Qua biên giới Hiên Viên quốc, từ xa nàng đã nhìn thấy một đám đông đầy người, thấp thoáng vạt áo như lửa của ai đó đốt cháy những bông tuyết giá lạnh.
Hóa ra Đại Hãn Hoàng đế một mực tuần tra ở biên cảnh không chịu về, là đợi nàng đến.
Mạnh Phù Dao vô cùng đau đầu ghìm ngựa, bóp trán nói: "Trước có hổ, sau có sói, bên cạnh có một con hồ ly, mệnh ta sao lại khổ vậy aaaa..."
Nguyên Bảo đại nhân trên vai nàng khoác chiếc áo choàng nho nhỏ, đảo cặp mắt đen, thầm nghĩ nha đầu này quả thật vô lương tâm, lúc cần người ta giúp đỡ sao không thấy than thở gì hết?
Cũng hết cách, Mạnh Phù Dao tự biết ""Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó", khịt khịt mũi đi về phía trước, chào hỏi: "A, thời tiết hôm nay thật tốt, Bệ hạ ra ngoài đi săn sao?"
Đôi mắt đen sáng rực của Chiến Bắc Dã nhìn nàng chằm chằm, trả lời: "Trẫm đi săn thỏ."
Khóe miệng Mạnh Phù Dao giật giật - nghe nói bây giờ hai từ "săn thỏ" đã được dùng thay thế cho hai từ "cướp bóc".
"Vi thần trên người chẳng có gì quý giá, không một xu dính túi." Mạnh Phù Dao xòe tay ra, "Thực sự không có gì lọt vào được mắt Bệ hạ đâu."
"Chỉ cần nàng là được." Chiến Bắc Dã coi Trưởng Tôn Vô Cực đang đứng bên cạnh nàng như người vô hình, đáp lại đơn giản và thẳng thắn.
Mạnh Phù Dao giương mắt nhìn Hãn Vương vương quân dưới trướng nàng đang đứng đông nghịt sau lưng Chiến Bắc Dã, đau đầu nghĩ tên này có cần không phân biệt thời gian, địa điểm mà thổ lộ lung tung như vậy không? Hắn phải biết rằng đám thuộc hạ của nàng đang dỏng tai lắng nghe đó.
"Nghe nói nàng muốn đi Toàn Cơ?" Chiến Bắc Dã không đợi nàng trả lời, nói tiếp: "Nàng định qua đó bằng đường nào?"
"Đi qua Diêu Thành là có thể đến Toàn Cơ bằng đường thủy." Người trả lời chính là Trưởng Tôn Vô Cực nãy giờ vẫn im lặng, cười nói tiếp, "Phù Dao đã lâu không quay về Diêu Thành."
"Qua ba huyện đất phong của Trường Hãn là có thể đi thẳng vào Toàn Cơ rồi." Chiến Bắc Dã ngước mắt lên một bước cũng không nhường, "Phù Dao thậm chí còn chưa tùng trở lại đất phong của nàng."
Mạnh Phù Dao lại một lần nữa bóp trán... Nhiều tài sản cũng không phải chuyện tốt...
"Việc này do Phù Dao quyết định." Người nói câu này chính là Chiến Bắc Dã, Mạnh Phù Dao ngạc nhiên ngẩng đầu, lại nghe thấy hắn dường như rất tùy ý bổ sung thêm: "Thái hậu theo trẫm ra ngoài giải sầu, dừng chân ở huyện Võ Thanh cách đây năm mươi dặm, Thái hậu mong có thể gặp được nàng, sức khỏe bà ấy không được tốt, Trẫm không dám để Mẫu hậu theo cùng quân đội, bây giờ Mẫu hậu đang ở đó chờ nàng."
Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn... Chiến Bắc Dã, huynh lại bắt đầu giờ trò!
Nơi đây là biên giới của ba nước, muốn chọn tuyến đường đi đến Toàn Cơ từ Đại Hãn hay Vô Cực chỉ có thể quyết định ngay tại đây, đi từ Vô Cực đương nhiên là thuận tiện hơn. Nhưng một khi đến huyện Võ Thanh rồi, nơi đó không còn là biên giới nữa, nếu muốn đi Vô Cực sẽ phải quay lại đi đường vòng, thế nên không thể đến huyện Võ Thanh trước rồi quay lại đi đến Vô Cực.
Chiến Bắc Dã nhìn như để nàng tự quyết, thực tế tỉnh bơ chơi nàng một vố, đi huyện Võ Thanh có nghĩa là sẽ đi từ Đại Hãn để đến Toàn Cơ; không đi huyện Võ Thanh, nàng làm sao có thể nhẫn tâm bắt Thái hậu chờ đợi trong thời tiết thế này?
Chiến Bắc Dã đáng ghét, sao lại mang Mẫu hậu hắn ra ngoài chứ?
Chiến Bắc Dã đọc được ánh mắt nàng, nhướng mày nói: "Nàng nghĩ đi đâu thế, Thái hậu bao nhiêu năm rồi không xuất cung, là chính bà ấy muốn ra ngoài giải sầu đó chứ."
Mạnh Phủ Dao trừng mắt với hắn - Đúng, là chính bà ấy muốn ra ngoài giải sầu, thế nhưng bà ấy không sáng suốt đến mức lựa chọn huyện Võ Thanh làm nơi dừng chân, đúng không?
Chiến Bắc Dã thản nhiên không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt của nàng, khiến Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ không thôi. Nàng ngược lại cảm thấy đi từ đâu cũng không quan trọng đến vậy, chẳng qua đưa ra quyết định trước mặt nhiều người thế này, dường như có chút không đúng, đang lúc do dự thì nghe thấy Trưởng Tôn Vô Cực nói:
"Nếu Thái hậu Đại Hãn muốn gặp nàng, vậy thì đi huyện Võ Thanh đi."
Mạnh Phù Dao thở ra một hơi, cảm kích nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, người phía sau nhìn nàng cười nhẹ, lộ ra ánh mắt thâm ý "lúc nên nhượng bộ liền nhượng bộ, thực ra có những lúc lùi chính là tiến, tiến có khi lại là lùi, đi từ đâu không quan trọng, tuyên cáo chủ quyền mới là cấp thiết."
Mạnh Phù Dao nhe rằng cười với hắn, trao cho hắn ánh mắt khinh thường, ngụ ý rằng, "Với huynh mà nói, không có gian trá nhất chỉ có gian trá hơn, huynh khiêm tốn thứ hai không ai dám xưng thứ nhất".
Việc hai người trao đổi bằng mắt với nhau đều lọt vào mắt Chiến Bắc Dã, ánh mắt hắn lóe sáng đột nhiên nâng roi ngựa lên, chỉ chỉ lãnh thổ Vô Cực quốc xa xa, cười nói: "Thái tử điện hạ, nếu như giờ phút này quân đội Đại Hân vượt biên giới, huy động quân xuống phía Nam, mời văn võ Vô Cực đãi địa bàn của ta làm khách, không biết cảm giác sẽ thế nào?"
"Keng..."
Vừa dứt lời, hàng chục thanh trường kiếm ánh tuyết chớp lóe rút ra vạch ngang không trung giao cắt nhau tạo thành một võng xao động, bao vây Chiến Bắc Dã kín kè trong kiếm võng.
Trong ánh kiếm chớp động, Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh cười nói: "So với việc nhọc lòng để hàng vạn đại quân mời văn võ quần thần Vô Cực đi xa, chi bằng tại hạ ở đây dứt khoát cung thỉnh Đại Hãn Bệ hạ một mình đi Trung Châu làm khách, không phải tốt hơn sao?"
"Loảng xoảng!"
Quân đội Đại Hãn cách Chiên Bắc Dã ba bước đột nhiên biến sắc, đồng loạt rút đao.
Chiến Bắc Dã vung tay lên ngăn lại, lạnh lùng nhìn Ẩn vệ Vô Cực từ trong những bụi cây sau núi đột nhiên hiện thân công kích hắn, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ bằng mấy vị này sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực nhoẻn cười: "Còn có quân dân ở Diêu Thành gần biên giới Vô Cực quốc, quân đội Diêu Thành trước giờ lấy trung thành, dũng cảm làm danh xưng, Thành chù có dũng khí của vạn phu, từng một người một ngựa xâm nhập quân doanh lấy thủ cấp của tướng Nhung dễ như trở bàn tay, muốn mời nàng đại giá đến đón Hãn Hoàng, cũng không phải không thể."
Mạnh Phù Dao nhìn trời... Hai huynh đấu đá thì đấu đá, sao lại lôi ta vào? Trưởng Tôn Vô Cực huynh quả là đáng ghét mà, người đắc tội huynh là Chiến đại pháo, huynh lật lại nợ cũ của ta làm gì?
Chiến Bắc Dã quay đầu liếc nhìn nàng, vẻ căng cứng trên mặt khẽ nới lỏng, trong thoáng chốc như lại nhìn thấy sơn dã Diêu Thành đêm đó, nữ tử ấy vùi người trong hồ nước rơi lệ, thân thể như sắc ngọc thảng thốt hoảng sợ dưới ánh trăng, dấu chân nhỏ bé lưu lại trên tảng đá xanh có vết máu nhàn nhạt.
Haizz... Thôi được rồi.
Chẳng lẽ lại không thể thật sự đánh một trận với Vô Cực quốc?
Hoàng đế Đại Hãn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm nhận bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt, trái tim nóng hổi thấm lạnh vài phần, mạnh mẽ đè nén xuống sự tức giận từ lâu về đất phong Trường Hãn cùng việc Trưởng Tôn Vô Cực đã bày kế hắn ở Hiên Viên Linh Sơn.
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, đặt tay trên đầu ngựa của Mạnh Phù Dao, nói: "Thực ra, nếu muốn đánh thật một trận cũng không cần nhiều lời."
Ánh mắt của Chiến Bắc Dã và Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nhau đều cất chứa nét cười, Mạnh Phù Dao cảm thấy không trung như bị chấn động, phát ra tiếng "Xoảng" khiến nàng rùng mình.
Không phải chứ, thiên lôi lại đánh lên địa hỏa...
Một đường đạp tuyết đi nhanh, đến huyện Võ Thanh thăm Thái Hậu, bà ấy béo ra một chút, khí sắc vô cùng tốt, nhìn ra được Chiến Bắc Dã đã dốc sức chăm sóc bà ấy – Hắn ngàn dặm huyết chiến để đoạt đế vị trở thành Đế vương của một nước, vốn chỉ là để Mẫu hậu được an yên lúc tuổi già,
Thái hậu nhìn thấy Mạnh Phù Dao, liền lộ ra nụ cười từ đáy lòng, giang hai tay vẫy nàng đến gần, gọi: "Con dâu..."
Mạnh Phù Dao đang vô cùng vui mừng định chạy qua, nghe thấy tiếng gọi này liền lảo đảo, nhanh chóng quay đầu lại xem Trưởng Tôn Vô Cực có theo tới hay không, thì thấy hắn đang ngồi ở phòng khách trong dịch quán uống trà, đột nhiên quay đầu như có như không cười nhìn nàng. Mạnh Phù Dao lập tức trưng ra nụ cười lẽ thẳng khí hùng không chút chột dạ.
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, hướng về phía nàng nâng chén, nói bằng khẩu hình với nàng Mạnh Phù Dao còn chưa đọc được thì Thái hậu ở trong phòng đã vẫy tay gọi nàng: "Con dâu, lại đây."
Mạnh Phù Dao sợ bà tiếp tục gọi sẽ khiến thiên hạ đều biết, nhanh nhẹn nhiệt tình chạy tới, Chiến Bắc Dã ngồi bên cạnh Thái hậu, hai tay để trên đầu gối, nhìn nàng. Mạnh Phù Dao đang suy nghĩ mình có nên thi lễ quần thần tượng trưng một chút để cho Chiên Bắc Dã chút mặt mũi hay không, Thái Hậu đã nhích người, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh bà.
Mạnh Phù Dao đi đến ngồi, sau đó liền ngại ngùng, cái ghế không lớn, chen lấn ba người thì hơi khó, Chiến Hoàng đế, dưới kia nhiều chỗ như vậy tại sao huynh nhất định phải ngồi ở đây? Huynh không cảm thấy mông mình đã chiếm vị trí của hai người chúng ta sao?
Chiến Hoàng đế không nghĩ vậy, hắn nhếch môi, bưng một bát canh nhân sâm qua, tự mình thử độ nóng bát canh rồi mới đút cho Mẫu hậu uống từng thìa từng thìa. Thái hậu dựa vào chăn bông uống từ từ, thần sắc an yên tĩnh lặng, có một sự thỏa mãn khó tả - Đối với bà mà nói, kiếp này có thể sớm chiều làm bạn bên con trai là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời, về phần nó có làm Hoàng đế hay không, bà không quan tâm.
Trong phòng vô cùng yên lặng, ánh đèn dịu dàng chiếu sáng, người đút người uống đều rất chăm chú, chỉ nghe thấy tiếng muỗng bạc chạm lên thành chén gốm sứ nho nhỏ vang lên. Mạnh Phù Dao im lặng ở một bên nhìn xem, nàng rất thích Chiến Bắc Dã lúc này, hắn ở dưới ánh đèn, hơi nghiêng người cho Mẫu hậu uống canh, vẻ sắc bén và dũng khí ban ngày không còn trên người nữa, giờ phút này trông hắn ôn hậu dịu dàng đến động lòng người.
Cách đây rất lâu rồi, nàng cũng đút cho mẹ uống canh gà ác như vậy...
Mạnh Phù Dao khẽ bật cười, trong nụ cười cất chứa nỗi buồn thương, không biết bây giờ ai đang nấu canh cho mẹ uống đây?
Thái hậu uống xong mỉm cười kéo tay nàng, bà từ đầu đến giờ chưa nói lời nào, nhưng từng chữ nói ra lại làm trái tim Mạnh Phù Dao run rẩy, "Gầy quá."
Sau đó bà quay đầu nhìn Chiến Bắc Dã cười, khiến hắn giật mình, trên mặt đỏ bừng lên một cách khả nghi, Mạnh Phù Dao lập tức nhảy dựng lên, nói: "Không cần không cần đâu... Con... Con sợ nhất uống canh nhân sâm..."
Mạnh đại vương đời này mồm miệng lưu loát, nói chuyện như mắng người, giống súng liên thanh, vô lý cũng thành có lý, chân đi như đạp gió, cuối cùng cũng có lúc ngượng ngùng, nói lắp khó gặp này...
Như vậy, nếu Chiến Hoàng đế thật sự nghe theo lời mẫu thân, cũng bắt nàng uống một chén, nàng không đào hũ cũng phải xông tường...
Vẫn may là Chiến Bắc Dã không phải Trưởng Tôn Vô Cực, mặt của hắn biết đỏ, chứng tỏ rằng hắn đại khái không làm được. Hắn rủ mắt xuống, ho khan một tiếng che giấu cảm xúc, tựa hồ muốn đi nhưng suy nghĩ một thoáng rồi ở lại.
Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy giờ phút này toàn thân không được tự nhiên, nàng ở chung với Chiến Bắc Dã cũng không phải là ít, hôm nay còn có một vị trưởng bối, bất luận thế nào đều cảm thấy có chút gò bó, muốn đi nhưng lại không thể, nàng ương ngạnh kiêu ngạo nhưng cũng không thể khoa trương trước mặt người như Thái hậu, dọa bà sợ thì sao?
Nàng chỉ có thể cười ngây ngô với Thái hậu, Thái hậu cũng cười ngây ngô với nàng, dùng ánh mắt vui vẻ nhìn con dâu, Chiến Bắc Dã thấy hai người cười với nhau hòa hợp vui vẻ, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi cũng lộ ra ý cười.
Một phòng ba người, cứ như vậy ta nhìn người, người nhìn ta, cười mãi.
Mạnh Phù Dao rốt cuộc cười đến sắp hỏng cả mặt, tới mức khóe miệng giật nhẹ, muốn tìm lí do cáo lui, thình lình Thái hậu đột nhiên kéo tay nàng lại, dùng tốc độ ánh sáng như trộm chuông mà một bệnh nhân khó mà làm được, giơ tay khẽ vuốt, đeo một vòng lên cổ tay nàng.
Mạnh Phù Dao cúi đầu nhìn thấy cổ tay mình có thêm một vòng, là vàng đen, lóe ánh sáng bóng trầm dày, nhìn có vẻ đã khá lâu năm, bên ngoài vòng không có bất kỳ hoa văn nào, bên trong lại khắc hoa văn đường nét phong cách cổ xưa cứng cáp, bởi vì đã được đeo lâu rồi, tiếp xúc hơi người nên ôn nhuận như ngọc, đeo lên không thấy nặng mà nhẹ tựa như mây.
Trực giác đầu tiên của Mạnh Phù Dao đó là, đây không phải vật bình thường, làm ơn đừng là mấy món đồ như "bảo vật mẹ chồng truyền cho con dâu", vội vàng vuốt cổ tay, không ngờ vật đó lúc đeo lên tay nàng còn rộng, Thái hậu chỉ "két" một tiếng liền vừa vặn cổ tay nàng, dù làm thế nào nàng cũng không tháo xuống được.
Mạnh Phù Dao sốt ruột đến toát mồ hôi, đột nhiên nhớ tới câu khẩu hình mà Trưởng Tôn Vô Cực nói trước khi nàng tiến vào, trong lúc bối rối này lại chợt hiểu ra, hắn nói: "Không được nhận lấy bất cứ thứ gì."
Người này, đến việc như vậy cũng đoán ra được!
Nhìn Mạnh Phù Dao cúi đầu dốc sức tháo vòng tay, trong mắt Chiến Bắc Dã ánh lên khó chịu, nhịn rồi nhịn nữa nhưng không được, trầm giọng nói: "Đây là vòng tay Thái hậu đeo từ thuở nhỏ, là bùa hộ mệnh của bà, nàng tháo cái gì?"
Mạnh Phù Dao cảm thấy sự việc chưa nghiêm trọng đến mức đó, ngừng tay nói: "Bùa hộ mệnh của Thái hậu ta càng không thể cầm."
"Ta bây giờ là vua của một nước, nàng nghĩ ta vẫn còn không thể bảo vệ bà ấy sao?" Chiến Bắc Dã nhìn cổ tay trắng mảnh đang đeo chiếc vòng vàng đen kia, tất nhiên không thể để nàng cởi ra, "Thái hậu cảm tạ nàng, đó là tạ lễ của bà, nàng không cần tháo ra, thứ này bên trong có cơ quan, đeo lên rồi thì không tháo được."
Mạnh Phù Dao không nói lời nào, đảo con mắt, nghĩ thầm đợi chút nữa thử dùng Thôi cốt công xem sao, mà trong lòng biết rõ là Thôi cốt công chỉ có thể thu bắp thịt xương cốt chồng lên nhau, nhưng không thay đổi được độ to nho của xương, chiếc vòng này bao chặt chẽ như vậy, muốn tháo xuống quả thực rất khó.
Haizz... Cạm bẫy, nơi nơi đều là cạm bẫy...