kêu cứu của nàng ấy, vành mắt của Thiết Thành cũng sắp nứt ra.
Tràn ngập căn phòng là hơi thở của hắn, hơi thở gấp gáp, hỗn loạn, không thể đè nén.
Hắn vô số lần muốn đứng lên, nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng vô số lần dùng giữa không trung, chán nản rơi xuống đất.
Hắn không phải chỉ có một mình, phía sau hắn còn có người hắn cần bảo vệ, nguyện vọng lớn nhất đời hắn, chính là theo sát người ấy, bảo vệ nàng, dù cho có nhiều lúc nàng không hề cần tới hắn.
Tuy nhiên lần này, nàng đã nói, rõ ràng từng chữ: Trách nhiệm của ngươi rất lớn.
Hắn không thể bỏ mặc lời hứa của mình, không thể khiến nàng bị thương tổn.
Không, không thể.
Mưa bên ngoài như một bức tường khổng lồ trong suốt do thần tiên trên trời tức giận trút xuống, bức tường kia lạnh lẽo chắn ngang trước mắt hắn, đè chặt đáy lòng hắn. Hai mắt hắn mở to đến đau đớn, xuyên qua làn nước trong suốt từ mái hiên nhỏ xuống, hắn thấy có vài bóng người đang đi tới, tiếng bàn chân giẫm lên mặt nước nghe chói tai, trong tay của một người xách theo một thứ gì đó mềm mại, mong manh.
Thứ mềm mại kia bị ném mạnh vào trong vũng nước ở sân sau, hóa ra thứ đó là một cô gái yếu ớt.
Trời đất như một mảng trắng xóa, hai mắt Thiết Thành như lửa cháy.
Máu trong cơ thể hắn giống như không còn là của hắn nữa, toàn bộ đều dâng trào, gào thét như muốn trào ra ngoài.
Hắn vừa nhấc chân, thân người bay lên, quyết tâm xông ra ngoài.
Ai đó đột nhiên giữ chặt lấy hắn, quay đầu nhìn lại, là Chung Dị, Thiết Thành tức giận quát lên: "Buông ta ra!"
Chung Dị nhìn Thiết Thành hai mắt đã đỏ rực vì căm phẫn, im lặng một lúc lâu, sau đó thật sự thả tay ra, Thiết Thành vội vã lao ra ngoài, lại nghe thấy người phía sau lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi, đi nhanh lên, sau đó dẫn toàn bộ kẻ địch tới đây, sau đó, hại chết chủ nhân của ngươi."
Một chân Thiết Thành đã đặt ở bên ngoài, một chân vẫn còn ở bên trong, cứ thế bất động.
Thiết Thành cứng đờ ở đó, năm ngón tay bấu chặt vào song cửa sổ, vụn gỗ cắm vào làm ngón tay rỉ ra máu tươi, hắn thật sự không động đậy được nữa, một lúc lâu sau mới chậm râi xoay người, hết sức khó khăn, vô cùng yếu ớt, đến nỗi Chung Dị như có thể nghe được tiếng xương cốt hắn ma sát khi xoay người.
Tuy nhiên hắn vẫn quay lại.
Khoảnh khắc hắn quay người lại, đôi mắt hắn đã hoà toàn hóa màu máu đỏ thẫm.
Chung Dị nhìn hắn, vẻ mặt kì quái, một lúc sau thấp giọng nói, "Nhịn... Nhịn qua một khắc này, ngươi nhịn qua được lúc này, chính là giúp chủ nhân của ngươi làm một nghìn việc đó."
"Điểm huyệt đạo của ta đi..." Thiết Thành cắn răng, khẩn cầu, "Điểm huyệt đạo của ta!"
"Ngươi tin tưởng ta sao?" Chung Dị cười lạnh, Thiết Thành cứng người, dùng sức gằn lên một tiếng, sau đó ôm đầu hung hăng ngồi sụp xuống.
Trên nền đất còn có một thứ khác màu trắng cũng đang ngồi, Nguyên Bảo đại nhân sớm đã tìm được một hang chuột, không ngại bẩn thỉu mà chui đầu vào nhà họ hàng thân thích.
Trong phòng bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều kiềm chế hít thở, trong bóng tối ánh lên những ánh mắt sáng lấp lánh, ánh sáng ấy tràn ngập màu máu, cất chứa nỗi đau đớn không thôi.
Trong không gian tình mịch, tiếng mưa gió cùng tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn càng vang lên mãnh liệt, rõ ràng, như roi nhọn quất lên trái tim nhiệt huyết của nam nhân.
Tuy nhiên vì nàng hắn phải kìm nén! Tất cả mọi người đều đang kìm nén!
Mạnh Phù Dao đang ngồi trên giường bỗng nhiên động đậy.
Công lực của nàng đã vận hành được một vòng, nàng đang có ý định thuận theo kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực mà truyền công lực vào cho hắn, bởi vì bước này rất quan trọng, nàng không dám tùy tiện thực hiện, nàng muốn trước tiên thăm dò hướng đi của công lực trong người Trưởng Tôn Vô Cực, vì vậy mà tạm thời ngừng lại.
Khoảnh khắc nàng ngừng lại, cũng là lúc nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cửa sổ.
Đó là tiếng kêu rên của một cô gái đang giãy giụa khi bị cưỡng bức, là tiếng của quần áo bị xé rách, là tiếng cười dâm đãng không ngừng vang lên của một nam nhân, những âm thanh đó trộn lẫn với tiếng mưa tuôn xối xả, nghe vô cùng mơ hồ, nhưng rót vào tai nàng, lại kinh động như sấm.
Ngay ở bên ngoài, ngay tại cửa sổ, ngay trước mắt nàng, có một nữ nhân đang bị cưỡng hiếp!
Làm sao! Có thể!
Trong đầu Mạnh Phù Dao nổ ầm một tiếng, cánh tay theo bản năng buông lỏng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn xông ra ngoài, cứu người!
Tuy nhiên ngay tại khoảnh khắc ngón tay nàng rút về, công lực của Trưởng Tôn Vô Cực lập tức bị đảo lộn, bỗng chốc trào ngược, nháy mắt nội công cũng bị rối loạn.
Người Mạnh Phù Dao cứng đờ.
Nàng không thể cừ động... Không thể cử động... Không thể cử động!
Công lực của nàng đã tiến vào kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, giờ phút này, nếu nàng rời đi, chính là hại chết Trưởng Tôn Vô Cực!
Nhưng nếu bây giờ nàng không hành động, nữ nhàn ngoài cửa sổ kia sẽ bị cưỡng bức tới chết ngay trước mắt nàng.
Cơ thể Mạnh Phù Dao bắt đầu run lên.
Giờ phút ấy, nàng phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời.
Buông hắn, mất đi hắn; không buông hắn, nàng sẽ mất đi tôn nghiêm cùng lí do làm người.
Cả một đời, không có việc gì nàng không dám làm, nhưng trong đêm mưa tại trấn nhỏ nơi dị quốc này, nàng đã gặp phải tình huống khó xử mà trước nay nàng chưa tùng gặp phải.
Muốn nàng làm sao buông tay đây, buông tay người không quản gió mưa, làm bạn cùng nàng trước sau như một, người đã vì nàng mà rơi vào bước đường này.
Muốn nàng làm sao không buông tay đây, chứng kiến sự việc mà tất cả mọi nữ nhân trên thế gian đều không thể chịu đựng nổi diễn ra ngay trước mắt, còn nàng thì ngồi sừng sửng bất động như thế này?
Thời khắc ấy, Mạnh Phù Dao thấy lòng mình như một con sói, muốn tru lên những tiếng thật dài...
Trời xanh vô tình!
Đã không còn phân rõ ai đau đớn hơn ai.