Nữ Thần Y nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt nàng, trực giác nói cho nàng biết chàng là một người chẳng cần phải to tiếng với ai đâu. Bởi vì với bộ dạng của chàng chỉ cần lẳng lặng nhìn đối phương là được rồi. Đồng thời toàn thân chàng cũng tản ra một hơi lạnh có thể dọa người ta sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả thở họ cũng thở không ra hơi nữa chứ đừng nói chi muốn phản kháng lại.
Nhưng sao hôm nay lạ lùng thay, Nữ Thần Y thấy chàng phẫn nộ vậy, không hề tỏ vẻ sợ hãi gì hết. Lúc xưa nàng mà thấy sát khí cuồn cuộn nổi lên trên gương mặt của chàng vậy nàng đã chết khiếp mất rồi. Thế sao hôm nay khi hai người ở nơi hoang vu này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nàng lại phản ứng khác nhỉ?
Nữ Thần Y chẳng những không sợ mà còn to gan nói cứng:
- Phạt thì phạt chứ! Ai sợ ai đâu!
Hỏi rồi không nghe câu trả lời, chỉ thấy Dương Tiêu Phong nhìn nàng chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng tiếp tục khiêu chiến:
- Vương gia ngài rốt cuộc muốn làm gì đây? Đánh nô tì à? Hay là giống như lúc xưa muốn giết nô tì đây?
Bảy năm về trước mặc dù nàng không hiểu nhiều về người nam tử này, bất quá nàng tin rằng chàng là người chuyện gì cũng làm ra được!
Lại nói tới Dương Tiêu Phong…
Khi này chàng thấy Nữ Thần Y khác hẳn lúc xưa, cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười. “Khá lắm,” chàng tự nhủ, “nữ nhân vô lễ dám ăn nói hỗn xược như vậy với bổn vương gia! Hừm!!! Tại sao nàng dám cho là mình có thể xuất ngôn bừa bãi vậy khi chưa được sự đồng ý của ta chứ? ”
Mà tuy nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ nói thật ra thì chàng bị cảm động, bị tánh tình đơn thuần cùng thiện lương của nàng làm cho cảm động. Hơn nữa ánh mắt của chàng cũng bị thân thể xinh đẹp của nàng hấp dẫn. Những đường cong dịu dàng, bộ ngực nhô lên theo hơi thở khẽ phập phồng, hai mắt bồ câu mở to khiêu khích làm rung động lòng người.
Và chàng muốn hôn nàng…
Rồi cũng muốn tiến xa hơn…
Dương Tiêu Phong đưa tay khẽ chạm gương mặt xinh đẹp của Nữ Thần Y, thân thể nàng tự động run rẩy giống như đồng nương khô cạn bỗng dưng gặp phải một trận mưa lớn.
Nữ tử thần y bị người khác phái ôm chặt. Người đó cao lớn dũng mãnh, thân thể tráng kiện như một bức tượng điêu khắc, cơ bắp cuồn cuộn giữ chặt thân hình thon nhỏ của nàng trong vòng tay rắn rỏi, nên nàng đương nhiên không làm gì được… mà cũng không muốn né tránh… Kỳ lạ quá!
Ánh mắt sáng như ánh sao trời dừng ở đôi mắt nàng, làm trái tim nàng xung động mạnh, muốn bỏ mặc cho mình xụi lơ trong đôi cánh tay cường tráng ấy.
Phía đối diện Dương Tiêu Phong say sưa ngắm nàng, thấy diện mạo xinh như tiên thiên của nàng làm tâm hồn chàng vốn lạnh băng giờ như bị tan chảy. Rồi tự dưng chàng nhớ lại lời giáo huấn của thái hoàng thái hậu Hiếu Trang, tuy nhiên ngay sau đó chàng vội đem ý nghĩ này loại khỏi đầu.
Thế là, kết quả chàng cầm lòng không đặng, cất tiếng trìu mến gọi:
- Tây Hồ. . .
Nữ Thần Y bấy giờ đã mọc nanh mất rồi, nàng cong môi lên hứ một tiếng dài:
- Ai cho phép gọi như vậy?
- Là bản vương gia tự mình cho phép đó, thì sao nào?
Nữ Thần Y lại hứ thêm một tiếng:
- Ngài là gì của nô tì mà được quyền cho phép chứ?
Dương Tiêu Phong chưa kịp trả lời, Nữ Thần Y cựa quậy nói:
- Mau buông nô tì ra ngay đi! Vương gia ngài không có quyền chạm vào người ta! Thân thể của nô tì chỉ có tướng công mới có thể chạm vào…
- Thì ta chính là phu quân của nàng đây này! – Tiếng Dương Tiêu Phong vang lên cắt đứt câu nói của nàng.
Nữ Thần Y nghe tuyên bố vậy, dẫu môi nói:
- Còn khuya đi!
- Nàng còn vô phép nữa ta liền hôn nàng!
Dương Tiêu Phong vừa nói vừa nhanh như chớp nghiêng người về phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng cơ hồ muốn dán lên mặt nàng, hơi thở nóng rực làm tim nàng đập loạn.
Mà lời khi nãy chàng nói ra, chủ yếu là để hù dọa nàng thôi, nhưng hằng sâu trong thâm tâm chàng phát hiện chàng thật sự muốn làm như vậy.
Nữ Thần Y nghe nói thế thất kinh hồn vía, vội lia mắt nhìn quanh rồi nói:
- Không được đâu! Người ta sẽ thấy đó!
- Thì đã sao?
- Họ sẽ cười cho!
- Cười thì sao nào? Để cho Yên Chi cô nương kia biết ta là người đã có chủ cũng tốt mà!
Dương Tiêu Phong dứt lời liền áp sát môi mình lên môi nàng.
“Dừng lại đi. . .” Nữ Thần Y than thầm trong đầu, nàng muốn trốn tránh nụ hôn nóng rực, nhưng chàng vẫn ngang ngược dùng sức khóa chặt nàng lại trong hai khủy tay, muốn nàng cùng dây dưa một chỗ.
Chưa đầy mươi giây lý trí nữ nhân theo nụ hôn nồng nàng mà dần dần rời khỏi thân thể, vì so với lần trước người nam tử này cũng khiến nàng hưng phấn hệt như thế.
Song nàng bảo lòng lần này còn tệ hơn, hai người họ đang ở giữa thanh thiên bạch nhật mà, chàng đúng ra không được cư xử như vậy dầu là chỗ này cách khá xa khu dân trại rồi, “rõ là không tôn trọng một chút nào,” nàng nghĩ và yếu ớt chống cự.
Tay của Nữ Thần Y chống trước ngực Dương Tiêu Phong, muốn kháng cự, nhưng bị chàng dùng hai tay bắt được, làm nàng không thể động đậy.
Nữ Thần Y xấu hổ nhắm mắt lại, càng cảm nhận được môi chàng liên tục rơi xuống môi nàng, làm nàng e lệ. Chàng không ngừng hôn nàng, còn tà tứ dùng lưỡi ướt át liếm nhẹ cố ý muốn tách môi nàng ra.
Nữ Thần Y bị động tác đó làm cho ngượng chín, lại một lần nữa liên tục giãy giụa, khổ nỗi càng làm cho hạ thể hai người cọ sát vào nhau hơn khiến dục vọng ở giữa hai chân nam nhân không nhịn được lặng lẽ nổi dần lên.
Nữ Thần Y đương nhiên cảm nhận được vật thể đó chứ, muốn xin chàng để nàng đi lắm mà vẫn bị đôi môi nóng bỏng kia ngăn lại lời nàng nói. Và nàng cố gắng mím chặt môi thêm nữa, không để cho chàng xâm nhập nhưng bàn tay chàng liền đặt lên bộ ngực sữa mềm mại của nàng. Bàn tay đó dùng sức xoa nắn ngực nàng. Một cảm giác tê dại truyền đến khiến nàng không nói ra lời, chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm giống như lần trước len lỏi toàn thân. Khoái cảm như điện giật làm nàng không nhịn được bật kêu thành tiếng, chiếc lưỡi nóng hổi cũng nhân cơ hội tiến vào.
Chiếc miệng nhỏ của Nữ Thần Y liên tục phát ra thanh âm rên rỉ nghe rất kiều mị.
Mặc dù loại cảm giác này vô cùng thoải mái, nàng vẫn còn thẹn thùng lắm. Hai má ửng đỏ lên. Nàng quyết tâm dùng chút sức lực cuối cùng đẩy chàng ra.
Ai ngờ thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng không ngừng ngọ nguậy, ở phía dưới càng tăng thêm ham muốn của người đối diện.
- Nóng bỏng vậy, ta sẽ yêu nàng chết mất! – Dương Tiêu Phong rời môi nàng ra, chàng thì thầm bên tai nàng, thanh âm thoát ra trầm thấp mang theo khát vọng vô hạn.
---oo0oo---
Trong khi hai người họ đang môi kề môi thì ở cách đó độ vài chục bước chân, đằng sau một thân cây bách tùng có hai nam nhân mặc áo trắng áo đen đang lặng thầm quan sát họ.
Chén canh trong tay người áo đen chợt khựng lại khi đang uống, mắt vụt sáng rõ ràng là hắn đang suy nghĩ điều gì đó rất trọng hệ trong đầu.
Nhất thời không khí chung quanh khu dân trại trở nên vô cùng nặng nề đối với hắn.
- Đó chính là tên cẩu quan sao? – Người áo đen hạ giọng hỏi người áo trắng - Tên quan tướng quân mà Hàm Trường sư phụ luôn nói là tàn bạo độc ác đó hả? Thật không nhìn ra được!
Người mặc áo trắng gắng gượng lắm mới nặn ra được nét cười, muốn hòa tan bầu không khí khó xử.
- Ta trông hắn thế nào cũng không giống loại người chuyên vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa không chớp mắt! – Người áo trắng nói, ý tứ trong câu đó vốn dĩ dành để ám chỉ Dương Tiêu Phong.
- Đúng vậy rồi! – Tên đồng bọn bận áo đen gật mạnh đầu – Thật không nhìn ra! Nhưng Lâm tổng đà chủ cứ luôn khẳng định rằng sư thúc của chúng ta quả tình bị chết dưới tay hắn!
- Không biết nữa… – Người áo trắng giơ tay gãi gãi đầu, bối rối trả lời - Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng?
Cách khu dân trại khá xa, trên một ngọn tiểu sơn có xây một võ đường gọi là Phong Võ môn.
- Bẩm sư phụ, đệ tử vừa nghe được tin hổ xuống bình nguyên!
Một người thanh niên mặc áo trắng, eo thắt đai đen, trên lưng bàn tay trái có xâm hình một con đại bàng đang tung cánh hớt hải chạy vào trình báo. Đây đúng là đệ tử của Phong Võ môn. Hắn cuối đầu lễ phép nói với một đại Hán mặt mày râu ria xồm xoàm, làn da rám nắng, thân hình cao lớn đang an tọa oai vệ trên một chiếc ghế mây đặt ở góc phòng, mặt ghế có lót tấm da bạch hổ.
Mặc dù trong mắt quan tri huyện tỉnh Chiết Giang thì Phong Võ môn giống như là nơi trú ngụ của một đám thổ phỉ đáng sợ, nhưng nhiều người dân ở đây đều biết không phải vậy. Quan tri huyện cho bọn họ là sơn tặc nhưng bọn họ lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý, tàn nhẫn mất hết tính người, nhiều lắm chỉ là cướp của tham quan ô lại, cáo lão về quê hay là gian thương làm giàu bất nhân. Lại nữa ở miền nam nếu luận về quy mô và uy vọng thì Phong Võ môn võ trường do Giang Nam đệ nhất cao thủ Hàm Trường sáng lập là đứng đầu trong thời bấy giờ.
Đại Hán đó dĩ nhiên không ai khác hơn là Hàm Trường, y là tôn sư của hàng ngàn đệ tử Phong Võ môn. Danh gia võ thuật Hàm Trường là người bạn kết giao mà Tần Thiên Nhân hồi còn sống có lần nói đến.
Nhắc lại cái đêm phó tướng mai lặc chương kinh Tô Khất nghe theo lệnh của Phủ Viễn tướng quân đuổi theo tổng đà chủ Tần Thiên Nhân để lấy cho bằng được kim lệnh. Tần Thiên Nhân khi đó đang ẩn trú trong miếu Sơn Thần, thấy quan binh bao vây tứ phía, biết bản thân mình không thể thoát đi được bèn giao lệnh bài lại cho bát đương gia của bang phái Đại Minh Triều là Lâm Tố Đình, rồi bảo nàng đến tá túc ở Phong Võ môn. Thấm thoát mà đã gần mười năm.
Tần Thiên Nhân nói Hàm Trường là một người có tình có nghĩa, sẵn sàng xả tánh mạng vì tri kỉ không một lời than oán.
---oo0oo---
Hàm Trường sau khi nghe đệ tử bẩm cáo thì ra ngoài tầu nom ngựa, thấy có một đứa bé trai cởi trần mặc quần đùi, đương múa roi một mình ở sau sân.
Hàm Trường đứng xem một lát bất giác bật miệng nói lên rằng:
- Đồ nhi, roi của con múa đã khá lắm nhưng còn nhiều chỗ hớ hên, chưa có thể gọi là nhuần nhuyễn được.
Đứa bé trai nghe nói, ngẩng lên thấy Hàm Trường, nó dừng động tác tung roi lại, thu chiếc roi da về quấn thành mấy vòng và cười nói:
- Sư thúc, dám chê võ nghệ của con? Con theo ngài học võ đã sáu năm nay rồi, có lẽ lại không bằng cha hay sao? Hay là sư thúc vào đây đánh thử với con vài hiệp xem con có lợi hại như cha con năm xưa không?
Hàm Trường vốn rất thương tên đồ đệ cưng này, giờ lại nghe nó thách mình vậy sảng khoái ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.
Đứa bé vung tay trái một cái, quăng cây roi lên cao cho nó quấn trên một nhành cây, rồi quàng tay phải ra sau lưng nắm lấy chuôi thanh đao cài ở lưng quần.
Hàm Trường cười thêm mấy tiếng nữa. Đứa bé vung tay lên rút thanh đao sống dầy lưỡi mỏng ra khỏi vỏ đánh soạt một tiếng, trỏ mũi đao hướng vào ngực Hàm Trường quát lên:
- Sư thúc cẩn thận nha!
Hàm Trường đợi cho mũi đao đi tới gần sát đích mới khẽ nghiêng người sang bên. Diễn biến xảy ra nhanh vô cùng, đứa bé chém hụt một nhát, trong chớp mắt rút tay lại thu khí giới về.
Ngay sau đó không biết nó lấy đâu ra một cây quạt màu trắng, vừa như hữu ý vừa như vô tình mở ra gấp lại. Mà xen kẽ cái động tác mở ra gấp lại đó văng vẳng có tiếng leng keng phát lên, rõ ràng những nan quạt này đã được làm bằng kim khí.
Hàm Trường thấy nó nhìn mình hầm hầm có vẻ gay go cũng thưởng thức mấy phần, y biết tánh tình nó rất chịu khó học hỏi. Nó muốn lúc gặp kẻ tử thù, thì binh khí nào cũng có thể sử dụng được, nên trong vòng mấy năm đã khổ luyện nào đao nào thương, và nhiều thứ khí giới khác nữa. Song thứ binh khí nó ưa thích nhất lại chính là cây quạt này. Hàm Trường nhủ lòng nó không hổ là cháu trai ruột của song phi cước Cửu Dương.
Đứa bé lại chủ động xuất thủ, cất cây đao vô nhanh như làm ảo thuật rồi phi thân tới vung cây quạt đang cầm trong tay lên đánh bổ xuống. Hàm Trường lún mình xuống vận quyền Đường Lang Trảo hất mạnh thanh quạt lên một cái, ấy vậy mà cây quạt của đứa bé đè xuống nhanh hơn. Thủ pháp của nó vừa mau lẹ và trúng đích, khi chạm vào tay đối phương rồi, nó nhắm ngay cổ tay Hàm Trường mà phát chiêu, thế mạnh và cấp bách vô cùng. Cây quạt quét ngang một đường. Roạc một tiếng, tay áo của Hàm Trường rách một mảng khá to.
Trước tình hình này Hàm Trường điểm đầu ngón chân xuống đất nhảy lùi về phía sau.
Không cho trưởng bối tránh đòn, đứa bé lại tiến lên cầm quạt quét ngang thêm một cái.
Đứa bé được Hàm Trường chân truyền, và mẹ nó đào tạo, lại nữa trong mình nó mang dòng máu của nam hiệp thần quyền Tần Thiên Nhân cho nên bất luận là khi sử dụng khí giới nào nó cũng tinh thâm hơn người thường. Vả lại với khí chất trời bang, nó ra tay vô cùng mau lẹ, vừa phát chiêu đã thu chiêu nhoang nhoáng cực kỳ nhanh chóng, biến ảo tới vô lường. Thêm vào đấy nan quạt của nó được làm bằng kim khí nên ánh chớp lóe lên không ngừng làm chói mắt người đối diện.
Đứa bé tiếp tục phát ra chiêu Trảm Ma Kiếm, tay chỉ hơi co lại một chút, khuỷu tay cách cạnh sường, mũi quạt ở phía trước ngực lia đi. Đấy là một tuyệt kỷ về kiếm pháp của phái Thiếu Lâm chuyên để đánh những kẻ địch ở sát cạnh mình.
Hàm Trường phút ban đầu giao đấu với nó tuyệt không phòng bị chi hết song bây giờ các chiêu thức kín đáo không sơ hở chút nào.
Qua hai hiệp với hai thứ binh khí khác nhau mà vẫn không hạ được sư thúc mình, đứa bé lại mang bộ Môn Tinh La Hán quyền hai mươi lăm thế ra đối phó. Hàm Trường mỉm cười cảm khái khi chứng kiến nó thành thạo thi triển chiêu thức Cương Đao Phạt Mộc, tiến chân phải đinh tấn, tay trái gạt qua mặt đồng thời tay phải cầm quạt chém xéo xuống.
Soạt!
Hàm Trường đối kháng bằng cách xuất một thế trong hai mươi lăm thế Pháp Thân La Hán quyền là Tứ Chỉ Dương Hầu, giơ bốn ngón tay trái xỉa ngữa ra, ngón cái chụp lấy cây quạt, trong khi đó cũng lẹ làng chớp nhoáng tiến chân phải lên định câu chân phải đối thủ.
Bị đoạt mất đi binh khí, đứa bé không tỏ ra hoang mang gì. Nó lập tức hạ mã tấn, chân phải lui lại một bước. Rồi nó xà tấn hạ, để chân trái xuống phía sau, lui tréo chân phải thành xà tấn thấp trước khi xoay mình một vòng xuất Lôi Công Cước đá thẳng gối phải, hất thẳng chân vòng lên trái rồi thốc gót tới thẳng bụng Hàm Trường.
Hàm Trường tung thế Thôi Sơn Khắc Thủ, vận quyền vô một cánh tay che trước bụng bảo vệ vùng hạ bộ. Cùng lúc tay kia xuất Thôi Sơn Lồng Tiền, cánh tay cuốn vô khoa một vòng đánh hất nắm đấm từ dưới thẳng lên phía trước.
Binh! Một thanh âm khô khốc vang lên.
Đương khi hai người một lớn một bé đang sắp sửa tỉ thí thêm một hiệp võ công nữa thì thấy một thiếu phụ ở đâu chạy ra mắng rằng:
- Thiên Hoàn! Đứa trẻ ranh này hết chuyện rồi sao con lại đi thách thức sư thúc con! Không được vô lễ thế chứ!
Thiếu phụ vừa xuất hiện đã tịch thu cây quạt của thằng bé. Nàng xuân xanh độ dưới tam tuần, dung nhan tuyệt thế như thiên tiên trên trời khiến cho người ta phải chú ý. Chỉ riêng đôi mắt phượng là không giấu nổi tia u buồn, có lẽ cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều đau khổ. Mình nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, toàn thân toát ra vẻ phong trần.
Đứa bé trai con nàng trông gương mặt nó sáng sủa thông minh, lại thêm đường nét anh tuấn như cha nó vậy. Da vẻ nó cũng cứng chắc rắng rỏi đúng y phong cách của con nhà võ.
Hàm Trường ngó thấy thiếu phụ xuất hiện, cũng thu hồi nội công lại rồi quay sang nhìn nàng cười nói:
- Không sao đâu Lâm sư muội à, chỉ là tập dượt quyền cước với nhau thôi mà, lâu lâu để cho nó thỉnh thủ vài đường quyền cũng tốt chứ.
Xong Hàm Trường hạ giọng nói thêm:
- Sư muội, chắc muội đã hay tin…
Thiếu phụ khẽ gật đầu, tuy không cười, song nghi dung nàng khiến ai nhìn thấy cũng phải say sưa ngây ngất. Một người con gái sở hữu tuyệt thế dung nhan đến vậy lại sớm trở thành một góa phụ khi tuổi tác nàng chưa vượt qua ngưỡng cửa đôi mươi.
- Chừng nào chúng ta động thủ?
Nàng nghe Hàm Trường nói, ngay lập tức hỏi lại với giọng quyết liệt, thanh âm trầm xuống, trong lòng dẫy lên một nỗi căm hờn. Vì trong trí óc nàng khi đó chợt hiện ra hình ảnh của ngôi miếu Sơn Thần. Hình ảnh rõ nét, tám năm về trước ở gần đồn Bạch Nhật có một ngôi miếu phế tích, cỏ dại mọc đầy...
- Huynh muốn chờ cho hắn ta đi đến An Huy đã…
Hàm Trường đáp lời thiếu phụ, đồng thời đưa tay lên chậm rãi xoa đầu Tần Thiên Hoàn. Cặp chân mày của Hàm Trường nhíu lại tạo thành một đường thẳng, rõ là đang suy tính kế hoạch tấn công. Lần này hổ xuống bình nguyên là một chuyện hết sức tình cờ ngoài khả năng dự liệu của hai người họ. Tuy vậy nếu mà muốn phục kích để bao vây người đó, Hàm Trường biết rằng họ phải tính toán đâu vào đó cho thật kỹ càng.
Nữ Thần Y và Dương Tiêu Phong sau vài tháng ở Chiết Giang cứu nạn dịch bệnh cuối cùng cũng phải quay trở về kinh thành.
Các bệnh nhân trong suốt mấy mươi ngày được Nữ Thần Y điều trị, bệnh tình đã thuyên giảm đi rất nhiều, số người tử nạn vì trận đại dịch này cũng vì vậy mà được giảm xuống với số lượng rất đáng kể.
Trước khi rời khỏi Chiết Giang, Nữ Thần Y nói quan tri huyện hãy nên lưu ý cách phòng ngừa để cho bệnh dịch không xảy ra nữa. Nàng nói điểm đầu tiên là nên giám sát vật chủ, cộng với theo dõi diễn biến của thời tiết, khí hậu và môi trường. Dân chúng nói nửa năm trở lại đây người dân đã phải cam chịu cảnh sống chung cùng trang trại lợn nằm ngay khu dân cư. Không kể mùi xú uế bốc lên nồng nặc, nguồn nước bị ô nhiễm khi có mùi lạ mà người dân còn phải gánh chịu cả ô nhiễm tiếng lợn kêu ầm ĩ suốt ngày. Thế nên sau trận đại dịch, quan tri huyện bèn bắt buộc trang trại phải dời đi nơi khác. Thêm vào đó Nữ Thần Y cũng bảo với ông ta những cách thức để phòng chống bệnh dịch chủ động. Cách thứ nhất là giám sát bệnh tình, thống kê báo cáo thường kỳ, các vị quan tri huyện ở vùng lân cận cũng cần phải chia sẻ thông tin dịch bệnh với nhau, giám sát trọng điểm và thu nhập thông tin số mắc phải lẫn số tử nạn. Cách thứ hai là giám sát dịch hạch trên quần thể chuột, bọ chét theo định kỳ tháng. Cách thứ ba là kiểm kê tình trạng ở các trọng điểm cửa khẩu, kho chứa lương thực, và khu chăn nuôi.
Nữ Thần Y đề cập thêm vấn đề phòng chống. Theo kế hoạch thì tất cả các địa phương mắc phải dịch hạch lưu hành và những vùng có nguy cơ thì phải nên thường xuyên theo dõi, vệ sinh môi trường thật tốt, chỉnh đốn thu dọn nhà cửa, bố trí cấu trúc nhà ở một cách hợp lý. Các kho lương thực phải được làm sạch lại, quản lý lương thực cho thật kỹ càng. Chủ yếu là việc nàng nhấn mạnh vấn đề nuôi thật nhiều mèo, đặt nhiều bẫy để phá vỡ hang ổ sinh sản của chuột, và nhất là khi thấy chuột chết bất thường phải báo ngay.
Dặn dò đâu đó xong xuôi rồi nàng mới theo Dương Tiêu Phong lên ngựa trở về kinh thành. Có nhiều người dân tháp tùng theo quan tri huyện ra tận đầu trấn tiễn họ lên đường. Gương mặt ai nấy đều buồn rười rượi nhưng có lẽ buồn nhất chính là Yên Chi cô nương.
Nữ Thần Y nói vài câu từ giã, xong khẽ ép chân vào hông ngựa một cái, con ngựa chồm lên tới mười mấy trượng, rồi chỉ còn thấy gió lộng qua tai, hai hàng cây cối bên đường lùi vùn vụt ra sau. Dương Tiêu Phong cũng nói lời chào tất cả mọi người rồi phi ngựa đuổi theo nàng. Cái thị trấn nhỏ sau lưng hai người họ trong chớp nhoáng đã biến đâu mất.
Hơn một canh giờ trôi qua, cặp tuấn mã đó vẫn phóng như tên, không ra vẻ mệt mỏi chút nào.
Hai người đi được gần cả ngày trời. Bấy giờ là cuối thu nên khí trời ban đêm khá lạnh. Dương Tiêu Phong ngước mắt lên cao thấy vầng thái dương đã bắt đầu hạ sơn liền kéo dây cương ra hiệu cho Nữ Thần Y cho ngựa đi chậm lại. Bên đường khi này xuất hiện những thửa ruộng tươi tốt, lề đường trồng đầy bạch dương. Hai người sắp đến một thị trấn lớn gọi là An Huy, nơi mà nghe nói có nạn Hoàng Hà.
Vì trời chập choạng tối nên Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y xuống ngựa ghé vào một quán nước ven đường ăn cơm. Dương Tiêu Phong hỏi tiểu nhị thì biết nơi này là Hàng Châu, cách kinh thành còn hơn cả trăm dặm.
Ăn uống xong rồi họ lại tiếp tục lên ngựa chạy đi, muốn tới An Huy để xem tình hình lũ lụt thế nào nhưng An Huy hãy còn xa.
Hoàng hôn buông xuống, sương rơi khá lạnh. Cặp ngựa đi đường cũng mệt nhoài thành ra Dương Tiêu Phong cho ngựa dừng lại quay sang Nữ Thần Y nói:
- Hiện mặt trời đã lặn về tây, ngựa của chúng ta đã đi hết cả ngày, trải qua một chuyến bôn ba quả thực khó duy trì thêm nữa.
Chàng nói đoạn phóng xuống đất cùng nàng tìm chỗ nghỉ chân.
Dương Tiêu Phong buộc đôi tuấn mã vào một thân cây thông, rồi đi cắt cỏ non chất thành một đống cao như một trái núi, đích thân đút cho ngựa ăn, lại còn đưa tay vỗ về chúng nó một lúc trước khi trải vải bạt lên một thảm cỏ xanh mướt làm chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
Nữ Thần Y ngồi trên vải bạt, lưng tựa vào một phiến đá lớn, mắt ngắm cảnh non nước hữu tình này, lại có thêm người yêu thương bên cạnh nàng, càng cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Qua sáng ngày hôm sau hai người họ mới đến được An Huy.
Từ trên đồi ngó thấy khu dân cư, Nữ Thần Y hỗm rày sống cảnh màn trời chiếu đất, nay rất muốn tắm trong một bồn nước ấm nên nói:
- Vương gia à, chúng ta mau mau đến thị trấn đằng trước đi.
Con đường dẫn tới thị trấn nằm xuyên qua một rừng thông xanh ngắt tràn đầy sự sống.
Khổ nỗi hai người họ không ngờ rằng ở trong rừng đã có người phục kích từ sớm rồi, những người đó đều đồng loạt vận y phục màu trắng, eo thắt đai đen, trên lưng bàn tay có xăm hình một con đại bàng đang vươn cánh.
Ánh mắt của những người thuộc Phong Võ môn này rơi vào trên mình một nam một nữ bộ dạng cùng khí chất bất phàm, nhưng chủ yếu là người nữ nhân. Họ chăm chú quan sát nàng, một bộ hồng y càng làm nàng lộ ra khí chất thanh nhã. Mỹ nhân da thịt trắng noãn như tuyết ngọc, mặt mũi thanh lệ, hai mắt to tròn, thoạt nhìn trông rất là linh xảo và đáng yêu. Đi bên cạnh nàng chính là người họ muốn giết.