“Đừng lo chuyện không đâu nữa." Cái tát của Mạnh Phù Dao đưa hồn vía đang lạc tận chín tầng mây xanh của Hiên Viên Mân quay về. Nàng lại lên tiếng: "Kế hoạch của ngươi như thế nào ta mặc kệ. Nhưng nếu muốn ta phối hợp diễn cho tốt thì có một số chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng. Rốt cuộc lúc nào ngươi sẽ ra tay với Hiên Viên Thịnh?"
"Chờ ta thêm một tháng nữa." Hiên Viên Mân nói: "Tự do trong một tháng, ta tin nàng hoàn toàn có thể đảm bảo. Tuy nhiên, ta vẫn cần nàng giúp giải quyết Thục phi, Hiền phi, đồng thời kéo gia tộc của họ xuống nước mà không làm kinh động tới Hiên Viên Thịnh, khiến hắn ta cảnh giác phản kích."
"Ngươi có biết là ngươi vừa nói một điều không tưởng hay không?" Mạnh Phù Dao liếc nhìn hắn, "Chỉ cần ra tay với Hiền phi, Thục phi, động đến gia tộc của họ, Nhiếp Chính vương chắc chắn sẽ không ngồi yên. Hắn ta đâu phải là heo."
"Vậy phải nhờ đến Hoàng hậu tài trí vô song ra tay trổ tài rồi!" Hiên Viên Mân dụi dụi vào người Mạnh Phù Dao. Nàng đạp Bệ hạ xinh đẹp với ánh mắt quyến rũ như tơ ra xa, tiếp tục gặm đùi gà suy nghĩ. Càng nhập thần, nàng gặm càng nhanh. Gặm, gặm gặm... Hiên Viên Mân liếc thấy chiếc đùi gà sớm đã bị gặm hết thịt chỉ sót lại xương, giờ đến xương cũng chẳng còn, nghe thấy tiếng răng và xương chạm vào nhau ken két mà rợn tóc gáy. Thảm rồi, xương gà này sắp thay bằng xương người mất thôi...
Mạnh Phù Dao nghĩ xong, duỗi tay ra, Hiên Viên Mân vội nịnh nọt đem khăn tới để nàng lau tay. Đùi gà cùng xương đã bị nàng gặm hết từ lâu. Bản thân nàng cũng quên mất khúc xương gà trong tay. Mạnh Phù Dao nghiêm túc nói với Hiên Viên Mân, "Danh sách!"
"Hả?"
"Ta cần danh sách toàn bộ các thế lực trong và ngoài cung ngươi có thể nắm trong tay."
Hiên Viên Mân nhíu mày, cười như không cười, "Trẫm cảm thấy danh sách thế lực trong cung đưa nàng vô cùng hợp lý, nhưng danh sách ngoài cung có vẻ không ổn."
"Chuyện bản cung muốn làm, ngươi hiểu được mới lạ đó." Mạnh Phù Dao thản nhiên dựa vào ghế, "Không đưa cũng được. Ngày mai Hoàng hậu của ngươi sẽ qua đời."
"Nàng không lo cho hắn sao?" Hiên Viên Mân nói vọng vào trong.
"Đó là việc của ta." Mạnh Phù Dao cười gian. Chiến Bắc Dã đã tới, Ấn vệ Vô Cực cũng đến rồi. Hai bên liên thủ, việc rời khỏi hoàng cung nước Hiên Viên không phải chuyện to tát gì. Nàng ở lại chẳng qua vì một lý do khác thôi.
Hiên Viên Mân liếc nhìn nàng, một lúc sau mới cởi đoạn tay áo giả thường gắn trên ống tay áo mỗi khi diễn kịch xuống, "Ngâm nước phèn chua, hơ qua lửa rồi đọc."
Mạnh Phù Dao khen ngợi, "Bệ hạ thật biết cách giấu. Chẳng ai ngờ được ngươi ngày ngày đều mang theo bản danh sách này bên người, lại còn khoe ra trước mặt bàn dân thiên hạ."
"Thi thoảng tiện tay trẫm còn vứt nó trên giường, trong tủ nữa cơ." Hiên Viên Mân cười ranh mãnh, "Hiên Viên Thịnh nhiều lần sai người trà trộn vào, nhưng đám ngu ngốc đó có phát hiện được gì đâu!"
Mạnh Phù Dao cầm tay áo lên, vừa nhìn liền cười lạnh. Trong cung không nói làm gì, nhưng đám cựu thần ngoài cung... Hiên Viên Mân kế vị từ nhỏ, lại được đưa từ đất phong xa xôi về kinh, chưa từng tiếp xúc cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với trọng thần trong triều. Hắn làm sao giải quyết được?
Ánh mắt hai người chạm vào nhau lại tự động rời đi. Đều là người thông minh, khỏi cần nói ra lòng cũng tự hiểu.
Sau khi đuổi gã hề bám dính lấy mình không rời kia đi, Mạnh Phù Dao bước vào trong phòng, thò đầu về phía trước hỏi: "Đã khá hơn chưa?"
Ám Mị ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt chọt lóe lên, "Ổn rồi."
Hắn đứng dậy, nhìn ra vườn rau, đáy mắt như có ý cười, "Nàng đúng là yêu tinh trời sinh để giày vò người khác.”
Mạnh Phù Dao nghiêng đầu nhìn người nọ, cảm thấy vẻ mặt của hắn đã khá lên nhiều, nhưng cũng không nói gì thêm ngoài một câu: "Cũng chẳng biết có phải đang xen vào việc của người khác hay không nữa."
"Nói chung phải có phúc lắm mới được nàng xen vào đó." Ám Mị hôm nay lại không hề đá xoáy Phù Dao.
Mạnh Phù Dao thấy Ám Mị chẳng mấy khi tâm trạng tốt như vậy, nhất thời quên mất ý định cũ, ngồi xếp bằng đối diện hắn, gõ đầu gối cười ha ha, "Này, thiên hạ đệ nhất sát thủ, nghe đồn xuất thân của huynh vô cùng thần bí, trên đời chẳng người nào biết. Hai chúng ta xem như cùng chung hoạn nạn bao lâu nay, huynh có thể chia sẻ một chút về những chuyện thời còn non trẻ không?"
Ám Mị nhìn nàng. Ánh mắt như lưu ly của hắn quá sáng chói, khiến Phù Dao cảm thấy chột dạ. Ngay sau đó, chợt nghe thấy Ám Mị mở lời: "Nàng muốn biết điều gì?"
Người ta đã nói rõ như vậy rồi mà. Mạnh Phù Dao ngượng ngùng vuốt vuốt chiếc mũi không đáp.
"Khi một người tan cửa nát nhà, sinh mệnh tựa bèo trôi, chẳng thể nào không ai giúp đỡ mà một bước lên tiên được." Ám Mị tay chống xuống gối, khẽ nhìn Phù Dao, “Ta nghĩ, bản thân nàng rất hiểu đạo lý này."
"Vậy ai đã giúp huynh?" Mạnh Phù Dao chợt nghĩ đến một câu từng nghe được trong đêm nọ, "Nếu nàng ấy tức giận, hãy bảo nàng đến đối phó ta như chuyện Yên Lăng năm đó đi." Vừa nghĩ tới hai chữ "Yên Lăng" nàng liền đau đầu không thôi. Dường như nó có liên quan then chốt đến đáp án kia.
Cũng không biết vì sao, Phù Dao cảm thấy người được nhắc đến trong đối thoại mang giới tính nữ chứ không phải nam.
"Có một số chuyện, biết - chưa chắc đã là điều may mắn." Ám Mị ngồi dậy, đứng thẳng người, không hề nhìn nàng.
Mạnh Phù Dao đứng dậy, dường như vẫn muốn tiếp tục truy hỏi. Nàng không nói gì, cũng không động đậy, chỉ cười. Ánh mắt nàng rực rỡ mà lạnh lùng. Nụ cười nhạt nhưng kiên quyết.
Trầm mặc hồi lâu, Ám Mị cuối cùng không chống cự nổi trước ánh mắt của người nào đó, khẽ thở dài, nhìn về phía Bắc Hiên Viên, hờ hững nói: "Nếu nàng khăng khăng muốn biết, vậy... cứ đi thẳng về phía Bắc."
Phù Dao ngây người. Đáp án của hắn quá mơ hồ. Hiên Viên nằm phía Tây Nam Đại lục Năm châu. Ngoài Thái Uyên, năm quốc gia còn lại đều ở phía Bắc Hiên Viên. Rốt cuộc, Ám Mị muốn nhắc đến nơi nào?
Song, nhìn vẻ mặt Ám Mị, nàng chắc chắn hắn sẽ chẳng chịu nói thêm điều gì.
Mạnh Phù Dao thở dài bất đắc dĩ, không tiếp tục hỏi nữa, đối diện với ánh mắt hơi âm u của Ám Mị, chỉ vài cậu nói đã khiến những đau đớn vốn đóng bụi trong lòng hắn trở nên xáo động. Ám Mị khẽ cúi xuống, ho nhẹ.
Một bàn tay ấm áp chợt vỗ lên lưng hắn, nàng cất tiếng: "Xin lỗi, ta không nên truy hỏi tường tận như vậy.”
Ám Mị ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái có đôi mắt trong trẻo, bọc mình dưới lớp áo khoác rộng mềm mại như nhung. Hắn khẽ vươn tay lau đi chút tương còn dính trên khóe miệng nàng rồi cười nói: "Giữ lại làm bữa ăn khuya sao?"
Động tác của Ám Mị dịu dàng vô cùng, tựa như cơn gió khẽ lướt qua. Phù Dao chỉ vừa cảm thấy có ngón tay hơi lạnh vuốt nhẹ lên môi, cùng hương thơm thanh mát như ẩn như hiện bay tới, Ám Mị đã thu tay về. Nàng ngước nhìn hắn, thấy ánh mắt trong trẻo như sóng nước hồ thu kia đang phản chiếu toàn bộ hình dáng của mình bên trong, bèn lùi một bước về sau.
Phù Dao lùi, Ám Mị liền tiến lên. Nàng lùi thêm một bước, Ám Mị tiến thêm một bước. Hai người không nói câu nào, chỉ chơi trò tiến tiến lùi lùi, bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng kỳ quái. Phù Dao lùi liên tiếp ba bước liền đụng vào cửa sổ, áo nàng dính vào tường.
Không còn đường lui nữa rồi. Ám Mị cười cười, lại vươn tay, Phù Dao cũng ngẩng đầu nhe răng cười với hắn.
Sau đó, Phù Dao ngửa người ra sau, chỉ nghe "phịch” một tiếng, nàng đã lộn nhào ra ngoài cửa sổ...
Ám Mị như hóa đá, nhìn cô gái đang ba chân bốn cẳng chạy trốn về phía vườn rau trong cung, trên tay còn cầm theo một con thỏ nhỏ, lông đen, tròn như quả cầu, vừa đi vừa mắng chửi. Một lúc sau, cánh tay còn nằm giữa không trung của Ám Mị mới buông xuống, nhẹ nhàng đè lên cửa sổ.
Trời đông rét buốt, Ám Mị vén tóc lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rộng mênh mông vô tận, xanh ngắt một màu.
Lòng nàng... chứa đựng giang sơn vạn dặm, mây gió mịt mù, triều đình xảo trá, hậu cung quỷ quyệt, đao quang kiếm ảnh, gạt người lừa mình, nhưng lại chẳng chịu cất chứa những năm tháng tình cảm thiết tha.
Nhiều ngày như vậy, Quận chúa thỏ chắc nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi nhỉ?
Quận chúa thỏ ôm lò sưởi tay, ngồi trong cung điện ấm áp. Lớp lông mịn màu hồng nhạt đính trên cổ áo nàng ấy cọ vào gò má, yêu kiều nhỏ nhắn như một đóa hoa, chỉ có vẻ thẹn thùng xinh tươi trên gương mặt thiếu nữ ngày trước giờ đã vơi dần, ngày càng trở nên lạnh nhạt.
"Hoàng hậu..." Nàng ấy ngồi trong cung điện, ước chừng gần một giờ không nói nửa câu, Mạnh Phù Dao cũng im lặng, ngồi một chỗ nhìn nàng ấy đầy hứng thú. Một giờ trôi qua, nàng thỏ như lạc vào cõi tiên đã hồi hồn trở lại trái đất. "... Con phải làm sao đây?"
Đúng rồi đó, chứng mất hồn này của cô ngày càng nghiêm trọng, quả thật rất khó giải quyết.
"Dường như, phụ vương đã ra tay với A Việt ca rồi..." Quận chúa thỏ nước mắt giàn giụa. Bao nhiêu điều tâm sự tích tụ trong lòng, cuối cùng không nhịn được trút hềt trước mặt người bạn tri kỷ duy nhất này. Nàng ấy nói: "Con phải cứu chàng!"
Mạnh Phù Dao nhìn nàng, "A Việt ca ca là ai?"
"A Việt ca ca là A Việt ca ca à."
Mạnh Phù Dao thầm than trong lòng, từ bỏ ý định chơi trò lừa gạt với tiểu cô nương này, vỗ vỗ vai nàng, "Muốn cứu người đúng không? Không biết người cũng chẳng biết ta thì cứu làm sao? Con có biết A Việt ca ca kia đang ở đâu không?"
Quận chúa thỏ lắc lắc đầu.
Mạnh Phù Dao thở dài, nói với nàng: "Đã nghĩ ra cách cứu người chưa?"
Quận chúa thỏ tiếp tục lắc đầu...
"Đã nghĩ đến hậu quả sau khi cứu người chưa?"
Quận chúa thỏ lắc tiếp...
Mạnh Phù Dao tỏ vẻ thương xót, "Cháu gái đáng thương, xem ra con chỉ có thể dựa vào thím rồi."
Quận chúa thỏ ngẩng mặt theo một góc độ, bày ra ánh mắt tròn xoe mờ mịt đến độ.
Ưhm, ta cũng phải nhớ kỹ góc mặt nhìn cực kỳ loli() này, đợi có việc cần sẽ bắt chước y hệt...
() Loli: Là một từ có nguồn gốc từ Nhật Bản, dùng để chỉ những người sờ hữu ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái từ mười hai, mười ba tuổi trở xuống.
"Trông con gầy đến mức đáng thương như này, bản cung đành gánh vác mọi chuyện."
Mạnh Phù Dao cắn răng giậm chân, nói tiếp: "Vận Nhi, con hãy nghĩ cách lấy sơ đồ cấu trúc phủ Nhiếp Chính vương, thông tin về những địa điểm quan trọng, cách sắp xếp người trong Vương phủ giao cho ta. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem A Việt ca ca của con nhiều khả năng bị phụ vương con nhốt ở nơi nào nhất."
Hiên Viên Vận không phải kẻ ngốc, nàng ấy nhíu mày, chần chừ, "Đưa cho người..."
"Con sợ đưa thông tin cơ mật ở phủ Nhiếp Chính vương cho ta, ta sẽ gây điều bất lợi cho Vương phủ?" Mạnh Phù Dao cười ha ha. "Vận Nhi à, ta có thể làm gì gây hại cho phụ thân con đây? Ta chỉ là một Hoàng hậu bù nhìn với một đám thuộc hạ là cung nữ thái giám tay không tấc sắt, trói gà không chặt. Trong khi bên kia là Nhiếp Chính vương nắm giữ binh quyền toàn bộ triều đình. So sánh lực lượng hai bên, con còn muốn nói sao nữa?"
Quận chúa thỏ ngập ngừng, gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, vội vã lên tiếng: "Không phải, Hoàng hậu nương nương, con không..."
Mạnh Phù Dao tỏ ra "bi phẫn", phẩy tay áo, nói: "Chẳng qua thấy con nôn nóng tội nghiệp, một cô gái yếu đuối như ta mới muốn ra tay giúp đỡ! Những cái khác không nói, chỉ riêng việc con võ công đầy mình, bản cung chẳng biết gì, con thấy không ổn, phất tay một cũng đủ bóp chết bản cung rồi!"
"Á... bóp... bóp... ch..." Quận chúa thỏ thật thà gặp phải hổ già lòng dạ đen tối, rất nhanh đã bị bức đến đường cùng. Cô bé này đến hai chữ "bóp chết" hiểm độc cũng chẳng thốt thành lời, mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng hai hàng lệ nóng, vội vã đứng dậy bám lấy tay áo Mạnh Phù Dao, "Không... không..."
Mạnh Phù Dao "tủi thân" kéo tay áo nàng ấy, tiện đà đưa lên lau nước mắt vốn chẳng chảy giọt nào, sụt sùi nói: "Quận chúa, phụ nữ chúng ta thật khổ…”
Một câu chẳng liên quan gì đến nhau lại gợi ra sự đồng cảm, bé gái nhỏ chợt liên tưởng đến quãng thời gian khổ sở, trằn trọc lo lắng, lập tức "Òa" lên, ngã vào vai Phù Dao bật khóc nức nở.
Nàng thỏ khóc hu hu, "... Con đưa... con sẽ đưa..."
Mạnh Phù Dao vỗ về nàng ấy, dịu dàng nói: "Không sao... không sao... đợi cứu được A Việt ca ca của con, ta sẽ đưa con đến nhà ông ngoại... Phụ vương con không tìm thấy người, sẽ dần nguôi giận..."
Bé gái tựa vào vai nàng khóc như mưa bụi bay. Phù Dao liên tục vỗ về, ánh mắt lại từ từ ngước lên nhìn vào phòng trong. Rèm trước cửa chợt được vén lên, hiện ra bóng người cao ráo loáng thoáng phía sau. Người đó đứng nhìn nàng và Tiểu Quận chúa một lúc lâu, ánh mắt trong suốt như pha lê, sáng rực tựa cầu vồng.