"Xong rồi," Tấn quay sang mọi người nói.
" Hả, xong cái gì ??" Tất cả không hiểu quay sang nhìn Tấn. Trong mắt họ, Tấn chỉ trầm ngâm mấy phút, họ còn tưởng rằng Tấn đang suy nghĩ đối sách đâu.
" Ta vừa sửa lại hai chữ bên ngoài cổng thành, từ giờ La thành đã chính thức là Dương Thành".
Mọi người nghe Tấn nói vậy vội thả ra thần thức dò xét, khi thấy hai chữ " Dương Gia" về sau không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hai chữ này quá bá khí, thậm chí là bá đạo. Nó đứng sừng sững trên cổng thành, tản ra uy quang như khẳng định sức mạnh của Dương gia.
Dương Chiến Thiên vừa khiếp sợ vừa tự hào. Khiếp sợ vì con mình chỉ bằng viết hai chữ này mà khiến Dương gia thể hiện ra uy quyền mà thậm chí cả Dương gia gộp lại trừ đi Dương Tấn đều không có một phần nghìn. Tự hào vì đây là con hắn viết, dù còn không chạm tới thánh nhân nhưng Dương Chiến Thiên vẫn cảm nhận được hai chữ này bất phàm. Người viết được hai chữ như này càng bất phàm.
Vô số cảm xúc hỗn độn nhảy lên trong não, cuối cùng hắn cũng chỉ nói ra được một câu
" Ha ha, khá lắm, đúng là con trai của ta".
________________________________________
Thời gian rất nhanh trôi đi, chớp mắt đã là một tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, Tấn vẫn chăm chỉ cày quái. Level của hắn đã lên tới , lại làm sức mạnh của Tấn tăng lên một mảng lớn. Mọi người trong gia đình Tấn cũng đã quen với cuộc sống nơi đây. Sáng đi khám phá Dương thành, tối lại về tu luyện, đó là công việc hàng ngày của họ. Nghe có vẻ lười biếng nhưng thực ra lấy thiên phú của họ kết hợp với nồng độ linh khí trên Thần Cơ đại lục, tốc độ tu luyện so với trước đó tăng gấp chục lần không thôi. Đám người đã ngo nghoe muốn đạp chân vào độ kiếp kì.
Riêng về phần tộc trưởng, đã hơn nửa tháng trước đã dẫn tộc nhân của mình đến Dương thành. Dù lúc đầu không ai tin chuyện đây là "Tiên giới" trong miệng họ nhưng chứng kiến một số thứ tại Dương thành về sau, tất cả không muốn tin cũng phải tin.
Nhìn trong gia viên nhộn nhịp người qua lại, Tấn cảm giác vui vẻ hết sức, đây chính là do một tay hắn làm nên, gia tộc huy hoàng cũng là do hắn gây dựng.
" Thiếu gia, ta cảm giác muốn đột phá "
Tấn đang tɦẩʍ ɖυ tinh thần thì Tiểu Phượng bỗng ở đâu chui ra khiến hắn giật bắn mình.
" Vậy sao? Ta biết, nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên cùng cha mẹ bọn họ đột phá cùng lúc, như vậy mới có không khí gia đình không phải sao."
" Còn có thuyết pháp này nữa ??". Tiểu Phượng chớp chớp mắt đẹp nghi hoặc.
"Nơi đây của ta có. Cha mẹ bọn họ cũng nhanh bước vào độ kiếp kì, đến lúc đó ba người các ngươi cùng một chỗ độ kiếp, đó có phải là rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ ??" Tấn cũng không lo lắng an nguy của ba người. Dù sao có hắn nơi đây, dù là thiên đạo đến cũng đừng mong tổn thương bọn họ, đừng nói một cái nho nhỏ lôi kiếp.
Tiểu Phượng nghe Tấn nói vậy cũng có phần hơi hưng phấn. Con người với những thứ lần đầu thường sinh ra một số cảm xúc khó tả.
Đúng như Tấn dự đoán, tối hôm đó, Dương Chiến Thiên cùng Ngọc Lan đến tìm hắn, nói mình muốn vào độ kiếp, muốn hỏi Tấn một số thủ đoạn để tăng tỉ lệ độ kiếp thành công.
" Con nào có thủ đoạn gì, nắm đấm lớn có tính hay không là thủ đoạn?" Tấn ngây ngô hỏi.
"Ngươi tu vi ít nhất cũng là Thánh Quân cảnh, chẳng lẽ lại không có một chút kinh nghiệm nào sao ?" Chiến Thiên hiếu kì.
" Cha, ngài quên ta nói rồi sao, công pháp ta tu luyện có chỗ đặc biệt, ta không cần độ kiếp " Tấn từ tốn trả lời.
Dương Chiến Thiên lúc này mới nhớ ra con mình có đề cập tới chuyện này. Thật không ngờ trên đời này có công pháp hoàn mĩ như vậy, vừa tu luyện nhanh, vừa tránh được thiên đạo cảm ứng, hắn nghĩ thầm.
" Sớm ngày mai cha, mẹ và Tiểu Phượng mọi người cứ yên tâm mà đột phá, việc còn lại cứ để con lo, đảm bảo mọi người bình an vô sự"
Thấy con mình tự tin như vậy, hai người cũng không hỏi gì nhiều nữa, lui ra khỏi phòng Tấn, ý định trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng giữa đường lại không an tâm, liền quẹo qua phòng Xích Hồng để xin ý kiến.
" Cộc cộc.."
Cửa mở ra, Xích Hồng với một thân áo ngủ màu đỏ xuất hiện. Nàng đã sớm được Tấn phục sinh thông qua di cốt được để lại trong lăng mộ Phùng gia.
Nàng nhìn hai người, thắc mắc hỏi
"Khuya như vậy rồi, các ngươi tới tìm ta có gì không ?"
"Xin lỗi vì đã quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, chẳng qua là ta và Ngọc Lan sắp sửa đột phá, đến đây để xin ý kiến của tiền bối."
" Hả, nhanh như vậy?" Xích Hồng hơi kinh ngạc. Vừa nói nàng vừa âm thầm dò xét thân thể hai người, quả nhiên linh khí tràn đầy, đã đến ranh giới đột phá.
Đồng thời, trong lòng kinh hãi không ngớt. Theo nàng, Tiểu Phượng là do thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng cùng công pháp phù hợp mới tu luyện nhanh đến thế. Không ngờ hai người này thiên phú cũng khủng bố dị thường. Hiển nhiên nàng cũng không biết thiên phú của họ đã được Tấn sửa đổi qua.
Nàng đối với hai người gật đầu, nhẹ nói
" Đi vào trong"
Sau đó, Xích Hồng giảng giải cho hai người một số vấn đề liên quan tới kiếp lôi như kiếp lôi phân làm bao nhiêu cấp, một số điều cấm kị trong khi độ kiếp...
Hai người nghe được mê say, đây đúng là một trời kiến thức mới đối với họ.
Càng nghe, họ càng cảm thấy kiếp lôi khủng bố, đồng thời cảm thấy con mình thật không đáng tin cậy, vấn đề lớn như này mà không nhắc nhở bọn họ vài câu. Đúng là con trai lớn không dùng được.
Nếu Tấn nghe được nỗi lòng cha mẹ mình bây giờ nhất định sẽ kêu oan uổng không ngớt. Mấy kiến thức này hắn thật không biết, với lại Tấn tự tin thực lực của mình cho dù đối phó thiên đạo cũng đủ dùng, càng không phải nói đến tay sai thiên đạo - kiếp lôi. Thật không ngờ vì vậy mà khiến cha mẹ hắn hiểu lầm.