Sau khi quyết định dời hôn lễ lại hai tháng, Cửu Dương đi tìm tân nương tử của mình. Lần này do bực tức nên chàng chẳng màng lịch sự gõ cửa gì nữa mà cứ tự tiện đẩy cửa bước vào thư phòng. Chàng thấy Nữ Thần Y thân vẫn chưa khoác lễ phục đang ngồi trên chiếu thêu hình uyên ương, ở đằng góc phòng áo đỏ của nàng vẫn còn mắc trên giá. Cửu Dương phẩy tay ra hiệu cho hai a hoàn đi ra ngoài. Nữ Thần Y nói ngay:
- Chắc khách khứa đã tới đầy đủ rồi nên huynh định làm như bọn thổ phỉ lục lâm vào đây ép muội mặc lễ phục ra bái đường phải không?
Và vẫn không nhìn mặt sư huynh, nàng thêm lời:
- Nếu vậy thì huynh không cần phải hao công tốn sức nữa, muội sẽ không đi đâu!
Nói xong không nghe đáp lời, nàng lại hỏi:
- Sao huynh không lên tiếng, hay định đến đây để đưa đám của muội?
Cửu Dương thấy không thể nào im lặng mãi nữa bèn lấy từ trong tay áo ra một phong thư cáu kỉnh quăng xuống đất, hằn học nói:
- Muội khỏi cần phải dùng đến cái chết để dọa huynh, hôn lễ của ngày hôm nay đã được dời lại rồi!
Nữ Thần Y liếc nhìn lá thư nằm im ỉm trên sàn nhà như nhìn một con quái vật, lòng linh cảm việc này chắc có dính dáng đến chuyện hai người đàn ông họ tranh chấp về nàng đây. Nàng ngẩng phắt lên nhìn Cửu Dương.
- Dương Tiêu Phong hắn sai người mang chiến thư tới đây – Tiếng Cửu Dương lại vang lên, chàng đùng đùng nổi giận, gương mặt biến sắc – Hắn hẹn huynh tỉ vỏ, còn nói đây là một trận quyết đấu sống chết! Hắn vì muội cái gì cũng dám làm!
Nữ Thần Y đôi má đỏ hây hây như quả táo, hai mắt đen lay láy chớp chớp nhìn sư huynh.
- Hắn cố tình hạ chiến thư trong ngày thành hôn của chúng ta – Cửu Dương tiếp lời - Ở trước mặt hết thảy các công chúng rõ ràng là muốn làm huynh mất mặt mà!
Và Cửu Dương nói thêm, thanh âm vang vang chắc nịch, mặt đắc ý vênh lên tỏ vẻ rất kiêu ngạo:
- Hắn thật ngu xuẩn, với nội thương vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn của hắn không thể nào đánh thắng huynh được đâu, như vậy không phải cố tình đi tìm chết sao?
Nữ Thần Y cảm giác lời nói của Cửu Dương từng âm như búa tạ nện thẳng vào trái tim nàng. Một tiếng, một tiếng, lại thêm một tiếng nữa cùng đè trĩu xuống làm nàng ngạt thở.
Nàng trừng mắt ngó sư huynh, mặt đỏ tía lên, lo lắng có, giận dữ có, khổ sở cũng có nhưng phần nhiều là nhìn chàng bằng ánh mắt van lơn. Song Cửu Dương vẫn giữ nguyên dung mạo nhìn thẳng vào nàng, giục:
- Sao hả? Huynh nói có đúng không?
Nữ Thần Y không trả lời, Cửu Dương lại nói:
- Hôm kia huynh đã lén xem hắn luyện công rồi, sau lần thọ thương ở di trường Mộc Lan đao pháp của hắn đích thực tiến bộ nhưng so sánh với lúc trước thì thấy còn kém xa rất nhiều.
Hai sư huynh muội nhìn nhau nảy lửa. Nữ Thần Y vẫn còn ngồi yên một chỗ trên giường nhưng bụng giận Cửu Dương đến phát run. Và trong lúc đó nàng nhớ lại một đêm Dương Tiêu Phong đến tìm nàng trao nàng ánh mắt thiết tha, cái nhìn làm cho tâm hồn nàng rung động. Nàng nhớ đến câu nói của chàng "Nữ Thần Y à, nàng không cần phải sợ ta đâu, mà chính ta phải sợ nàng mới đúng. Vì hạnh phúc của ta tất cả đều nằm trong bàn tay nhỏ bé này của nàng…” Nghĩ tới đây toàn thân run bần bật, Nữ Thần Y hiểu rằng nàng đang nắm trong tay không chỉ hạnh phúc của riêng chàng mà còn hạnh phúc của cả đời nàng nữa.
Rốt cuộc Nữ Thần Y không ngừng giương đôi mắt vừa to vừa đen ngó sư huynh, nghẹn giọng nói:
- Có phải huynh muốn ám chỉ Phủ Viễn tướng quân ngài sẽ không đánh thắng được huynh không?
- Nếu hắn muốn thắng huynh – Cửu Dương hừ mũi phán - Không phải là không thể thắng được, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Huynh nghĩ hắn cần thêm nửa năm nữa để liệu thương tịnh dưỡng. Có trách thì trách hắn suy nghĩ không được thấu đáo. Chính hắn đã chọn ngày tháng để đi chết, thật đáng tiếc…
- Sư huynh… - Nữ Thần Y đứng lên khỏi giường nói bằng giọng cầu cứu, tiếng nàng mềm mại ngọt ngào – Hôm tỉ vỏ bất luận kết quả thế nào huynh nhất định cũng phải nương tay đó...
Cửu Dương nghe nàng hạ giọng vang xin thì sa sầm nét mặt hỏi:
- Tại sao huynh phải nhường hắn?
Nữ Thần Y nghe hỏi chợt sững lại chẳng biết trả lời thế nào. Nàng biết nói sao đây? Nói thế nào mới được đây? Sư huynh của nàng nói đúng. Ai bảo huynh ấy phải nhường… chứ? Ai bảo huynh ấy phải vì một kẻ si tình nàng mà phải nương tay chứ?
Ruột rầu trăm mối, Nữ Thần Y cắn chặt bờ môi, nhìn sư huynh nàng thở dài một hơi nói:
- Vì… ngài đã từng tha mạng cho huynh...
Nói đoạn không để cho sư huynh có dịp sừng sừng sộ sộ, Nữ Thần Y nói nhanh:
- Năm đó ngài có thể tùy tiện luận tội xử tử huynh nhưng ngài đã không làm vậy, huynh chỉ đơn giản là bị giam giữ ở trong đại lao thôi…
- Thì sao chứ? – Quả đúng y dự liệu của nàng, Cửu Dương bùng lên nói – Theo như suy luận của muội vậy thì cả đời này huynh phải mang ơn hắn ta sao? Huynh đây vốn có một cuộc đời rất bình thản ở Giang Nam, cũng là vì hắn mới khiến cho huynh ra nông nổi này. Hắn đã khiến cho huynh lâm vào cảnh ngộ ngày hôm nay, vậy có khác nào hắn đã hại huynh, kế đó hắn lại thả huynh ra, vậy thì ân và thù có thể coi như là ngang hàng với nhau rồi!
Nữ Thần Y nghe sư huynh hậm hực kết tội Dương Tiêu Phong mà cảm nhận rõ được cái vị chua chát và mỉa mai trong từng câu nói của chàng. Nàng thấy ớn lạnh toàn thân, quay đầu đi, thốt một câu vớ vẩn:
- Huynh muốn biện hộ sao cũng được, sự thật là ấu chúa hiện tại rất cần có ngài, bá tánh trong thiên hạ cũng rất cần tới ngài, chỉ có ngài mới có thể mang hạnh phúc và no ấm đến cho muôn dân…
- Ha ha ha! - Không chờ sư muội dứt lời, Cửu Dương bật cười cắt ngang - Đúng vậy, hắn ta thật được lòng của muội, được lòng lê dân, vậy coi như là hắn đã được đền bù rồi, trong thực tế huynh không nợ gì của hắn!
Hai huynh muội đối đáp qua lại đến đây Nữ Thần Y lúng túng ghê gớm chẳng biết nói thế nào nữa. Nàng cúi đầu, cảm thấy không thể thốt ra bất cứ một lời gì nữa đành ngậm chặt miệng, yên lặng tự nhủ: “Thất ca à, huynh chỉ biết phán xét người ta, vậy còn bản thân của huynh thì sao chứ? Từ khi huynh từ trong lao tù trở ra ngoài thì xảy ra biết bao nhiêu chuyện thị phi làm huynh phiền não, ngoài đau khổ ra huynh đã cho người ta những gì?”
- Tạo hóa thật quá trớ trêu - Phía đối diện nàng, Cửu Dương vẫn còn thao thao bất tuyệt nói - Nếu như mấy năm trước huynh thành công giết chết Khẩu Tâm rồi cứu muội ra khỏi đồn Bạch Nhật thì có lẽ bây giờ muội đã là người của huynh rồi, muội đã một lòng một dạ theo huynh, càng yêu huynh, càng cảm kích huynh hơn chứ không phải động tình với người khác như bây giờ vậy.
Nữ Thần Y im lìm lắng nghe, lệ ứ ra từ khóe mi, toan lăng dài xuống má, nàng cắn chặt vành môi đứng ngây ra như một pho tượng, lát sau run run giọng bảo:
- Thất ca à, trên con đường vận mạng không ai đoán trước được điều gì, hạnh phúc, chính là do chúng ta tự mình tạo ra và nắm giữ lấy nó, không nên đổ lỗi hoặc là oán trách ai đâu…
Nữ Thần Y vừa thốt lời khuyên vừa rưng rưng nhìn Cửu Dương. Nàng thấy con người ấy, dáng điệu nho nhã ôn hòa ấy trông chẳng khác năm xưa là bao nhưng hai mắt chàng nay đã thăm thẳm u ám như hai cái giếng sâu, không xác định được bên trong ẩn chứa những gì.
Cuối cùng van lơn, khổ sở, phẫn nộ đều bộc lộ ra hết cả, chỉ còn bỏ lại vẻ trống rỗng trên khuôn mặt khả ái. Nữ Thần Y chậm chạp quay đầu đi, hai tay buông thõng xuống đất như muốn bỏ mặc tất cả mọi việc đang xảy ra trên đời. Cửu Dương thấy sư muội chàng âu sầu ảo não chỉ vì một kẻ mà ai cũng cho là luận tài nghệ hay võ nghệ cũng không bằng chàng thì lắc đầu bất mãn, tiếng nói vang lên khô khốc, giọng rành rọt:
- Muội đừng trách huynh, là do Dương Tiêu Phong hắn hạ chiến thư chứ không phải huynh! Trận quyết đấu sinh tử đó chỉ là huynh tiếp nhận yêu cầu rồi đi tới địa điểm đúng hẹn! Chỉ đơn giản vậy thôi!
Cửu Dương nói tới đây thì bỗng cười dài, vẻ tự tin mãnh liệt, tiếp theo trào lộng nói:
- Bại tướng dưới cước pháp của huynh, làm gì còn tư cách phát thiệp anh hùng!
- Nhưng Thất ca à… - Nữ Thần Y lại gọi, định là khuyên bảo thêm một câu cuối cùng chi đó.
Khổ nỗi Cửu Dương không nghe, cũng không đổi sắc mặt, khẽ nhún vai một cái tỏ vẻ bất cần rồi bỏ đi ra ngoài phòng. Nữ Thần Y nghe giọng nói chàng vẳng lại:
- Cũng tốt thôi, hôm đó huynh nhất định sẽ đi gặp hắn ta, để cho thù mới hận cũ hai việc cùng giải quyết chung một lượt đi!
Thời hạng hai tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày tỉ vỏ.
Có một đêm Cửu Dương đến thư phòng tìm Nữ Thần Y. Đêm đó trời đã quá khuya, đèn cầy đỏ cũng đã tàn một nửa. Bên ngoài cành liễu lao xao.
Sau khi tắm rửa xong Nữ Thần Y mặc bộ quần áo màu tím than, vạt áo có thêu mấy đoá cúc bằng chỉ vàng. Nàng dùng lược chải mái tóc đen và dài óng ả, sau đó định thổi tắt nến trước khi đi nghỉ ngơi thì Cửu Dương vén rèm bước vào. Do tiếng chân đi rất khẽ nên Nữ Thần Y không nghe được. Trên bàn đèn cầy đỏ thẫm vẫn còn leo lét cháy, lồng chim bồ câu treo nơi góc phòng tĩnh lặng không một tiếng động.
Chợt cảm giác có hơi thở quỷ dị phát ra phía sau lưng, Nữ Thần Y quay phắt lại nhìn, đoạn bước lui một bước thận trọng hỏi:
- Huynh đến đây để làm gì?
Cửu Dương nhìn sư muội sau khi tắm xong có vài giọt nước vẫn còn đọng lên trên mi mắt nàng, trông nàng khi này càng ôn nhu động lòng người. Nghĩ đến nhị ca chàng nay không biết tung tích thế nào, trong lòng Cửu Dương thở dài một tiếng. Chàng không thể phủ nhận đã từ lâu rồi chàng đã đem lòng yêu thích sư muội của mình, chân thành hi vọng mai này cuộc đời nàng sẽ không có kết quả giống như vận mệnh bất thường của nàng vậy. Cửu Dương càng hi vọng tin tức của nhị ca chàng có thể sớm ngày chuyển biến tốt hơn, để cho người con gái chàng yêu đạt được hạnh phúc.
Nghĩ vậy, Cửu Dương tiến lại nắm lấy tay sư muội, nhìn nàng cười ý tứ. Chàng ngắm trước nhìn sau khắp người nàng bằng cặp mắt của người xét nét, xem kỹ càng đến nỗi Nữ Thần Y tưởng chừng như có rôm đốt bèn lách mình sang một bên định đi ra ngoài phòng.
Cửu Dương bấy giờ ngắm nghía đã xong nên chặn sư muội lại, nói bằng giọng rất êm ái:
- Nữ Thần Y này, muội bằng lòng với huynh đi, trận quyết chiến này Dương Tiêu Phong không thể đánh thắng huynh đâu. Nếu muội chịu theo huynh, huynh sẽ xóa bỏ hết tất cả những hận thù của năm xưa, thậm chí có thể hoàn trả lại chiến thư cho hắn, tha mạng cho hắn. Muội nghĩ thế nào?
Nữ Thần Y nghe sư huynh nói vậy xót lòng tự nhủ ngày quyết đấu sắp sửa đến gần kề thật, phải tính sao đây? Song nàng vẫn cúi đầu thở sâu nói:
- Cái này muội không thể đáp ứng được, xin huynh đừng gây khó dễ cho muội nữa.
Cửu Dương khẽ nghiêng cằm hỏi:
- Cái gì muội cũng không đồng ý, chẳng lẽ muội không muốn hắn ta tiếp tục sống sao?
- Muội đương nhiên muốn chứ… - Nữ Thần Y nghẹn giọng mím môi đáp lời, vừa nói trái tim nàng cũng thắt lại theo.
- Vậy muội có thể đồng ý với huynh chuyện gì đây?
Nữ Thần Y càng cúi đầu xuống nữa, Cửu Dương vuốt tóc nàng, thở dài nhè nhẹ nói:
- Sao thế, không lẽ huynh đã hiểu lầm tâm ý của muội đối với hắn ta sao?
---oo0oo---
Lại thêm một tháng nữa thấm thoát trôi qua.
Tiễn đông đi đón xuân về.
Trong ánh mặt trời của buổi sớm mai hiển hiện nghìn tia sáng mờ ảo bảy sắc, có con chim khách đậu trên mái ngói bật kêu lên một tiếng. Cũng ngay lúc đó thình lình một tên hầu nhỏ hấp tấp chạy vào chính sảnh hồ hởi thông báo:
- Tân nương tử sắp ra tới! Chuẩn bị bái đường!
Bấy giờ mọi người mới nhận ra rằng chưa thấy mặt tân lang đâu. Tam mệnh đại thần đảo mắt một vòng quanh sảnh, phát hiện thiếu cả quản gia nữa. Ngao Bái nhìn Át Tất Long, hai người đều lộ vẻ căng thẳng. Tô Khắc Táp Cáp rảo bước tới bên Ngao Bái nhỏ giọng hỏi:
- Chuyện gì thế này? Lí Tài hắn ta đang ở đâu? Không lẽ tới phút cuối cùng lại thay đổi ý định thành hôn nữa à?
Át Tất Long cũng bối rối ra mặt.
Trong sảnh càng lúc càng ồn ào. Chợt đằng cửa tiếng bọn đầy tớ vọng vào:
- Giờ lành tới, mời tân lang tân nương bái đường!
Ngao Bái đang ngồi ở ghế chủ hôn ngó lên, thấy Cửu Dương bận áo tân lang sánh vai cùng tân nương của chàng đứng nơi ngưỡng cửa. Cửu Dương tay cầm dải lụa đỏ dắt tân nương đầu phủ khăn cưới tiến vào, kế đó là bà mai. Át Tất Long, Tô Khắc Táp Cáp và nhiều người khách xúm xít đến trước tông đường. Ngao Bái mỉm miệng cười, vừa ung dung giơ tay vuốt bộ râu dài vừa nhìn tân lang tân nương làm lễ bái thiên địa.
Tân Nguyên cách cách khi đó cũng có đến dự tiệc cưới. Nàng nhìn tân nương mà thở dài đánh thượt, nghĩ tới chốc nữa Cửu Dương sẽ cụng ly rượu mừng với mọi người. Nàng không thể hình dung nổi chàng sẽ mời rượu nàng thế nào bèn quay sang a hoàn Tiểu Điệp trỏ tay ra hiệu về phía cửa. Tiểu Điêp hiểu ý nên gật đầu. Tân Nguyên cách cách khẽ liếc xung quanh thấy không ai lưu tâm đến nàng bèn lặng lẽ cùng Tiểu Điệp rời khỏi sảnh, bỏ lại phía sau lưng nàng tiếng khách khứa nô nức xen lẫn trong tiếng đàn sáo vang lừng khắp dinh thự.
---oo0oo---
Cố cung tháng tư tuy trời đang vào xuân thế mà khí hậu lại lạnh căm căm. Nhưng Dương Tiêu Phong cảm thấy chàng cần khí lạnh này, phải lạnh thế này mới xoa dịu cơn bí bức trong lòng chàng được. Từ sau hôm hay tin Nữ Thần Y đồng ý thành thân với Cửu Dương lòng chàng vừa buồn vừa vui. Mỗi khi chiều xuống chàng tới bên giếng nước của tân giả khố đứng im lìm ở đó cả buổi ngắm bầu trời hình vuông, một khoảng trời vô cùng nhỏ bé.
A hoàn Tiểu Điệp dìu Tân Nguyên cách cách đến tìm.
Hai chủ tớ đứng đằng xa lặng lẽ quan sát. Lát sau Tân Nguyên cách cách lại gần, nàng áp hai tay lên ngực, rụt cổ, khom lưng lại co ro tránh vào chỗ khuất gió.
Dương Tiêu Phong đang đứng bất động chợt nghe có tiếng gọi:
- Phủ Viễn tướng quân.
Dương Tiêu Phong quay sang thấy chủ tử liền quỳ xuống thỉnh an, Tân Nguyên cách cách hỏi:
- Bổn cung thấy tướng quân ngài đứng trơ trơ cả buổi, trời rét thế này mà đến đây hứng gió à?
Dương Tiêu Phong ngẩng nhìn, ánh mắt u uẩn không đáp lời. Tân Nguyên cách cách đương nhiên thông hiểu sự tình, lập tức cho miễn lễ, xong hướng mắt lên trời chép miệng bâng quơ:
- Cô ấy thật là một người con gái rất can đảm, rất kiên cường. Cô ấy làm vậy, chủ yếu là muốn tướng quân ngài lui ra khỏi trận tỉ vỏ này thôi.
Dương Tiêu Phong trầm tư một chốc đứng dậy thở dài nói:
- Trận quyết đấu còn chưa diễn ra thì cô ấy đã chắc chắn rằng hạ quan sẽ chết rồi…
Tân Nguyên cách cách khẽ gật đầu, sau đó tự dưng nói:
- Thật sự ra thì… Cửu Dương cũng rất si tình tiểu sư muội của y lắm...
- Hạ quan biết chứ - Dương Tiêu Phong nói – Hạ quan nghe giang hồ đồn đãi sư phụ của hắn là Cửu Nạn sư thái dùng tâm quyết cả đời nghiên cứu kiếm pháp, mục đính chính là muốn so tài với đao pháp của sư phụ hạ quan, để phân hơn kém, xem ai là thiên hạ đệ nhất. Bởi vì kiếm là tủy của binh khí, còn đao là tổ của binh khí, trận quyết chiến phân cao thấp giữa đao và kiếm này từ khi hạ quan và hắn chưa gặp mặt nhau thì đã được định ra rồi. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Giờ hắn hoàn trả chiến thư cho hạ quan, tuyên bố rút lui bỏ cuộc tự nhận mình thua, không phải làm nhục sư phụ của hắn hay sao?
- Cửu Dương không sợ làm nhục sư phụ – Tân Nguyên cách cách nói – Cốt yếu là không muốn làm đau lòng sư muội của y thôi…
Nói đoạn cách cách thêm lời:
- Nhưng theo như những gì bổn cung quan sát bấy lâu nay thì bổn cung dám quả quyết rằng Cửu Dương không phải là hạng người sống vì tiền tài vật chất đâu. Danh lợi phú quý đối với y, sống không đem đến chết không đem đi, bổn cung thấy Cửu Dương coi như là mây khói bay qua trước mắt…
- Cách cách thật vẫn còn tin tưởng hắn ta sao?
Tân Nguyên cách cách không màng suy nghĩ đã gật đầu:
- Bổn cung tin Cửu Dương có nỗi khổ tâm.
Dương Tiêu Phong nghe cách cách bảo vậy không nói gì thêm nữa. Tân Nguyên cách cách dứt lời ngồi nghiêng trên thành giếng, cũng tĩnh lặng. Một lúc lâu sau nàng quay gót trở về cung Trường Xuân. Vừa chậm rãi bước đi cách cách vừa nói:
- Phủ Viễn tướng quân à, tuy rằng thân cô ấy hiện thời không ở bên ngài nhưng bổn cung tin trái tim cô ấy lúc nào cũng ở bên ngài, không biết ngài có cảm giác được điều đó hay không? Trên cõi đời này có nhiều chuyện không do chúng ta làm chủ được đâu nên ngài đừng quá phiền lòng, hãy nghe lời bổn cung, về phủ nghỉ ngơi đi.
Trên đường trở về cung Trường Xuân, Tân Nguyên cách cách dừng chân ở một gác lâu tao nhã bảo a hoàn Tiểu Điệp dìu nàng lên đó nhìn hướng ngoại thành. Được chốc lát cách cách lấy từ trong áo ra sợi dây chuyền có gắn mặt dây chuyền là một cây thánh giá nhỏ, áp lên trước ngực âm thầm nguyện cầu:
- Đức Chúa Trời, con cầu mong Đức Chúa nghe lời khấn nguyện của con, cho huynh ấy ở trong đầm rồng hang cọp được bình an vô sự, và xin ngài phù hộ huynh ấy hoàn thành đại nghiệp được suôn sẻ. Con cũng xin ngài chỉ dẫn nhóm tam mệnh đại thần để họ đừng gây nên chiến họa nữa. Đem lòng từ bi bác ái của ngài đối đãi với con cháu của ngài…
Tân Nguyên cách cách cầu nguyện xong tự nhủ lòng nàng vẫn cứ tin những gì Cửu Dương đang làm là có nỗi khổ tâm.
---oo0oo---
Nói tiếp chuyện hôn nhân đại sự…
Đêm sau khi khách khứa đi về cả rồi tân lang và tân nương được đưa sang động phòng. Bên ngoài thư phòng trăng toả bóng mờ mờ, vườn cúc vàng ở trong hậu hoa viên tỏ hương thơm ngào ngạt.
Trong phút viên phòng, Cửu Dương khẽ cười nhìn Nữ Thần Y. Ánh mắt chàng dịu dàng như mặt nước hồ Tây, tia nhìn nhẹ nhàng như áng mây bay thoảng qua trên bầu trời trong xanh, tầng tầng lớp lớp, từng sợi từng sợi mây mềm mại như quấn chặt nàng vào trong tấm lưới tình của chàng.
Nữ Thần Y ngồi ở sát nơi mép giường tuy cố giữ một phong thái bình tĩnh nhưng trong đầu đang tính sẽ phải nói gì, để trì nệ đêm xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim này.
Sau hồi đắm đuối ngắm sư muội, Cửu Dương ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
- Chúng ta nghỉ ngơi thôi.
Nữ Thần Y đầu óc thoáng trống rỗng, thân thể cứng đờ, toàn thân nhất thời bỗng trở thành băng lãnh, tim cũng trở nên loạn nhịp.
Cửu Dương vẫn còn trìu mến ôm ấp nàng, đoạn khẽ xoay người ra phía bên ngoài giả như lơ đãng buông màng kéo xuống, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn trong gương chàng phát hiện gương mặt của sư muội đã hoàn toàn trắng toát.
Nữ Thần Y lúc ấy nghĩ về Tần Thiên Nhân, nghĩ năm xưa Tần Thiên Nhân tính tình đường hoàng chính trực, hành sự chưa từng vượt quá khuôn phép, huống hồ lúc trước huynh ấy chưa từng cùng nàng viên phòng thành thử đến nay nàng vẫn chưa có con cái, huynh ấy không bao giờ làm tổn thương đến nàng đâu, song Cửu Dương lại…
Khi tay Cửu Dương lần đến trên vai nàng cởi lễ phục nàng ra, rồi khẽ vuốt ve lưng nàng toan định tháo móc áo yếm thì đột nhiên Nữ Thần Y co rúm người lại, vụt xoay mặt đi không dám đối mặt nhìn sư huynh, hai bàn tay thon nhỏ của nàng còn chống cả vào phía trước ngực Cửu Dương không ngừng lắc đầu nói:
- Không! Muội…không muốn…
Cửu Dương thấy sư muội khổ sở vậy liền hỏi:
- Muội nói cho huynh biết huynh phải làm thế nào mới có thể để muội không kháng cự lại đây?
Nói rồi Cửu Dương thầm nhủ từ lúc nàng vào Tử Cấm Thành sinh sống rồi sau khi hai người gặp lại nhau chàng có cảm giác nàng bài xích mỗi lần chàng tiếp xúc với nàng, cho nên nàng cứ lần lữa chưa muốn cùng chàng gần gũi. Tuy vậy chàng vẫn luôn nghĩ sẽ chờ tới lúc nàng tự nguyện chịu thân mật, không còn muốn xa lánh nữa. Có điều mỗi khi nghe nàng một câu bênh vực Dương Tiêu Phong, hai câu bênh vực hắn, Cửu Dương lại không muốn đợi nữa, lại muốn nàng sinh con cho chàng, muốn thấy nàng cùng chàng ở bên nhau vui cười tựa năm xưa, đó là mong mỏi tận đáy lòng chàng.
Ở sát cạnh Cửu Dương, trong đầu trở nên hết sức rối bời, Nữ Thần Y lại nhớ tới lời của Mã Lương. Mã phu tử có lần khuyên Cửu Dương nên tránh xa nàng ra. Ông nói bởi vì kết cục sau này, cho dù hiện tại có hạnh phúc là thế nhưng những người đàn ông nào chạm vào nàng sẽ phải đối mặt với tàn khốc của ngày sau… Lý trí, Nữ Thần Y rõ ràng hiểu được chuyện tình cảm không thể dùng bói toán để tin theo nhưng khi liên tưởng tới Tần Thiên Nhân, nhớ đến thảm cảnh của Trương Quốc Khải, của Khẩu Tâm nàng không khỏi rùng mình lo ngại. Ấy vậy mà tình cảm của Cửu Dương dành cho nàng lại không thể nào khống chế được, mặc kệ tương lai có thảm họa ra sao Cửu Dương quả quyết chàng sẽ không ân hận, muốn bái đường thành thân, muốn chính thức trở thành phu thê với nàng cùng nàng tương ân tương ái.
Im lặng một hồi Nữ Thần Y run run lặp lại câu nói:
- Muội… không muốn, muội… sợ lắm… - Nàng nói vậy rõ là không muốn tiếp nhận tình yêu của sư huynh.
Nữ Thần Y trả lời xong nơm nớp lo sợ nép sát vào phía trong giường.
Cửu Dương nhướng mày, nháy mắt lại giãn ra, thản nhiên nói:
- Được rồi, muội không cần phải sợ huynh, chúng ta từ từ vậy, huynh sẽ chờ tới lúc muội cam tâm tình nguyện.
Nữ Thần Y nghe vậy cặp mắt căng thẳng nhìn sư huynh, bỗng nhiên thấy sự tử tế của huynh ấy khiến cho nàng khó mà tươi tỉnh được nữa, cảm giác nỗi buồn và sự băn khoăn trong lòng nàng đều bị lột trần ra, bản thân thì không biết trốn vào đâu trước cái nhìn si dại của chàng.
Cửu Dương chăm chú nhìn Nữ Thần Y một lát giơ tay vuốt má nàng và cười nói:
- Muội đã là người vợ kết tóc của huynh rồi nhưng nếu muội không muốn thì huynh hứa sẽ không làm gì khiến muội cảm thấy buồn đâu.
Nói đoạn thêm lời:
- Từ ngày hôm nay trở đi huynh sẽ minh bạch ở chung với muội, trừ phi muội thay đổi ý định, còn bằng không huynh sẽ không chạm đến một sợi tóc của muội đâu!
Dứt lời để thực hiện lời hứa Cửu Dương bước xuống giường rời đi.
---oo0oo---
Cửu Dương nói là làm.
Kể từ sau bữa tiệc cưới chàng trở nên ít nói hẳn, cũng hay vắng nhà thường xuyên vào ban sáng, chỉ có mỗi khi màn đêm buông xuống lại đến phòng sư muội ân cần đắp chăn cho nàng, ngắm nàng ngủ say rồi mới trở về thư phòng riêng của mình. Quản gia và nhiều tùy tùng trong phủ thấy thượng thư đại nhân si tình tiểu sư muội quá vậy thì giở hết mọi cách khuyên dỗ mà tình cảm của Nữ Thần Y vẫn không cải biến.
Nữ Thần Y hằng ngày nếu không cầm chân trong kho thuốc bắc thì cũng tìm một chỗ ngồi thừ ra ngắm trời ngắm mây, nghiêm túc xem chim hót trong lồng, cẩn thận đánh giá lại những đường hướng có thể của số phận nàng. Hết lần này đến lần khác nàng tự vấn chẳng lẽ nàng phải sống hết đời với một người nàng không hề có tình cảm sao? Nữ Thần Y trầm mặc buồn thương, mỗi ngày dáng vẻ một gầy héo, dung nhan cũng tiều tụy theo.
A hoàn nô bộc trong phủ lén lút theo dõi thái độ của thượng thư phu nhân bằng ánh mắt quái lạ, ai nấy xôn xao bàn tán rằng có lẽ phu nhân đã đem lòng cảm mến Dương Tiêu Phong rồi, nhưng sao Cửu Dương chẳng mảy may quan tâm? Hôm kia lại còn hoàn trả chiến thư lại cho hắn?
Có lần một a hoàn khẽ khàng nhắc:
- Quản gia, ông đi khuyên phu nhân xem?
- Khuyên thế nào?
- Khuyên phu nhân nếu đã kết hôn rồi thì hãy nên hầu hạ trượng phu của mình chứ đừng tơ tưởng đến người dưng nữa…
Trước đôi mắt lạnh lẽo giá băng đen thăm thẳm như hố rỗng đó của Nữ Thần Y, quản gia thở dài đáp lời:
- Khuyên cũng vô ích thôi, rồi sẽ đến lúc phu nhân tự hiểu ra và biết cách chấp nhận!