Không đề cập tới chuyện Hắc Nha uy hiếp lợi dụ như thế nào.
Lâm Nhi khẩn trương nhìn trái nhìn phải, kéo tay áo Bạch Trọng Mưu đi về phía phòng.
Nàng khẩn trương thấp giọng, "Bạch ca ca, huynh đừng lên tiếng. Tiểu Hỉ đang kiểm tra dược... Ta đi dặn nàng đừng vào, ta muốn ngủ trưa..."
"Muội là tiểu thư nhà quan, sao bên người chỉ có một tiểu nha đầu?" Thanh âm hắn mềm nhẹ, chỉ cảm thấy như vậy không thể đủ được.
"Là nương ta cho phép vậy." Nàng khẽ cười một tiếng, "Không có chuyện gì, cần một đống người bên cạnh làm gì? Càng phải phát nhiều tiền tiêu vặt hàng tháng. Tiểu Hỉ giúp ta thu dọn phòng là được. Nương ta cũng nói tiểu hài tử cũng phải học cách tự lập."
Nàng đang muốn đi ra ngoài, Bạch Trọng Mưu lại gọi nàng lại "Ngồi xuống trước đã."
Lâm Nhi ngạc nhiên, lại giống như có một luồng kình lực vô hình, làm cho nàng bất tri bất giác đi tới ngồi xuống bên mép giường. Bạch Trọng Mưu nửa quỳ ở trước mặt nàng, dùng tay áo bọc lấy tay, lau đi bụi bẩn dính trên đôi chân trần của nàng, sau đó đi giày cho nàng.
Mặt của nàng đỏ lên, không biết vì sao lại nóng như vậy. Bạch ca ca quy củ không đụng tới nàng, chỉ là lau đi bụi bẩn...vì sao nàng lại cảm thấy thực thẹn thùng...?
Bạch Trọng Mưu ôn nhiên cười, "Mang hài vào, nếu giẫm phải đá cũng không phải chuyện đùa."
Lâm Nhi thè thè lưỡi, "Bạch ca ca, huynh cũng sủng ta giống như ca ca vậy. Ngày bé chúng ta nghịch nước làm ướt hài, hắn cũng cõng ta về phòng... Ta thực là bị các huynh làm hư."
Nàng xấu hổ cười, trong vắt sáng lạn, đứng dậy đi ra ngoài.
Trọng Mưu tâm tình cũng rất phức tạp. Anh vợ này... rốt cuộc có nên trừ bỏ hay không đây? Hắn đang phiền não, Lâm Nhi đã quay lại, đặt chén trà xuống, hương thơm phiêu tán.
"Ta cho nàng ta ra ngoài chơi." Nàng cười khẽ, "Bạch ca ca, để cho ta bắt mạch đi?" Bạch Trọng Mưu thuận theo vươn tay, nhìn Lâm Nhi chuyên chú chạm lên mạch hắn, cẩn thận bắt mạch.
Thì ra, chỉ cần nhìn thấy nàng là tốt rồi. Hậm hực, phiền não đều biến mất, không còn khiến người ta khó chịu như thiêu đốt nữa.
Chuyên tâm, yên tĩnh, giống như cả thế gian này không còn tồn tại, chỉ có một mình nàng, ôn nhuận chuẩn mạch cho hắn.
Nàng lại bảo hắn đổi tay, cẩn thận xem.
Này mới phát hiện, mi mắt nàng đen mà dài, cũng không phải cặp mi lớn rạng rỡ. Đôi mắt không lớn, lại ôn nhuận hữu thần, cười rộ lên, chính như nắng xuân tháng hai. Khi nhìn người khác, phi thường thẳng thắn, làm cho người ta nhớ đến ánh mắt vô tội của loài hươu non.
Khi chuyên chú, lại ẩn ẩn vẻ kiên cường.
"Nhớ ta không?" Hắn thản nhiên mở miệng, sợ làm ảnh hưởng tới sự chuyên tâm của nàng.
"Nhớ a," nàng cười khẽ, "Mỗi lần nhớ tới ca ca, cũng đều nhớ tới huynh." Nàng lại cẩn thận xem mạch.
... Anh vợ này thật sự không trừ không được sao? Thực khó xử a thực khó xử...
"Bạch ca ca, may mắn huynh không bị thương." Nàng nhẹ nhàng thở ra, lại có điểm buồn bực. Mạch tượng này thật sự là kỳ lạ, quả thực không giống người bình thường... giống như tổng hợp mấy người sức khỏe tinh lực dồi dào trên cùng một người. Người giang hồ đều là như thế này sao? Nhưng sư phụ không cho nàng bắt mạch, nàng cũng không biết những người giang hồ khác.
"...Muội nói đừng để người khác bắt nạt, ta thực nghe lời." Bạch Trọng Mưu ôn nhu nói.
Lâm Nhi nghiêng đầu, "Hoa Sơn luận kiếm... Rốt cuộc là cái gì nha?"
Hắn nhíu mi, nghĩ nghĩ, "Là một đám lão già không chịu được buồn chán, cứng rắn bắt ta chơi cùng bọn họ." Thấy Lâm Nhi lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn bổ sung, "Đành phải làm người tỷ võ với bọn họ."
Nguyên lai Hoa Sơn luận kiếm là bồi lão tiền bối luận bàn võ nghệ a? Lâm Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bạch ca ca thật là tốt.
"Bạch ca ca, công phu của huynh rất khá sao? Nếu không vì sao các vị tiền bối đó lại chọn huynh để luận kiếm?"
"Xem như vậy đi." Hắn bĩu môi, "Là người khác quá yếu. Muội có thấy buồn cười không? Ta học thật sự, học võ thì trong lòng chỉ có võ, mỗi ngày khổ luyện, ngay cả ăn cơm cầm đũa cũng đều khoa tay múa chân, ngủ cũng mơ thấy luyện võ. Bọn họ lại quá nhiều tâm ma, đánh thắng ta thì cười đến rất vui vẻ, đánh thua ta lại nói là không công bằng."
Lâm Nhi vẻ mặt đồng tình thở dài, "Đúng vậy nha, người thế gian là như vậy, không tự hỏi chính mình, luôn luôn đổ lỗi cho người khác."
Chần chừ một lát, "Bạch ca ca, vết thương trên người huynh..."
"À, " hắn chẳng hề để ý trả lời, "Đó là vết thương bị trước năm mười tuổi. Những đứa nhỏ ở nhà ta, biết đứng sẽ học đứng trung bình tấn, khi biết đi đã tập võ rồi."
Gương mặt hắn trầm xuống, "Ca ca, tỷ tỷ ta rất nhiều, di nương cũng nhiều. Thật không biết vì sao bọn họ không tự bắt nạt nhau, luôn luôn bắt nạt ta... Ngay cả nha đầu hầu hạ của ta cũng đều thích bắt nạt ta."
Hắn nhếch miệng cười tà ác, trong ngày mùa hè có vẻ càng thêm âm u, "Nhưng sau khi ta học được tiểu cầm nã thủ, không còn ai có thể bắt nạt ta được nữa..."
"Vậy sao lại bị thương?" Lâm Nhi tò mò.
"Bởi vì khi đó ta còn nhỏ, khoảng bảy, tám tuổi đi?" Hắn ý cười càng sâu, "Bị tá các đốt ngón tay, bọn họ rất tức giận, ta khi đó chưa đủ sức đánh lại ca ca tỷ tỷ. Có khi là bị bọn họ đánh, có khi là bị cha ta hành gia pháp."
Nếu không phải Hắc Nha đã đi 'giao hảo' với Tiền Thông không có ở đây, nhất định sẽ phải trợn trắng mắt.
Bạch Trọng Mưu công tử lúc nhỏ chính là một tên tiểu ác ma. Sau khi hắn học được tiểu cầm nã thủ, mỗi người trong Bạch gia đều cảm thấy bất an, gà bay chó sủa, cho dù là người hay gia súc gia cầm, đều đã bị hắn khi đó đang tràn ngập tinh thần thí nghiệm, thí nghiệm một phen... Phụ thân cùng các huynh đệ tỷ muội nhà hắn khi đó nên đánh chết tên tiểu ác ma đó đi, đỡ khiến hắn lớn lên gây họa thiên hạ. Hiện tại hẳn là hối hận không kịp đi?
Hiện tại lại bày ra cái vẻ tinh thuần yếu đuối a!
Lâm Nhi liều mạng gật đầu, "Đúng vậy nha, Nhị bá có một di nương, không biết vì sao cũng rất thích bẹo má ta, móng tay bà ấy lại dài... Ta bị bẹo cũng không dám khóc, khóc sẽ bị bà ấy trêu chọc hơn nữa..."
"Di nương nào của muội?" Thanh âm Bạch Trọng Mưu lạnh xuống. Tuy rằng hắn không thích giết nữ nhân không có võ công...
"Về sau bà ấy không dám chọc ta nữa." Lâm Nhi cười phù một tiếng, "Ca ta phát hiện, có lần bà ta vừa bẹo má ta, ca ta nhào vào người ta, vừa khóc vừa hô, kinh động tới người lớn... Di nương bị Nhị bá mắng một trận, sau này bà ấy mới tới gần, ca ta đã kêu ầm lên..." Nhắc tới ca ca của nàng, Lâm Nhi cười đến phi thường sáng lạn, so với ngày mùa hè còn rực rỡ hơn.
... Có cách nào có thể lặng yên không một tiếng động trừ bỏ anh vợ đi không?
Nhìn hắn có chút thất thần, Lâm Nhi kéo kéo tay áo hắn, "Bạch ca ca, là do huynh đẹp, đáng yêu, mới bị người ta bắt nạt. Đều đã qua rồi, đừng khổ sở."
... Có gì mà phải khổ sở ? Bạch Trọng Mưu có chút buồn bực. Có thù oán để báo mới thống khoái a, báo thù xong tâm tình thực thư sướng... Hắn còn nhớ rõ, hồi mười lăm tuổi, có lần vừa gội đầu xong, xõa tóc ngồi ở hành lang hóng mát, đại đệ tử đắc ý nhất của lão cha hắn, ánh mắt gian tà, thèm nhỏ dãi nhìn hắn, đáy lòng hắn không phải tức giận, mà là mừng như điên.
Cuối cùng cũng tìm được lí do để báo thù ! Người này hồi hắn còn bé thường xuyên bắt nạt hắn, lúc mười tuổi đánh hắn hai mươi mốt quyền, khi luận võ chém hắn ba đao, hắn đều nhớ rõ rành mạch a!
Huống chi là loại ánh mắt hỗn đản dám xem hắn như nữ nhân này!
Hắn nhoẻn miệng cười nhìn vị đại sư huynh kia, đại sư huynh kìm lòng không đậu đi tới trướ một bước... Thẳng đến hừng đông, người trong môn kêu sợ hãi, mới cứu được đại sư huynh nửa người không thể cử động bị trói vào cây liễu, nhìn thủ pháp tá đốt gọn gàng sạch sẽ như vậy... Tất cả mọi người biết là Lão Thập ác ma kia làm.
"Ta không hề khổ sở." Bạch Trọng Mưu ôn nhu nói, "Nhìn thấy muội, chuyện gì cũng không khổ sở."