Hiên Viên ngày tháng chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, Thập cường giả đã thành danh thiên hạ trong ba mươi năm, bảng xếp hạng cũng đã cố định mười hai năm, cuối cùng xuất hiện biến chuyển.
Người con gái thần bí khiêu chiến Vụ Ẩn trên núi Linh Châu ở Côn Kinh Hiên Viên, bằng một trận chiến đã đẩy Vụ Ẩn khỏi vị trí thứ tám trong mười người có võ công mạnh nhất, khi được Vụ Ẩn hỏi sẽ lấy danh hiệu gì, người con gái ấy đáp: Cửu Tiêu!
Cửu Tiêu!
Phượng tại Cửu Tiêu(), một tiếng kêu âm vang ngàn dặm, bốn bề chấn động, năm châu thần phục.
() Cửu Tiêu: chín tầng trời cao.
Danh hiệu cô gái này đặt cho mình, thế mà lại vượt lên trên tất cả danh hiệu của Thập cường giả, lờ mờ hiện ra dã tâm cùng khí phách.
Sự thất bại của Vụ Ẩn, sự xuất hiện của Cửu Tiêu, giống như việc tòa thành cao nhất, kiên cố nhất không thể phá vỡ nay bỗng nhiên đổ sụp, làm khuynh đảo Đại lục Năm châu, làm dậy lên sóng to gió lớn trong giới cường giả ở năm châu, nhiều ngày liên tiếp, vị "Cửu Tiêu" thần bí kia chính là đề tài bàn tán của các vị võ giả Đại lục Năm châu.
Nhiều năm như vậy, tên của Thập cường giả kia đã được thần hóa, người trong võ lâm đừng nói là khiêu chiến, đến việc nói nhỏ một câu bất kính sau lưng cũng chưa từng dám nghĩ đến, nhưng nay trong ngày đông tịch mịch này, kinh hãi nghe tin nhân vật truyền thuyết bị thất bại, họ mới giật mình phát hiện, hóa ra người mạnh nhất cũng có thể bị đánh bại, mà Thập cường giả thật sự đã thành danh quá lâu, quá lâu rồi, giống như Nguyệt Phách đã từng nói, thời đại truyền kì của Thập cường giả đã qua rồi, thời đại truyền kì mới nương theo sự biến chuyển của cục diện chính trị cũng được sinh ra.
Đáng tiếc vị nhân vật mới nổi bật này từ sau trận chiến trên núi Linh Châu liền không hề xuất đầu lộ diện, đến tên thật cũng không hề để lại, chỉ biết nàng cũng là nữ tử, tuổi còn rất trẻ, tuy nhiên điểm qua tên tuổi của tất cả nữ tử thành danh trong mấy năm gần đây ở Đại lục Năm châu, lại vẫn luôn không thể tìm ra nhân vật phù hợp, có người đã nghĩ tới cả Nhã Lan Châu, kết quả Tiểu Công chúa vừa nghe nói, liền cười đến mức bím tóc nhỏ trên đầu cũng đung đưa.
"Ai da mẹ ơi, thần kì quá, ta là Cửu Tiêu, ta là Cửu Tiêu."
Nàng ấy thần bí hề hề ghé sát bên tai người tới muổn kiếm chứng thông tin kia, nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi nha, Cửu Tiêu..."
Người kia dựng thẳng lỗ tai, hai mắt sáng lên chờ đợi rửa tai lắng nghe.
"... Ta không có quen."
"Cửu Tiêu" thần bí như phù dung sớm nở tối tàn, Cửu Tiêu đại nhân thật sự đã lui về bên cạnh Hiên Viên Hoàng đế, đợi chờ "cứu viện" rồi.
Sau khi đánh bại Vụ Ẩn, Mạnh Phù Dao quay đầu lại nhìn Chiến Bắc Dã, hắn đã tỉnh lại, hiện đang điều tức, Nhã Lan Châu đang cẩn thận chăm sóc hắn, nàng không muốn đến làm phiền họ, cùng Trưởng Tôn Vô Cực bàn bạc về những chuyện sau này sẽ làm theo kế hoạch đã định, sau đó nàng gặp lại Ám Mị ở bên ngoài sơn đạo. Khi nàng làm những chuyện này, Hiên Viên Mân rất tự giác không hề đi theo, sau khi quan sát trận đại chiến kia, ánh mắt hắn nhìn Mạnh Phù Dao đã không còn như trước nữa rồi.
Ám Mị vừa thấy nàng liền thở ra một hơi dài, ánh mắt hắn vô cùng lo lắng, thời tiết mùa đông giá rét như vậy mà trên trán hắn lại dính một tầng mồ hôi, có thể thấy hắn đã trải qua một đêm nguy hiểm, hiện đang vô cùng sốt ruột.
Hiên Viên Mân chăm chú nhấc Nguyên Bảo đại nhân lên, mắt to trừng mắt nhỏ với nó, rất hứng thú hỏi: "Ngươi hiểu ta nói gì đúng không? Có đúng không? Ngươi nói đi, ngươi nói đi."
Nguyên Bảo đại nhân không chịu nổi tiếng ồn, bịt lỗ tai lại, cái tên Hoàng đế này còn dong dài hơn cả mấy bà già, một câu mà hỏi suốt cả đêm, lão tử hiểu, nói cho ngươi bao nhiêu lần là lão tử nghe có hiểu rồi, ngươi làm sao lại nghe mà không hiểu chứ?
Mạnh Phù Dao giành lại Nguyên Bảo đại nhân, nhét vào bên trong ống tay áo, sau đó cảnh cáo Hoàng đế: "Ngươi không nhìn thấy nó, ngươi không nhìn thấy nó, nhớ cho rõ, ngươi không nhìn thấy nó!"
Nguyên Bảo đại nhân khoanh tay, không cho là đúng, cười nhạo nàng, ta ngọc thụ lâm phong khí chất siêu quần thiên phú dị bẩm phong hoa tuyệt đại khiến người khác khó quên như vậy, ngươi muốn tên Hoàng đế này xóa sạch kí ức sâu đậm về ta? Làm sao mà được chứ?
Ám Mị chỉ lẳng lặng duỗi tay ra, nắm lấy mạch của Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt hắn lộ ra một biểu cảm vui mừng chân thành, nhìn về phía nàng làm ra khẩu hình "Chúc mừng".
Mạnh Phù Dao cười, nụ cười như hoa nở rơi vào đôi mắt giống như ngọc lưu ly của Ám Mị.
Lúc này, đội ngũ tiếp ứng cho ba người đã kịp đuổi tới, ba người vẫn trước sau như một, Hoàng đế yếu ớt vẫn yếu ớt như cũ, Hoàng hậu không biết võ công vẫn không biết võ công như lúc ban đầu, người hầu chất phác vẫn chất phác như trước.
Họ tức tốc hồi kinh, Mạnh Phù Dao chia tay với Hiên Viên Mân ở hậu cung, nàng thần tốc trực tiếp xông thẳng vào bên trong, ghi nhớ những ánh mắt kinh dị nhìn nàng trên đường vào trong lòng, còn chưa ngồi ấm chỗ đã hỏi ngay người hầu ở lại trong cung, "Các nương nương đã trở về chưa?"
Người hầu cung kính đáp lại, "Đêm qua Quý phi nương nương, Thục phi nương nương, còn có Diêu quý tần về trước, các vị nương nương khác vẫn đang ở ngự uyển trên núi Linh Châu."
Nàng "ừm" một tiếng, thấy hơi khát liền cầm ấm trà trên bàn rót một chén trà ra định uống, đột nhiên ngừng lại, nói: "Ta hơi lạnh, đi lấy áo mùa đông của ta ra đây."
Nội thị kia tuân mệnh đi ra, hắn ta cũng là người Hiên Viên Mân phái tới, luôn đi theo An Tử, An Tử phụ trách hầu cận bên vua và Hoàng hậu, hắn ta làm luôn Tổng quản nội vụ, trước giờ không nhiều lời, là một người trầm ổn, có thể tin cậy.
Không lâu sau hắn ta đã đem áo tới, cười, bẩm: "Thưa nương nương, không biết người muốn bộ nào, bộ lông cáo đen này và bộ lông cáo màu bạc kia đều rất đẹp", vừa nói vừa dâng lên.
Mạnh Phù Dao quan sát tay hắn ta, cười nói: "Bộ màu bạc kia đi", nói rồi duỗi tay ra đỡ lấy.
Nàng đỡ lấy áo.
Cánh tay kia đột nhiên duỗi thẳng, bóp lấy cổ tay đối phương, siết mạnh, hất đi!
Người nọ kêu thảm một tiếng, bị Mạnh Phù Dao hất văng, nặng nề đập vào vách tường, hai tấm áo lông rơi xuống, phủ trên mặt đất.
Hắn ta kinh hãi nhìn Mạnh Phù Dao, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu run lên.
Mạnh Phù Dao cười, mặt không biến sắc, cứ thế chậm rãi bước qua, không hề thương tiếc giẫm lên những chiếc áo lông kia, thuận tiện giẫm lên cả cánh tay dưới chiếc áo.
Bước chân của nàng không nặng, nhưng bên dưới chiếc áo lại lập tức truyền đến tiếng xương cốt gãy vụn, với trình độ này của nàng, chân khí đã lưu chuyển theo ý nghĩ, tóc, da trên cơ thể, đều đã trở thành vũ khí, đừng nói giẫm một, nàng chỉ cần thổi một hơi, cũng có thể tiễn đi cái mạng nhỏ của tên thái giám không biết võ công này.
Kẻ kia đau đến toàn thân co rút, cắn răng không rên một lời, Mạnh Phù Dao thản nhiên cúi người xuống nhìn hắn: "Ta sớm đã nghi ngờ bên người của Hiên Viên Mân có gián điệp hai mặt, hiện giờ tốt xấu đã bắt được một tên, nào, nói cho ta biết, còn mấy tên nữa? Ngoài ra, bên phía các phi tần trong cung, cũng có người của Nhiếp Chính vương phải không? Nào, đọc tên ta nghe xem."
Giọng kẻ kia lạc đi, "Nương nương... nương nương... Nô tài không biết... người... đang... nói gì?"
"Không sao, ta biết là được rồi. Ấm trà đã có người động tay động chân vào, có người hạ độc bên trong, đáng tiếc, ta đã bỏ một loại thuốc vào bên trong ấm trà, kẻ nào chạm vào nước trong ấm trà, móng tay sẽ đổi màu, sau khi ngươi hạ độc đã dùng ngón tay khuấy lên phải không?" Mạnh Phù Dao hờ hững nói: "Ta nói ngươi nghe này, gặp ta rồi thì nói dối cùng vô dụng, diễn kịch cũng vô dụng, tỏ vẻ đáng thương cũng vô dụng, ra vẻ cứng rắn cũng vô dụng, biện pháp thông minh nhất chính là thành thật."
Kẻ kia nhìn ánh mắt nàng cũng biết được nàng không hề nói dối, cả người liền run lên, nhưng vẫn ngậm miệng không hé một lời.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, "Ngươi có tin không, ta không cần động tới một đầu ngón tay của ngươi, cũng có thể khiến ngươi ngoan ngoãn nói ra..."
Đón lấy ánh mắt kinh hãi không tin tưởng của kẻ kia, nàng cười nói: "Ta chỉ cần đề bạt ngươi làm thái giám tổng quản cung Sùng Hưng của ta, ban cho ngươi vàng bạc châu báu, càng thêm sủng ái... hừm... đợi khi Nhiếp Chính vương thấy ta bình yên vô sự, mà ngươi lại từng bước lên cao, hắn ta sẽ nghĩ ngươi thế nào đây? Gián điệp ba mặt? Ha ha."
Kẻ kia lộ ra khuôn mặt trắng bệch, kinh hãi trợn mắt nhìn nàng, không hề nghĩ đến vị Hoàng hậu thờ ơ, ương ngạnh, nhìn qua không hề thông minh này, vậy mà lại có tâm tư thủ đoạn ác độc, lão luyện đến vậy.
Nếu như nàng thật sự dùng đến chiêu này, Nhiếp Chính vương nhất định sẽ không để hắn ta dễ dàng sống sót, phải chết như vậy thì còn thê thảm hơn so với những gì hắn ta có thể tưởng tượng ra.
Mạnh Phù Dao híp mắt cười nhìn hắn ta, nàng không buồn dùng đến biện pháp tra tấn bức cung gì hết, loại sinh vật như thái giám này mức độ trung thành chỉ có hạn, không cần lãng phí sức lực.
Kẻ kia tránh đi ánh nhìn của nàng, sau một lúc, cuối cùng bổ nhào đến dưới chân nàng.
"Ta nói... Ta nói..."
Mạnh Phù Dao bật cười.
Nghe xong lời khai báo, nàng dặn dò hắn ta vài câu, kẻ nọ mang bộ mặt lúng túng mà không dám cãi lời đi ra ngoài, bí mật đều bán cho nàng rồi, còn có thể không nghe lời nàng sao?
Mạnh Phù Dao lại cho gọi Ẩn vệ hóa trang thành người làm vườn tiến vào, "Liên hệ với Thiết Thành đang làm tạp dịch ở nhà bếp, bảo hắn đi làm một chuyện."
Ẩn vệ nhận lệnh đi ra, còn một mình Mạnh Phù Dao ở lại trong cung, nàng chăm chú nhìn rèm che trân châu đang đung đưa trước mặt, trên khuôn mặt chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Nên mang thai đã mang thai rồi, có thể trừ tận gốc nhất định sẽ trừ tận gốc, một lần không thành còn có lần sau, chẳng lẽ nàng còn muốn ngồi yên đợi lần tiếp theo bị ám hại? Như vậy không bằng, tiên hạ thủ vi cường!
Một ải cuối cùng của gia tộc Hiên Viên, nàng không có hứng thú nhường cục diện trước giờ nàng vẫn nắm trong tay cho hai huynh đệ kia, nàng muốn tự mình quyết định!
Thời khắc này sóng yên biển lặng, chỉ đợi bão táp nổi lên!