Trong phó bản, Tấn đang không ngừng di chuyển.
Nhiệm vụ chính tuyến vì quá khó khăn nên hắn tạm thời chưa đụng đến, sau khi Tấn làm xong hết đống nhiệm vụ hàng ngày, hắn chạy loanh quanh hòng tìm đến nhiệm vụ ẩn. Mấy nhiệm vụ này xuất hiện hết sức ngẫu nhiên, có thể là đánh quái, cũng có thể là thu phục yêu thú, câu cá, dọn rác.... Ưu điểm là dễ hoàn thành, nhược điểm chính là phần thưởng, hầu hết đều là một chút exp cùng bạc, thi thoảng là một vài trang bị cùi, còn có đó chính là việc tìm đến mấy nhiệm vụ này không dễ, do không thể dùng thần thức dò xét nên hắn đành tìm một cách thủ công.
Sau mười mấy phút tìm kiếm, Tấn phát hiện một cái hố sâu, nhìn qua rất giống bẫy thú.
Hắn tò mò nhìn vào, phát hiện phía dưới thế mà có người.
Đó là một thiếu niên, áo quần rách rưới, gương mặt bẩn thỉu, trên khuôn mặt là vẻ bất lực, mệt mỏi, miệng không ngừng rêи ɾỉ. Xem ra đã bị kẹt dưới này khá lâu.
Thấy có người, thiếu niên mắt như sáng lên, lấy hết sức bình sinh khẽ hô
" Cứu ta.. cứu ta.."
Tấn trong lòng vui vẻ không thôi, hắn biết một loạt exp cùng bạc chuẩn bị tới sổ.
" Ôi dào, thanh niên, ngươi làm gì mà mắc kẹt dưới này" Tấn ra vẻ tiên phong đạo cốt, giọng điệu rất giống mấy ông bụt trong truyện cổ tích.
" Ta vào rừng đốn củi, không may bị lọt hố, làm ơn kéo ta lên với"
" Ha ha,.. chuyện nhỏ, chuyện nhỏ " Tấn cười cười, điều khiển linh khí đưa thanh niên từ dưới hố đi lên. Vừa làm hắn vừa rủa thằng cha nào đào ra cái hố này, theo Tấn ước chừng miệng hố bán kính khoảng hai mét, sâu ba mét. Thật không biết cái này bẫy thú hay bẫy người.
Trên mặt hố, thanh niên thở yếu ớt, nhưng miệng không ngừng cảm tạ Tấn,
" Cám ơn thiếu hiệp đã cứu ta, nếu không có ngài, không biết ta có thể sống qua ngày hôm nay không"
" Ha ha, đừng khách khí, là ta phải cám ơn ngươi mới đúng"
Tấn tươi cười, ban nãy khi vừa vớt thanh niên lên, hắn lập tức nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ ẩn từ hệ thống, khác với mấy nhiệm vụ trước, lần này phần thưởng khá hậu hĩnh, nâng cột exp của Tấn lên mấy phần trăm.
" Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, câu nói này quả thực không sai" Tấn thầm nghĩ.
Đối diện, dù không hiểu Tấn nói gì nhưng thanh niên cũng không hỏi gì thêm, hắn đứng dậy, cung kính chắp tay nói
" Không biết thiếu hiệp tên gì, ta là A Sầu, làng ta ở cách đây ba cây số, nếu ngài không chê, mong ngài cùng ta trở về đó ăn bữa cơm nhạt xem như là trả ơn cứu mạng"
Tấn nghe vậy trong lòng nhảy lên một cái
" Đến, đến rồi, nhiệm vụ liên hoàn"
Tình tiết này cùng mấy nhiệm vụ chính tuyến y đúc, hắn đoán đằng sau sẽ xuất hiện thêm mấy nhiệm vụ nữa. Trong lòng dù kích động nhưng Tấn vẫn khiêm tốn đáp
" Ngươi cứ gọi ta là Dương Tấn được rồi"
" Dương Tấn thiếu hiệp, không biết đề nghị ban nãy của ta, ngài có đồng ý ??"
" Đi, tất nhiên là đi" Tấn gật đầu lia lịa.
Thế là Tấn theo chỉ dẫn của A Sầu, đi về hướng ngôi làng, để tiết kiệm thời gian, hắn mang luôn A Sầu phi hành. Có lẽ vì là NPC nên tên này không chút phản ứng nào, mặc cho Tấn lôi đi.
Qua vài phút, Tấn thấy một ngôi làng nhỏ nằm cạnh bờ suối. Nơi này khá đơn sơ nhưng cảnh lại vô cùng thơ mộng, trong làng trồng đầy rẫy hoa anh đào, cánh hoa không ngừng rụng xuống, phủ đầy trên đất, trên mấy mái nhà bằng rơm. Cảnh đẹp ý vui, nhìn vào khiến tâm hồn người ta không khỏi thanh thản.
Nhưng Tấn không mấy ngạc nhiên bởi mấy cảnh kiểu này hắn gặp qua không ít lần. Điều làm hắn kì quái là rõ ràng ban nãy hắn có dò xét qua khu vực lân cận con suối này, một bóng người cũng không có, vậy mà ngoảnh đi một cái, cả một ngôi làng mấy chục mái nhà đã mọc lên. Tốc độ xây dựng này so với tốc độ lật mặt của người yêu cũ còn nhanh hơn mấy lần. Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cái này cũng dễ lý giải, tạo ra sinh mệnh hệ thống còn làm được thì việc xây mấy ngôi nhà với nó quá nhẹ nhàng.
Tấn đáp xuống căn nhà A Sầu chỉ, bên trong là một cặp vợ chồng trung niên, Tấn đoán là cha mẹ A Sầu.
" Cha, mẹ ta đã về"
Nghe tiếng nói quen thuộc của con mình, đôi vợ chồng vui mừng chạy ra đón, trên khuôn mặt là vẻ lo lắng
" A Sầu, ngươi đi đâu suốt sáng tới giờ, có biết chúng ta lo cho ngươi lắm không hả"
" Ha ha, cha mẹ, ta vào rừng đốn củi không may ngã xuống hố không lên được, là thiếu hiệp đây đã cứu ta"
Người mẹ trừng A Sầu một cái, thái độ trách móc
"Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, vào rừng phải quan sát cẩn thận, nơi đó đặt rất nhiều bẫy. Ngươi mà có mệnh hệ gì, ta và cha ngươi sống thế nào "
A Sầu biết mình sai nên gãi gãi đầu, ánh mắt cố ý né qua chỗ khác.
Người phụ nữ quay sang Tấn, nhẹ giọng cảm tạ
" Cám ơn ngài đã cứu con ta, chúng ta không có gì để đền đáp ngài, hay là thiếu hiệp ở lại đây ăn bữa cơm để chúng ta đỡ áy náy"
" Mọi người không cần câu nệ như vậy, ta chỉ là thuận tay mà thôi. Ngược lại là ta có việc muốn nhờ mọi người"
" Ngài cứ nói, chỉ cần trong khả năng, chúng ta nhất định sẽ đáp ứng" Người đàn ông lên tiếng.
" Cũng không có gì khó khăn, ta chỉ muốn hỏi mọi người có gì cần giúp đỡ, cứ nói hết ra, không chỉ vậy, họ hàng, láng giềng, ai cần trợ giúp, cảm phiền mọi người nói cho ta biết"
Đối diện, ba người mộng bức, cái này là ai giúp ai, thực sự từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, bọn họ chưa từng nghe thấy việc nhờ vả nào ngược đời như này.
Qua khoảng mấy giây, người đàn ông mới mở miệng, giọng không chắc chắn
"Không biết sửa chuồng gà có được hay không"
" Được, quá được"
Tấn hưng phấn gật đầu, việc này dễ hơn cả ăn kẹo, chỉ cần vận dụng chút linh khí là xong việc.
Đám người ánh mắt nhìn Tấn càng kì lạ, thật không hiểu tại sao, hắn lại hưng phấn như vậy.
" Vậy được rồi, thiếu hiệp đi theo ta"
Tấn đi theo người đàn ông ra sau nhà, nơi đó đặt một cái chuồng gà cũ kĩ bằng gỗ, có mấy thanh bị đứt gãy. Đã không thể sử dụng.
" Giao cho ta" Tấn tự tin nói.
Hắn điều khiển linh khí quét sạch bụi bẩn trên chuồng gà, rồi lại vận dụng mộc linh khí, tạo ra mấy thanh gỗ khác gán ghép vào mấy thanh đã gãy. Sau đó cầm cố mấy thanh gỗ để đảm bảo chúng không bị rời ra. Qua không đến hai phút, một cái chuồng gà mới toanh ra đời, nhìn cao cấp, sang trọng hơn cái cũ không biết bao nhiêu lần.
"Xong rồi" Tấn quay sang ba người nói.
" Vô cùng cảm tạ ngài" người đàn ông thấy vậy chắp tay cúi đầu.
" Chuyện nhỏ như con thỏ, không biết các vị còn gì cần ta giúp đỡ, cứ nói hết đi, đừng ngại, việc này có lợi cho cả đôi bên.". Tấn hết sức vui vẻ vì ban nãy, khi vừa sửa xong chuồng gà, thông báo của hệ thống lại vang lên, nói như vậy việc này cũng tính là một cái nhiệm vụ ẩn. Quá tuyệt.
" Lợi cho cả đôi bên ..??"
Cả ba với lời của Tấn không hiểu nhưng bởi vì là Tấn yêu cầu nên vẫn nói ra mấy việc nhờ hắn làm.
Thế là mấy tiếng sau, Tấn thành chân sai vặt, hắn không ngừng lao động, nào là sửa mái nhà, xay thóc, tỉa cây, cắt cỏ,....
Không chỉ giới hạn ở gia đình A Sầu, tất cả hàng xóm xung quanh đều nhận được trợ giúp của Tấn. Thậm chí có một ông lão còn nhờ hắn dựng lại cả căn nhà của mình.
Với việc này, Tấn cũng vui vẻ đáp ứng bởi với hắn đây chỉ như một cái búng tay, nhưng cái búng tay này lại mang cho Tấn rất nhiều exp và bạc.