Ta là hoàng hậu của Tiêu Cảnh Chương.
Hắn bãi bỏ lục cung vì ta, cả đời không cưới phi tần nào cả.
Ta tưởng rằng hắn yêu ta, cho đến lúc phát hiện những bức thư hắn viết cho một nữ tử ngoài cung.
Hắn gọi nàng ấy là thê tử, nói rằng không muốn thâm cung giam hãm sự tự do của nàng ấy, nhưng nàng ấy mãi mãi là thê tử duy nhất trong lòng hắn.
Ta bệnh nặng một trận, uống rượu Mạnh Bà, quên hết mọi tình ý.
Sau đó, Tiêu Cảnh Chương tựa như nổi điên, hỏi ta có từng yêu hắn không.
Ta lắc đầu: “Ta chỉ nhớ, thứ ta yêu nhất là tự do.”
1.
Trong tiệc sinh nhật của ta, Tiêu Cảnh Chương chậm chạp không xuất hiện.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây, dù sao mọi người đều biết, ta là hoàng hậu được Tiêu Cảnh Chương yêu thương nhất.
Ngọc Nhi, cung nữ thân tín, tiến đến bên cạnh ta, thấp giọng nói: “Nô tì đã kiểm tra, quận chúa Thanh Hà bị ngã ngựa, hoàng thượng đến trông nom nàng ấy.”
Móng tay cắm vào lòng bàn tay, lòng ta đau nhói, trên mặt lại không để lộ biểu cảm gì: “Biết.”
Ngọc Nhi thấy ta khó chịu, vội vã an ủi: “Trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình nương nương, người ngoài chẳng qua là nhất thời.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngọc Nhi, ngươi không hiểu, lần này khác.”
Lần này quả thật khác biệt.
Tiêu Cảnh Chương đến muộn một canh giờ, lúc xuất hiện, một nữ tử trẻ tuổi đi theo phía sau.
Nữ nữ kia mặc trang phục màu hồng, xinh đẹp, ngây thơ và kiêu ngạo, đó là quận chúa Thanh Hà.
Toàn bộ cung điện náo động.
Các cung nữ cũng không ngờ, Tiêu Cảnh Chương sẽ dẫn nữ tử khác đến bữa tiệc sinh nhật của ta.
“Thanh Hà nói nàng muốn xem pháo hoa, nên trẫm dẫn nàng đến xem.” Tiêu Cảnh Chương mỉm cười đến bên cạnh ta.
Dường như hắn đã quên, pháo hoa khắp bầu trời là quà mừng sinh nhật mà hắn đã hứa với ta hằng năm.
Bây giờ, hắn chia một nửa món quà của ta cho người ngoài.
Quận chúa Thanh Hà vô cùng thân thiết ôm cánh tay hoàng thượng: “Biểu ca đối xử với ta tốt nhất!”
Nói xong, nàng ấy nhìn ta tựa như ra oai: “Nghe nói hoàng hậu luôn luôn hiền đức, hoàng hậu sẽ không bất mãn với tâm nguyện nhỏ bé của Thanh Hà phải không?”
Ta nghi ngờ ta thực sự rất già.
Mười mấy năm trước, lúc Tiêu Cảnh Chương cùng ta cưỡi ngựa điên cuồng trên thảo nguyên, nếu hắn dám nhìn nữ nhân khác, ta trực tiếp lấy roi ngựa quất hắn.
Bây giờ, Tiêu Cảnh Chương sẽ nhắc nhở ta: “Nàng là hoàng hậu.”
Đúng vậy, bởi vì ta là hoàng hậu, cho nên ta không thể làm gì.
2.
Ta làm hoàng hậu của Tiêu Cảnh Chương đã tròn mười hai năm.
Mười hai năm trước ta là công chúa của Khương quốc, được mệnh danh là mỹ nhân đẹp nhất Tây Vực.Tiêu Cảnh Chương là hoàng tử không được yêu thương nhất Đại Chu, phụng mệnh đi sứ Tây Vực.
Hắn đã yêu ta, ta cũng yêu hắn, vì thế ta lấy thiết kỵ binh làm của hồi môn, đứng sau lưng hắn với thế lực thập lục quốc của Tây Vực.
Con đường tranh giành ngai vàng là cửu tử nhất sinh. Vào ngày đảo chính cung điện, ta che chở hắn suốt chặng đường tiến vào Hạo Thanh Điện, một mũi tên trong loạn quân bắn lén Tiêu Cảnh Chương, nhưng ta đã chặn cho hắn.
Tiêu Cảnh Chương rất cảm động, ngày hôm đó hắn sờ vết sẹo của ta, đó là lần đầu tiên trong đời ta thấy hắn rơi lệ.
“Phù Ca, ta hy vọng có được trái tim của một người, không bao giờ rời xa nhau.”
Sau khi hắn lên ngôi, chuyện đầu tiên hắn làm là phong ta làm hoàng hậu.
Chuyện thứ hai là bãi bỏ lục cung vì ta.
Vì vậy cho đến nay, vết thương do mũi tên vẫn còn nhức nhối mỗi mưa trời mưa, nhưng ta chưa từng hối hận.
Hắn là phu quân của ta, bảo vệ nhau lúc sinh tử là điều đúng, lấy mạng đổi mạng là nên làm.
Bây giờ ta phát hiện, hắn là trượng phu trong lòng ta.
Nhưng ta không phải là thê tử trong lòng hắn.
Tiêu Cảnh Chương không biết, một ngày trước sinh nhật, quận chúa Thanh Hà đã tới gặp ta.
Nàng ấy lần lượt đặt những bức thư trước mặt ta, mỗi bức thư đều do Tiêu Cảnh Chương tự tay viết.
Ở trong thư, hắn không gọi quận chúa Thanh Hà là “biểu muội”, mà gọi là “thê tử của ta”.
“Thanh Hà, thê tử của ta, mong chờ nàng hồi âm.”
Tiêu Cảnh Chương nói, hắn yêu quận chúa Thanh Hà, không nỡ để nàng ấy vào cung.
Bởi vì trong cung là nơi ăn thịt người mà không nhổ xương, tường cung rất sâu, sẽ hoàn toàn khóa chặt sự tự do của nữ tử.
Quận chúa Thanh Hà xinh đẹp, tự do và phóng khoáng như thế, Tiêu Cảnh Chương sợ quyền mưu và tranh đấu sẽ hủy hoại bản chất tự do của nàng ấy.
Trước sinh nhật một ngày, quận chúa Thanh Hà nói với ta với một nụ cười khiêu khích: “Có muốn đánh cược không? Chỉ cần một câu nói của ta, biểu ca sẽ vứt bỏ ngươi ở tiệc sinh nhật.”
Thực ra nàng ấy không cần nhiều lời.
Đương nhiên ta tin.
Ở cuối những bức thư đó, Tiêu Cảnh Chương đã nhiều lần nói với quận chúa Thanh Hà.
【Hoàng hậu chẳng qua chỉ là một danh hiệu.】
【Trong lòng ta, nàng mới là thê tử của ta.】
3.
Sau bữa tiệc sinh nhật, ta về cung một mình.
Tiêu Cảnh Chương không đến, quận chúa Thanh Hà muốn kéo hắn đi du ngoạn bằng thuyền vào đêm trăng.
Điều này trái với quy định.
Nhưng quận chúa Thanh Hà mếu máo, làm nũng, Tiêu Cảnh Chương đồng ý.
Hắn thậm chí không hỏi ý kiến của ta.
Cũng quên chúc ta sinh nhật vui vẻ.
Một mình ở trong cung, ta uể oải chìm vào giấc ngủ.
Ta mơ về thời thiếu niên của chúng ta.
Lúc ấy ta mặc áo đỏ, cưỡi con ngựa mạnh mẽ nhất, uống loại rượu mạnh nhất.
Tiêu Cảnh Chương yêu ta điên cuồng.
Hắn nói rằng ta khác với tất cả những nữ tử ở trung nguyên mà hắn từng gặp, những nữ nhân kia là chim bị nhốt trong lồng, còn ta là cơn gió tự do nhất nơi hoang dã.
Nhưng chính hắn là người đã đích thân đưa ta vào cung, nói với ta từng chữ: “Phù Ca, nàng là hoàng hậu. Hoàng hậu phải có dáng vẻ của hoàng hậu.”
Để trở thành hoàng hậu của Tiêu Cảnh Chương, ta không còn cưỡi ngựa điên cuồng, không còn uống rượu và cười đùa thoải mái nữa.
Nói thẳng ra, từ một công chúa nhiệt huyết của Tây Vực, ta biến thành một hoàng hậu hiền lương thục đức trong thâm cung.
Tiêu Cảnh Chương nói, ta làm rất tốt.
Nhưng hắn càng ngày càng ít đến cung điện của ta.
Có cung nữ nói hắn đến chỗ tỷ tỷ của hắn, trưởng công chúa Bình Dương, bởi vì trưởng công chúa sẽ tìm ca cơ và vũ cơ mới cho hắn.
Ta đã làm ầm ĩ, đã tranh cãi, đã cầu xin.
Một lần cãi vã kịch liệt nhất, ta đập vỡ phượng ấn, lấy ra dòng chữ “Một đời một kiếp chỉ đôi ta” do hắn tự tay viết năm đó.
“Tiêu Cảnh Chương, nếu trước đây chàng không hứa như vậy, ta sẽ không gả cho chàng!”
Chỉ đổi lại sự mệt mỏi của hắn: “Phù Ca, trẫm đã để nàng làm hoàng hậu duy nhất, nàng còn muốn như thế nào?"
“Trẫm là đế vương, làm được ngần này cho nàng, nàng còn chưa hài lòng hay sao? Những ca cơ và vũ cơ ấy chẳng qua là để trẫm có được một khoảnh khắc thư giãn, hoàng hậu của trẫm sẽ mãi mãi là nàng, nàng không thể để trẫm bớt lo lắng à?"
“Phù Ca, nàng là hoàng hậu, ghen là tội lớn.”
Tiêu Cảnh Chương không cho ta ghen, nhưng khi quận chúa Thanh Hà hỏi hắn “Ta và hoàng hậu ai đẹp hơn”, hắn mỉm cười nhéo mũi quận chúa Thanh Hà: “Trong toàn bộ cung điện, chỉ có mình nàng dám ghen với trẫm.”
“Biểu ca trách Thanh Hà ư?”
“Không, là nói nàng to gan và đáng yêu.”
Nhìn đi.
Quận chúa Thanh Hà, nàng giống ta mười hai năm trước, kiêu ngạo vì được cưng chiều.
Có góc cạnh, luôn là đặc quyền của người được yêu thương.
4.
Ngày hôm sau bữa tiệc sinh nhật, ta gặp quận chúa Thanh Hà ở Ngự Hoa Viên.
Hình như nàng ấy đang đợi ta, vừa thấy ta đã nở nụ cười.
“Hoàng hậu nương nương.” Nàng ấy nói, nhưng không có ý định hành lễ, “Có một tin tốt muốn nói với nương nương.”
Nàng ấy ghé sát vào tai ta thì thầm: “Ta đã có thai.”
Lúc đó, ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
Quận chúa Thanh Hà rất hài lòng với phản ứng của ta, nụ cười của nàng ấy càng rạng rỡ hơn.
“Bên ngoài đều nói biểu ca cực kỳ yêu thương hoàng hậu, ta thấy sự thật không phải là như vậy. Nếu không, tại sao hoàng hậu không có đứa con nào?”
Ta quả thật không có con.
Mới đầu ta bị thương vì bảo vệ Tiêu Cảnh Chương trong cuộc tranh giành người thừa kế, thái y nói rằng việc mang thai là không thích hợp.
Sau đó ta đã bình phục sức khỏe, nhưng Tiêu Cảnh Chương dần dần không muốn chạm vào ta.
“Có biết biểu ca mô tả hoàng hậu riêng với ta như thế nào không?”
Quận chúa Thanh Hà thấy chưa đủ, nên mỉm cười thích ta.
“Hắn nói, hoàng hậu giống như một con rối đất sét dưới bộ váy lộng lẫy, vô hồn và không thú vị.”
“Theo ta thấy, biểu ca lấy ngươi, chẳng qua là do sự giúp sức của thập lục quốc Tây Vực mà thôi.”
Ta nhìn quận chúa Thanh Hà.
Nàng ấy bắt gặp ánh mắt của ta, nở nụ cười rạng rỡ.
Ta cũng cười.
Sau đó ta giơ tay tát thật mạnh vào khuôn mặt hoa mỹ này.
Quận chúa Thanh Hà hét lên, nàng ấy được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ bị ai chạm vào dù chỉ một ngón tay, lập tức nhào tới: “Ngươi dám…”
Chúng ta là nữ nhi của Khương quốc, xuống ngựa có thể khiêu vũ, lên ngựa có thể cầm đao.
Quận chúa Thanh Hà tự cho rằng ta không thích trang phục đỏ và vũ khí, nhưng chút công phu mèo cào của nàng ấy không có cơ hội thắng được ta.
Ta nhanh chóng tránh ra, sau đó dùng một tay túm cổ áo của quận chúa Thanh Hà, ném nàng ta xuống ao sen bên cạnh.
…
Lúc Tiêu Cảnh Chương nghe tin chạy đến, quận chúa Thanh Hà vừa mới trèo ra khỏi ao ướt sũng.
Nàng ấy nhào vào lòng Tiêu Cảnh Chương: “Biểu ca, hoàng hậu đánh ta!”
Tiêu Cảnh Chương nhìn ta, ta tranh thủ phủi tay áo bị nhăn nheo do quận chúa Thanh Hà vò nát: “Quận chúa Thanh Hà công khai bất kính với hoàng hậu, coi thường các quy tắc trong cung, thần thiếp chẳng qua dạy dỗ nàng thay hoàng thượng.”
Tiêu Cảnh Chương dừng lại, nói cứng ngắc: “Thanh Hà còn trẻ, tính tình nổi loạn, hoàng hậu nên kiên nhẫn hơn.”
Quận chúa Thanh Hà nghe thấy Tiêu Cảnh Chương bảo vệ nàng ấy, vành mắt càng đỏ hơn, nàng ấy kéo tay áo Tiêu Cảnh Chương: “Biểu ca, ta bị va vào mắt cá chân, đau quá.”
Tiêu Cảnh Chương do dự một chút, sau đó bế quận chúa Thanh Hà lên: “Đến cung của ta. Tiểu Phúc Tử, gọi thái y.”
Ta bình tĩnh nhìn bóng lưng của Tiêu Cảnh Chương.
Cho đến khi đoàn người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ta, ta mới lấy khăn tay che miệng.
Lúc đặt khăn tay xuống, trên đó có vết máu đỏ sậm.
Ngọc Nhi bước tới, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng: “Mấy năm nay nương nương bệnh tật nhiều vì phụ tá hoàng thượng, tại sao không nói cho hoàng thượng biết!”
Ta cười, lắc đầu: “Vô ích.”
“Ngọc Nhi, ngươi phải biết, trên đời này, chỉ khi người ngươi yêu mệt mỏi, bệnh tật thì ngươi mới đau lòng."
“Người không được yêu thương có than khổ than đau đến mức nào, cũng chỉ bị người ta phiền chán mà thôi.”