Võ lâm minh chủ Vô Tình công tử Bạch Trọng Mưu gần đây thực không yên lòng.
Không phải hắn gây ra sai lầm gì, hắn vẫn giống như trước kia, dùng sự tàn nhẫn mà hài hước để chỉnh thuộc hạ của hắn. Xử lý mọi việc vẫn nhanh, ngoan, chuẩn như trước, đám người Trường Sinh cung để tang đến khởi binh vấn tội, đều bị một mình hắn đuổi đi rồi.
Kỳ thật hắn chỉ giết hai người, người của Trường Sinh cung liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Kỳ thật hắn vốn chỉ định giết một người, chỉ là giết rất tàn độc, sử lực rất mạnh, mấy mảnh xương cốt của tên kia lại rất cứng rắn... Mà người bên cạnh y lại rất xui xẻo, bị đoạn xương cốt bén nhọn văng phải đâm trúng trái tim... Chỉ có thể nói, này hoàn toàn là ngộ thương.
Hắn phủi phủi chút bụi vốn không hề tồn tại, áo trắng tựa tuyết, ngay cả một giọt máu cũng không dính vào. Thở dài.
Toàn bộ người của Minh Đàn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Lần trước có kẻ đã thở quá mạnh, công tử chỉ phất tay đã nội thương hộc máu, nằm trên giường bệnh nửa năm mới có thể miễn cưỡng chống nạng mà đi.
Công tử chỉ khí định thần nhàn nói, "Ta chỉ hơi run tay một chút." Cho nên, lúc công tử thở dài, Minh Đàn một mảnh tĩnh mịch. Hắn chán nản nhìn một đống hỗn loạn. Phất phất tay, "Đưa hai vị này về Trường Sinh cung. Cẩn thận chút, đừng để cho ta lại phải nhấc tay." Hắn chậm rãi bước ra, người trong Minh Đàn lập tức hít lấy hít để, người người ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng khôn xiết, ăn mừng qua khỏi đại kiếp nạn, tay công tử không bị run.
Chỉ có Trịnh Liệt xui xẻo phải phụng phịu hộ vệ hắn trở về, trên thực tế khóc không ra nước mắt đi theo phía sau công tử. Công tử tao nhã ngồi xuống chơi đàn. Sơn lam mờ mịt, áo trắng như mây, Vô Tình công tử tựa như người trong họa, ngón tay chậm rãi, gảy lên một khúc 'Phượng Cầu Hoàng' ôn nhu da diết.
Khuôn mặt Trịnh Liệt nghiêm nghị, đáy lòng lại vì tin đại bát quái từ Hắc Nha mà choáng váng, hơn nữa công tử chả có việc gì cũng thở ngắn thở dài, khúc Phượng Cầu Hoàng này mặc dù dễ nghe, nhưng hắn nghe cũng đã phát chán rồi... Thật vậy chăng? Là cô nương nhà ai kiếp trước không chịu tu, lầm thiêu Phật tháp, bị công tử ma đầu nhà bọn họ coi trọng ? ! Hắc Nha chết cũng không chịu nói, chỉ tặc lưỡi cười hề hề, rất là vui sướng khi người gặp họa... Công tử nhà bọn họ thoạt nhìn không gì không làm được, không gì không phá được, tâm ngoan thủ lạt, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ nhưng cũng không suôn sẻ lắm trên tình trường... Cho dù cực kì kiềm chế, khóe miệng Trịnh Liệt, cũng hơi hơi nhếch lên vui sướng khi người gặp họa, vô cùng vui sướng. Còn có cái gì thư thái khoái hoạt hơn chuyện nhìn ma đầu chủ tử này phiền não chứ... ?
"Trịnh Liệt." Công tử thản nhiên nói, "Bảo Hắc Nha tá đầu gối hai canh giờ cho ta."
Gã không thể không run người. Đầu gối là chỗ yếu hại nhất ở chân, gã đương nhiên thực thành thạo phương pháp bức cung bẻ trật khớp đầu gối... Nhưng cũng không có hứng thú để chính mình thử xem xem.
Trên thực tế, tiểu cầm nã thủ của Bạch công tử tinh diệu vô cùng, các đốt ngón tay bị trật khớp sau khi được tiếp lại, lập tức có thể hành động tự nhiên. Nhưng đau đớn cũng vô cùng... Nghe nói so với sinh đứa nhỏ còn đau hơn.
Trịnh Liệt vì sao lại biết? Bởi vì ngày đầu tiên gã đến đã nếm mùi qua. Gã coi như vận khí tốt, không xấu mặt. Nghe nói lúc y vừa lên làm minh chủ võ lâm, có thuộc hạ không phục, trong nháy mắt, y bẻ trật tứ chi người nọ, ngay trước cửa Minh Đàn, đau đến nước mắt nước mũi, trắng vàng gì cũng đều phun ra hết...
Công tử mỉm cười nhìn gã, cho dù đều là nam nhân cũng cảm thấy tim đập, quả nhiên quyến rũ. Gã lại nghiêm túc cúi đầu, "Công tử xử trí anh minh!"
Y sâu kín thở dài, "Không có người mới a. Bằng không nên tá hắn cả đời. Trịnh Liệt, ngươi muốn đi thay Hắc Nha sao? Hay là phục vụ bên cạnh ta?"
Bát quái mặc dù hay, nhưng tánh mạng vẫn trọng yếu hơn. Trịnh Liệt tỏ vẻ có tình có nghĩa, chính khí nghiêm nghị nói, "Thuộc hạ nguyện vì công tử quên mình phục vụ!"
May mắn lúc này Đốc Pháp Sử nơm nớp lo sợ chạy lại, trên tay ôm một đống quyển trục. Vốn dĩ Đốc Pháp Sử không cần đảm nhiệm công tác phụ tá như vậy, nhưng bảo bị đánh phát sợ rồi? Đốc Pháp Sử bắt đầu bẩm báo từng chuyện, từng chuyện, công tử tùy nghe tùy đáp, phi thường tinh chuẩn. Có đôi khi Đốc Pháp Sử mới nói nửa câu, y đã có phương án xử lý, phi thường nhanh chóng.
Y thở dài, "Lại là chuyện lớn như lông gà vỏ tỏi?"
Đốc Pháp Sử liều mạng đổ mồ hôi, "...Ba tháng sau Hoa Sơn luận kiếm."
"Cũng chỉ lớn đến mức đó mà thôi." Y liếc liếc mắt nhìn một đống quyển trục chồng chất như núi, "Trịnh Liệt, hữu hộ pháp của chúng ta còn chưa có chết đó chứ?"
Trịnh Liệt rùng mình, "Hữu hộ pháp vẫn đang ở Trấn Giang."
"Gọi hắn trở về." Bạch công tử phiền chán phẩy phẩy tay ngọc, "Ta làm võ lâm minh chủ không phải để xử lý đống lông gà vỏ tỏi đó."
Muốn đẩy việc cho hữu hộ pháp? Này thật đúng là chuyện chưa từng có a!
"Trịnh Liệt, ngươi có chuyện gì muốn nói có thể nói thẳng." Thanh âm của y hòa ái như gió xuân, lọt vào tai lại khiến Trịnh Liệt cùng Đốc Pháp Sử cùng run lẩy bẩy.
"Thuộc hạ lập tức đi làm!" Gã cúi người muốn đi.
"Chậm đã." Thanh âm y lười biếng đuổi theo, "Nhớ rõ nói cho hữu hộ pháp, Tả hộ pháp bởi vì cấu kết ngoại nhân, ý đồ mưu hại minh chủ, bị tiệt... Cần ta giải thích hoặc làm mẫu thế nào gọi là bị tiệt sao?"
Y hơi hơi mỉm cười, tuấn mi lưu mắt, phong thái phi phàm.
Nhưng thuộc hạ xui xẻo của y bị y chơi đã sáu bảy năm, sớm đã biết không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Trịnh Liệt khí thế nói, "Thuộc hạ chắc chắn báo cho hữu hộ pháp biết, Tả hộ pháp bị lăng trì ngàn đao, chết thê thảm vô cùng, tiếng kêu khóc cách xa vài dặm vẫn có thể nghe thấy..."
"Cuối cùng cũng lanh lợi hơn được một chút." Y đứng lên, áo bào trắng phiêu nhiên, tiêu sái phiêu dật, rời khỏi Minh Đàn, thản nhiên mà đi.
Mà thuộc hạ xui xẻo của y, chỉ có thể cúi người tiễn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.