Cuối băng thất, là một lượt ba cửa động, lại không hề có dấu hiệu gì. Nếu chọn sai đường, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Đến đây mọi người nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào.
“Không bằng như vậy.” Lăng Tiêu Thần nói, “Binh phân ba đường. Chủ tử cùng Thiếu chủ đi cửa động bên trái, hai vị đi cửa chính giữa, thuộc hạ đi phía bên phải. Nửa canh giờ sau, vô luận ra sao đều phải về nơi đây, sau đó quyết định tiếp.”
“Chuyện tới giờ cũng cũng chẳng còn phương pháp nào, vậy làm theo lời Lăng tổng quản đi. . . . . .” Hoa Tiệm Tuyết gật đầu tán thành, một bên tiếp nhận hai dược bình từ trong tay Hoa Tiệm Nguyệt, ” Trong đó là Minh hương, cách dùng tin tưởng các ngươi đã biết.”
Tiếp nhận bình dương chi bạch ngọc, Diệp Tư Ngâm lấy hà bao trong lòng, mở ra, đổ năm viên thuốc màu đỏ xuống tay, đưa tới trước mặt mọi người: “Ăn nó. Ta đã điều chỉnh phương thuốc này, hiện tại đã không còn lo tác dụng phụ.” Hoa Tiệm Nguyệt trừng lớn mắt, nhất thời kích động: “Tiểu Tư. . . . . . Đây là!”
“Ân, là Tô hợp hàm hương hoàn.” Diệp Tư Ngâm gật gật đầu, đối sư phụ mình mỉm cười, “Tiệm Nguyệt, ta trước ngươi một bước rồi sao?”
Hoa Tiệm Nguyệt nhận một viên thuốc, ngửi ngửi, liền lập tức ngửa đầu nuốt vào: “Đúng vậy. Không nghĩ tới ta lần đầu tiên thu đồ đệ đệ lại thu được một người lợi hại như vậy. Ân? Cư nhiên là mẫu đơn. . . . . . ?” Tô hợp hàm hương hoàn là một loại thánh dược chữa thương khư độc Hoa Tiệm Nguyệt một mực nghiên cứu. Ăn vào Tô hợp hàm hương hoàn, trong vòng hai canh giờ có thể bách độc bất xâm, ngay cả thương thế cũng sẽ rất nhanh khép lại. Nhưng dược này thủy chung không thể luyện thành, những viên thuốc hắn chế trước nay, dùng xong, tuy rằng trong hai cái canh giờ đạt được hiệu quả chữa thương khư độc, nhưng một khi dược hiệu qua, thương thế sẽ tái phát, hơn nữa còn có nguy cơ bị độc tính xâm nhập. Hắn không ngờ Diệp Tư Ngâm đã có thể chế thành công nó.
“Ân. Mấy ngày nay Âu Dương Huyên Di vẫn mang cho ta bổ thang độc cần, ta toàn bộ đút cho chu mẫu đơn trước cửa viện. Rồi lấy chu mẫu đơn ấy làm dược.” Diệp Tư Ngâm một bên giải thích một bên đưa viên thuốc cho mọi người, cũng vì vậy mà xem nhẹ nam nhân bên người khi nghe được hai chữ “Độc cần” mắt tím chợt chuyển lãnh.
“Độc cần cùng mẫu đơn? . . . . . .” Hoa Tiệm Nguyệt trên mặt hiện ra thần sắc ngạc nhiên, “Tiểu Tư, sao ngươi lại nghĩ ra được? !”
Mẫu đơn, trị nóng lạnh, trúng gió động kinh, co giật, kinh giản tà khí, trừ chứng kiên ứ huyết lưu xá tràng dạ dày, an ngũ tạng, chữa nhọt loét; độc cần, tuy là kịch độc, nhưng có thể làm tê liệt thần kinh, ức chế diên tuỷ(), củng cố hiệu dụng của Tô hợp hàm hương.
()Một bộ phận của não sau, phần trên nối với cầu não, phần dưới nối với tuỷ sống. Diên tuỷ là đầu mối của dây thần kinh lưỡi yết hầu, thần kinh mê tẩu, thần kinh dưới lưỡi…. Trong diên tuỷ có trung khu tuần hoàn và hô hấp, chủ quản hô hấp, tuần hoàn máu và tiết nước bọt.
“Bất quá là gặp may thôi.” Diệp Tư Ngâm khinh miêu đạm tả nói, lập tức thần sắc ngưng trọng, “Chúng ta đi thôi. Nhất định vô luận như thế nào, đều phải bình an trở lại nơi đây.”
Hoa Tiệm Tuyết Hoa Tiệm Nguyệt cùng với Lăng Tiêu Thần trước sau đi vào, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng người.
Diệp Tư Ngâm nhìn về phía nam nhân bên cạnh vẫn chưa từng mở miệng, muốn nói chúng ta cũng nên xuất phát, lại bỗng nhiên giật mình—— y không biết nên xưng hô hắn thế nào. . . . . . Mà Diệp Thiên Hàn lại chỉ nhìn y mà không nói, như đang đợi y mở miệng.
“Danh, hoặc phụ thân.” Trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói lúc trước của hắn, chần chờ hồi lâu, rốt cục mở miệng: “. . . . . . Hàn, chúng ta cũng đi thôi.”
Mắt tím thâm thúy nhìn người trong lòng không được tự nhiên, ánh mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn, càng nhiều là ôn nhu —— xưng hô thân mật như thế, có phải hay không đại biểu trong tiềm thức y đã tiếp nhận hắn rồi?
Ra băng thất, lại là một đường tối đen như mực. Diệp Tư Ngâm một bên rãi trà hương, một bên cảnh giác nhìn dưới chân, tuy rằng cơ hồ thấy không rõ cái gì.
Hai người đi ước nửa khắc, ánh sáng của băng thất đã hoàn toàn không còn nhìn thấy, chỉ có Minh hương trong bóng đêm ẩn ẩn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Đất dưới chân dần dần trở nên lầy lội, khi đạp lên lại rất mềm, không rõ lắm, tựa hồ tùy thời đều có thể rơi xuống. Trong động dần dần xuất hiện tiếng giọt nước rơi “Tí tách” “Tí tách” —— đỉnh đầu có thạch nhủ đảo huyền (thạch nhủ hướng mũi nhọn xuống phía dưới)! Tâm Diệp Tư Ngâm chợt thắt lại. Bỗng nhiên, người đi phía trước dừng cước bộ.
“Hàn?” Diệp Tư Ngâm lên tiếng hỏi.
“Không nên đi về trước.” Trong bóng đêm, thanh âm nguyên bản lãnh ngạnh vô tình không biết vì sao có lại hơn vài phần ấm áp, “Trở về thôi.”
Diệp Tư Ngâm trong lòng nghi hoặc, nhưng không nghi ngờ gì. Dù sao đối phương chính là Diệp Thiên Hàn, đang định xoay người đi, thình lình lại bị kéo vào vòng tay quen thuộc: “Cẩn thận.” Diệp Tư Ngâm không giãy dụa, tùy ý hắn ôm mình —— có giãy giữa cũng chẳng được gì, huống hồ trong động đích xác nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa, thân thể y hàn khí quá nặng, mà vòng tay của Diệp Thiên Hàn quả thật rất ấm áp.
Hai người xoay người chậm rãi trở về. Mà vừa rồi chỗ dừng lại Diệp Thiên Hàn, lẳng lặng nằm một cái xương đùi không biết đã tồn tại từ khi nào—— mà phía sau cái xương ấy, rõ ràng là hơn mười bộ bạch cốt của nam tử trưởng thành!
“Gió?” Một trận gió nhẹ nghênh diện mà đến, hàn khí hỗn loạn không thể xem thường——trong thông đạo ngầm bị bịt kín này, sao lại có gió? ! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, đã có mấy đạo hàn quang xuất hiện ở trước mắt —— đoản tiễn màu bạc phá không bay đến, dày đặc như lông trâu. Hơn nữa lại ngắn vô cùng, căn bản không thể lắc mình né tránh —
“Hàn, không cần dùng nội lực!” Diệp Tư Ngâm bỗng nhiên quát to. Nhưng đã không còn kịp, nội công hộ thể như thủy triều trút xuống, trong phút chốc thông khắp nội đạo —— thiên địa lại lại một lần nữa chấn động!
“Sao lại thế này? !” Hoa Tiệm Nguyệt bị chấn động thình lình xảy ra làm hoảng sợ, lắc mình ngã vào lòng tình nhân, “Sư huynh. . . . . . Tiểu Tư hắn. . . . . .”
“Không có việc gì không có việc gì. Tiểu Tư đi chung với Diệp Các chủ, hơn nữa chính y cũng có thể bảo hộ bản thân, đừng lo lắng.” Hoa Tiệm Tuyết ôm chặt người trong lòng ngực, an ủi hôn lên môi hắn, né tránh độc tiễn thường bắn ra từ phía vách tường.
Bên này, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu nhìn khung đỉnh, bất đắc dĩ thở dài: “Cố Thanh Giác cố ý muốn ngươi ta chôn cùng Âu Dương Huyên Huyên. . . . . .” Vừa rồi nhìn thấy thạch nhũ, y liền biết thông đạo kia có huyền cơ, nề hà Diệp Thiên Hàn ra tay quá nhanh, làm y ngăn trở không kịp —— mà tình huống này y cũng vô pháp ngăn trở, dù sao Cố Thanh Giác chỉ cho họ hai con đường: bị đoản tiễn dày đặc bắn thành cái sàng, hoặc là dùng nội lực ngăn cản đoản tiễn, hủy hoại thông đạo, rơi xuống huyệt động càng sâu hơn—— vách huyệt dựng đứng, không thấy chút kẽ hở, trong huyệt nhiều chung nhũ, ngưng tụ buông xuống từ trên cao, phía ngọn là băng tuyết, tan thành những giọt nước nhỏ nhiễu xuống, tí tách không ngừng —— nếu y đoán không sai, nơi đây là Cổ Phong động, du lam thắng địa ngàn năm sau của Tinh Châu—— một hang động Karst (động được cấu tạo từ đá vôi, hoặc nham thạch ) sâu thẳm khúc chiết mà tú lệ. Tuy nhiên giờ này khắc này, nơi đây lại tương đương với tuyệt cảnh. Bất luận họ lúc này không biết đang ở nơi nào của hang động, thì nơi này lúc nào cũng sẽ có nguy cơ bị sụp xuống, trong bóng đêm vươn tay không thấy năm ngón, họ ngay cả hành tẩu còn khó khăn. Thật là cực cho Cố Thanh Giác, có thể dự đoán trước để biến địa chất được thiên nhiên ưu đãi này thành cạm bẫy.
“Có bị thương?” Cánh tay bên hông nắm thật chặt, thanh âm trầm thấp có chút khác bất đồng thường lệ—— là hắn quá mức khinh địch, thế nhưng làm cho người này ngay khi ở bên mình còn gặp nguy hiểm. Một loại tình tự tên “Tự trách” lần đầu tiên lan tràn khôn cùng trong lòng.
Diệp Tư Ngâm trong lòng hắn lắc đầu: “Không bị thương. Chỉ là chúng ta không thể trở về tụ họp với họ rồi.” Nếu ba con đường có một cái là đường ra, thì khẳng định không phải là cái bọn họ đã đi.
“Vô phương.” Diệp Thiên Hàn nói. Hắn đã nghe thấy tiếng nước chảy—— có tiếng nước chảy, thì nghĩa là sẽ có đường ra.
Thanh âm trầm tĩnh cùng vòng tay ấm áp làm Diệp Tư Ngâm cảm thấy an tâm lạ kỳ—— tựa hồ vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có nam nhân này bên cạnh, hết thảy đều có thể hóa dữ thành an.
Tuy rằng cùng Tiệm Nguyệt Tiệm Tuyết ở chung, trong lòng cũng bình yên, nhưng vẫn có một loại cảm giác trống trãi. Nhìn thấy Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết thân thiết với nhau, Diệp Tư Ngâm thủy chung thấy chính mình là ngoại nhân, không thuộc về Khuynh Nguyệt Cốc mà Tiệm Tuyết vì Tiệm Nguyệt thiết trí, cũng không thuộc về thời không này. Nhưng, ở Phù Ảnh Các hơn ba tháng, đôi lúc y đã gần như quên mất thân thế dị thường của mình. Mỗi ngày cùng Diệp Thiên Hàn đi luyện tập Hàn Liễm quyết; cùng hắn ngồi trong thư phòng đọc sách, chơi cờ; cùng hắn dùng bữa —— tựa như y thuộc về nơi ấy vậy, đến khi Tịch Nhan xuất hiện. . . . . . đến khi Tịch Nhan xuất hiện, khiến y nghĩ một đoạn thời gian tốt đẹp kia đều là ảo giác.
Nhưng, Diệp Tư Ngâm chưa bao giờ nghĩ tới, đồng dạng đều khuyết thiếu cảm giác ‘thuộc về nơi đó’, vì sao y tình nguyện trở lại Khuynh Nguyệt cốc, cũng không nguyện ý ở lại Phù Ảnh Các?
“Ở đây sao?” Diệp Thiên Hàn bỗng nhiên dừng cước bộ, tiếp sau Diệp Tư Ngâm liền nghe được tiếng nước chảy rõ ràng—— rốt cuộc tìm được dòng nước.
Diệp Thiên Hàn không trả lời, chỉ vươn tay, một vật gì đó thoát khỏi dòng nước, bay vào tay hắn, một lát, liền bị ném xuống đất. Như thế lặp lại vài lần, Diệp Tư Ngâm cuối cùng thấy được manh mối ——vật kia là một mảnh gỗ theo dòng nước trôi đến, mà Diệp Thiên Hàn dùng nội lực hong khô mãnh gỗ ướt đẫm. . . . . . Diệp Tư Ngâm lúc này học Diệp Thiên Hàn, đề khí vận công, giúp hắn sưu tầm vật liệu. Vài lần lập lại, không đến một lát, đã họp đủ. Nhưng tiếp theo, càng làm cho Diệp Tư Ngâm nghẹn họng trân trối chính là, Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn sống an nhàn sung sướng, khí thế lăng nhân lại trong hang động hắc ám dùng phương thức lấy đá đánh lửa, nhen đống gỗ kia lên . . . . . .
Có ánh lửa, hang động nháy mắt sáng lên—— quả thật là một huyệt động sâu thẳm tú lệ. Nước chảy trong suốt, trong nước thậm chí có vài con manh ngư (những loài cá sống trong hang động vì thiếu ánh sáng nên mắt tiêu biến)chuyển động. Nham bích, khung đỉnh không biết là loại tinh thạch nào, dưới ánh lửa chiếu rọi lóe lên quang mang xinh đẹp. Chung nhũ, măng đá, lại làm kẻ khác tán thưởng không thôi. Nhưng, giờ phút này hai người lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Người trong lòng kịch lệt rung rẩy làm Diệp Thiên Hàn nắm chặt mười ngón thon dài hữu lực, mắt tím thâm thúy nổi lên tức giận ngập trời—— ánh lửa chiếu rọi, dòng nước bên kia, rõ ràng có hơn mười bạch cốt, số lượng so với mới vừa rồi ở huyệt động phía trên, chỉ có hơn chứ không kém. Trong đống bạch cốt, bốn phía đều rãi rác một ít cái dùi, búa —— hiển nhiên, những bạch cốt đó là công tượng lúc trước Cố Thanh Giác dùng đến kiến tạo băng thất phía trên!
“Ngâm nhi?”
“Ân?” Diệp Tư Ngâm vô ý thức lên tiếng, thân thể như trước không tự giác run rẩy—— tuy thân từng là bác sĩ ngoại khoa, nhìn quen sinh tử, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy. . . . . cảnh tượng cực kỳ bi thảm như thế. Y ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.
“Ngâm nhi!” Diệp Thiên Hàn lay lay người trong lòng, đã thấy mắt tím trong suốt trống rỗng, lăng lăng nhìn một đống bạch cốt kia. . . . . . Trong lòng căng thẳng, chuyển mặt y qua, ôm vào lòng mình, “Đừng xem, đừng nghĩ, đừng nhớ. . . . . .” Ở hang động phía trên, hắn ngăn Diệp Tư Ngâm đối mặt với bạch cốt, lại không ngờ sâu dưới lòng đất lại còn nhiều hơn.
Võ lâm đại hội ra tay giúp đỡ những người không liên quan cũng vậy, cuốn sách thuốc mở đến tờ”Uất kim” bị bỏ quên trong thư phòng kia cũng tốt,—— bé con của hắn rất thiện lương.
Vùi đầu vào lòng ngực rộng lớn, chóp mũi tràn ngập mù Long Tiên Hương bất đồng dĩ vãng, dị thường nồng đậm, Diệp Tư Ngâm dần dần ngừng run rẩy, hai tay không tự giác nắm chặt vạt áo của nam nhân đang ôm lấy mình, một giọt lệ, tự mắt tím trong suốt tràn ra, để lại một loại ấn kí trên y phục trắng như tuyết của Diệp Thiên Hàn. . . . . .
Hết chính văn đệ nhập ngũ chương