Thuyền nương kinh hoảng chạy tới, vịn lấy mạn thuyền nhìn xuống, liền vỗ đùi khóc, "Đám thủy tặc trời đánh! Không phải đồng ý nộp phí rồi sao?"
Mạnh Phù Dao lúc đầu tưởng là người đến đuổi giết bọn họ, đang thắc mắc những người này bản lĩnh thật lớn, nhanh như vậy đã tìm được bọn họ rồi, nghe những lời này cảm thấy không đúng, vừa vội vàng lôi kéo Trưởng Tôn Vô Cực nhảy lên nóc thuyền, vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Các vị khách quan biết bơi không? Nhanh chóng đi đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện!" Thuyền nương đầy nước mắt ném mái chèo đi, nhanh chóng thu thập tiền bạc trên thuyền cột vào eo, Phù Dao thở dài, "Vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh phải nhảy xuống nước sao..."
Chỉ chớp mắt nàng liền thấy mấy chiếc thuyền tiến tới, thân thuyền đều là màu đen, treo cờ màu đỏ, đầu thuyền có nhiều người đang đứng, ai nấy cầm theo đao sáng loáng, gõ trống tùng tùng, tiếng trống trầm dày truyền qua hơn mười dặm mặt nước, nàng không khỏi vui mừng nói: "Nhà đò, cùng nhau tranh ở trên thuyền kia đi, đầu xuân nước lạnh, bị lạnh cóng không phải chuyện đùa đâu."
"Không được đâu, không được đâu!" Thuyền nương vừa quay đầu trông thấy thuyền kia, run rẩy như gặp quỷ, "Thuyền của Tào bang Lệ Thủy, sớm biết như vậy hôm nay đã không chèo thuyền... Các vị khách quan tuyệt đối không được đến đó, đụng đến Tào bang không phải chuyện đùa đâu."
Bà ấy lải nhải dài dòng xong, thuyền chỉ còn lại nóc, thuyền nương giậm chân lao vào trong nước. Mạnh Phù Dao nhún vai một cước đá văng nóc thuyền ra, cùng Trưởng Tôn Vô Cực và Thiết Thành đứng lơ lửng trên mui thuyền, đưa tay lấy một vòng dây thừng trên boong, quăng soàn soạt đến chiếc thuyền lớn kia, nàng cũng theo đó mà đáp lên mạn thuyền, trên thuyền đột nhiên lóe lên ánh đao, có người một đao chém đứt dây thừng.
"Rắc!"
Âm thanh đứt gãy dù cách xa mấy trượng vẫn nghe thấy rõ ràng, thân thuyền dày vài thước cứng rắn, gỗ đồng sơn dầu bị một cây roi hung mãnh này làm nứt ra, thân thuyền bị nghiêng, nước ồ ạt tràn vào lỗ hổng, thuyền bắt đầu chìm xuống.
Người trên thuyền kinh hô, tiếng cổ nhạc dừng lại, hoảng loạn cầu cứu, tiếng bước chân giẫm đạp trên boong thuyền vang rầm rầm, mơ hồ nghe thấy có người hét lớn: "Qua thuyền bên kia!"
Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực lướt thẳng đến con thuyền thứ hai, lúc này không ai dám chặn đường, người mà chỉ một roi liền hủy một chiếc thuyền không thể đắc tội được.
Mạnh Phù Dao bước lên boong thuyền, cười cười với cả đám người trên thuyền, đao quang lóe sáng, "Chào buổi chiều, các vị."
"Ngươi là ai? Lại dám quấy rối Tào bang ta?" Đầu lĩnh là một người mũi sư tử, miệng rộng, mặc áo bào vàng gầm lên, trường đao trên cả thuyền đồng loạt va đập vào nhau, âm thanh rõ ràng réo rắt, đây là ám hiệu mọi người cùng dốc toàn lực đối địch, Mạnh Phù Dao cười, duỗi tay ra, người mặc áo bào vàng liền ở trong tay nàng.
Tiếng đập đao lập tức im bặt, ai nấy đều lộ vẻ kình hãi, lặng lẽ lui về sau một bước, người mặc áo bào vàng ra sức giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng sống chết không nói một câu.
Không nhanh không chậm bóp cổ đối phương, Mạnh Phù Dao híp mắt, cũng không nhanh không chậm nói: "Bà cô ta nhìn trúng con thuyền này rồi."
Nàng nhẹ nhàng tiện tay nắm cái neo sắt nặng đến trăm cân, sờ nắn trong tay, đeo lên cổ người áo bào vàng, sau đó mỉm cười, vô cùng khách khí hỏi: "Cần ta giết người luôn bây giờ để chứng minh không?"
Mạnh Phù Dao vỗ vỗ tay, thuận tay nắm cái neo sắt khác lên, giơ tay liền ném tới con thuyền thứ ba đang định trốn.
Tiếng gió phát ra rít gào hướng về phía thân thuyền kia, nước sông cuồn cuộn trong chớp mắt hủy thêm một chiếc thuyền nữa, Mạnh Phù Dao oai phong ngồi trên thuyền, vẫy tay với phía đối diện: "Qua đây, chúng ta mở tiệc."
Người trên thuyền kia bất đắc dĩ leo lên thuyền bên này, cuối cùng người của cả ba chiếc thuyền cùng chen chúc nhau trên một chiếc thuyền, lập tức cả thuyền chật như nêm cối, Mạnh Phù Dao sai Thiết Thành đưa họ xuống khoang thuyền, mỗi gian nhỏ hẹp như cái hộp có đến năm sáu người chen nhau trong đó.
"Ta nói rồi đấy, một người chạy, giết toàn bộ."
Nàng thản nhiên đi ra ngoài, đi tới cửa cười mỉm nói: "Hoan nghênh chạy trốn."
Đám cá mòi chen lấn trong hộp im lặng nhìn nàng với ánh mắt như nhìn Ma vưong giết người.
Nàng lười biếng đi lên tầng cao nhất của khoang thuyền, Thiết Thành vẫn lo lắng, tự kéo ghế ra cửa khoang canh gác, Mạnh Phù Dao đi ngang qua người hắn, thở dài: "Đồ ngốc", đợi chút nữa cho ngươi phiền chết đi."
Thiết Thành vẫn xòe ngón tay đếm, rất nghi hoặc nói: "Thái tử, ngài, ta, người được cứu kia, chúng ta chỉ cần bốn phòng là đủ rồi mà."
Mạnh Phù Dao cười bỉ ổi, đi qua hắn, Nguyên Bảo đại nhân trong ngực nàng bò ra, nằm trên vai nàng hướng về Thiết Thành chỉ chỉ vào mũi mình.
Còn có một kẻ nữa, chính là ta, Nguyên Bảo đại nhân.
Thiết Thành thở dài, nhìn đám cá hộp phía dưới, lộ ra ánh mắt thông cảm.
Khoang cửa vừa đẩy ra, Mạnh Phù Dao quả nhiên không ngoài dự liệu thấy Thái tử nửa nằm nửa ngồi trên giường của nàng, tư thế thoải mải dễ chịu như đang ở trên chính giường của hắn, trông thấy nàng liền vẫy vẫy tay, "Tới đây."
Phù Dao cảm thấy gần đây Thái tử điện hạ ngày càng không tưởng nổi, khách chiếm nhà chủ mà còn huênh hoang, nàng bèn cảnh giác cao độ, nghiêm khắc lên án hành vi vi phạm đạo đức này của Thái tử, "Này, tại sao huynh lại ngủ trên giường của ta?"
“Đây là giường của nàng?" Trưởng Tôn Vô Cực chớp mắt, vô tội hỏi.
"Tất nhiên!" Mạnh Phù Dao nghiêm túc đáp trả.
"Có khi nào nàng đi nhầm phòng không?" Người nào đó đưa ra giả thiết.
Mạnh Phù Dao sớm dự đoán được, cười gian, "Không có khả năng này đâu, bởi vì ta đã bảo Thiết Thành làm ký hiệu trên khoang cho ta rồi."
Khoang trên thuyền giống nhau như đúc, Mạnh Phù Dao sợ người nào đó lấy cớ "đi nhầm phòng", trước đó liền bảo Thiết Thành làm ký hiệu trên mỗi gian, Thiết Thành lúc trước đã nói cho nàng rồi, khoang thứ nhất là của nàng, treo con cá ướp muối, còn phòng Trưởng Tôn Vô Cực thì treo xương đầu cá.
"Vậy à?" Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, gõ gõ cửa khoang thuyền, "Đúng vậy, có ký hiệu."
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa treo xương đầu cá...
"Huynh vô si!" Mạnh Phù Dao bi phẫn.
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười vẫy tay, "Meo" một tiếng, có con mèo chui từ gầm giường ra, hắn nhẹ nhàng vỗ đầu nó, khen: "Ngoan, ăn nhanh lắm."
“Chít!" Nguyên Bảo đại nhân thét lên một tiếng bi thảm, cố sức chui thật sâu vào y phục của Mạnh Phù Dao.
Trưởng Tôn Vô Cực ngáp một rồi đứng dậy, kéo Phù Dao về phía mình, cười nói, "Gian này gian nọ có gì quan trọng, qua đây, cùng nhau xem cảnh sông nước."
Khoang bé như vậy, xoay người rất khó khăn, Mạnh Phù Dao thở dài, di chuyển về phía hắn, hai người tựa mình trên đệm ngẩn người nhìn nước gợn sóng sánh qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, trăng lặng lẽ nhô lên mặt sông từ lúc nào rồi. Một lúc sau, Mạnh Phù Dao nói: “Huynh nhiều tâm kẽ như thế, không bằng nghĩ xem làm thế nào đến thành Đồng dễ dàng hơn.”
"Bây giờ không phải rất tốt sao?" Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Trước mắt mà nói, đường thủy là an toàn nhất, Tào bang hoành hành, đường thủy vắng vẻ, đến thuyền qua lại cũng không có, hiện tại trong thiên hạ không có ai biết hành tung của nàng và ta ở đâu hết.”
"Ẩn vệ của huynh và hộ vệ của ta cũng không biết đó." Mạnh Phù Dao thở dài, "Có lợi mà cũng có hại."
"Vừa rồi ta cùng đầu bếp trên thuyền hàn huyên vài câu." Trưởng Tôn Vô Cực chuyển chủ đề, "Hắn nói ba con thuyền này là tinh anh của Tào bang, lúc đầu vốn định lên bờ ở cảng tiếp theo, tham gia Lục Lâm Tổng Minh đại hội tổ chức ở huyện Nghiễm Thành, nghe nói là bởi vì Thập nhất Hoàng tử chèn ép họ, tiêu diệt các phe phái khác, đảo loạn Bắc địa Lục Lâm, thậm chí đảo loạn cả trạng thái cân bằng của võ lâm Toàn Cơ, ngoại trừ đám người vì lợi ích mà mê muội cam tâm theo Phượng Tịnh Duệ, đại bộ phận bang phái thực lực thực ra không muốn có quan hệ với quan phủ, nhưng cũng không muốn tham sống sợ chết trước chính sách "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" của Phượng Tịnh Duệ. Lục Lâm Tổng Minh đại hội này chính là hội nghị lựa chọn Lục Lâm minh chủ, chống lại Phượng Tịnh Duệ đến cùng."
Mạnh Phù Dao lắng nghe, hai mắt từ từ phát sáng, hiện rõ sự gian trá, tròng mắt đảo qua đảo lại, ấp ủ một bụng kế sách, khóe môi Trưởng Tôn Vô Cực nhếch lên, mỉm cười hôn lên má nàng, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng liền buông tay, "Ta ngủ rồi."