Không ngoài dự đoán của Tấn, cả ba vật phẩm đều là trang bị tốt. Dù chưa xem xét thuộc tính nhưng nhìn từng ô đồ loé lên màu tím trong hành trang thì Tấn biết, có hai trang bị rất khủng bố, đã đạt đến phẩm chất truyền thuyết.
"Cái hệ thống này thật đúng là,..mỗi lần mở hộp quà là một lần đau tim"
Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sự thực là Tấn không thể nào bình tĩnh nổi. Hắn sợ xem xét xong mấy món trang bị kia xong tim hắn sẽ ngừng đập vì kích động.
Nhưng rồi, hít một hơi thật sâu lấy lại tâm tình. Tấn vẫn ấn xem xét
Dục huyết phượng hoàng
Phẩm chất: truyền thuyết
Tăng phúc cho chủ nhân
Sát thương phép +%
Sát thương vật lý +%
Hp +%
Mp +%
Kĩ năng khi mang theo
Dục hoả trọng sinh
Sau khi chết sẽ hồi sinh tại chỗ với lượng hp bằng %, (mỗi ngày sử dụng một lần)
Khác với pet, toạ kị không chỉ chiến đấu còn có thể tăng sức mạnh cho chủ nhân.
Nhìn một loạt chỉ số trên trời của nó, Tấn hô hấp dồn dập, cảm giác mình nhanh không thở nổi. Hạnh phúc đến quá đột nhiên.Sau khi nhìn chằm chằm đám số liệu vài phút để thoả mãn lòng hư vinh của mình. Tấn mới rời con mắt. Hắn lập tức trang bị.
Dùng xong, bên cạnh Tấn loé sáng một cái, xuất hiện một sinh vật vô cùng xinh đẹp mĩ lệ nhưng cũng không kém phần cao ngạo, lạnh lẽo khiến người khác không dám nhìn thẳng vào. Nhưng là chủ nhân của nó, Tấn cũng không cố kị gì, nhìn nó từ trên xuống dưới, trái qua phải.
Phượng hoàng khá giống với hình ảnh con người ghi chép lại trong một số thần thoại: đầu gà, hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi công, cánh khổng tước với năm màu rực rỡ. Toàn thân được bao phủ bởi ngọn lửa hư ảo, càng làm tôn lên vẻ quý phái của sinh vật này. Quả thực nó xứng với hai từ "hoàn mĩ"
" Chủ nhân, ngài quan sát đủ sao ?"
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu làm Tấn giật bắn mình. Hắn không chắc chắn hỏi lại
" Là ngươi sao, Phượng Hoàng"
" Đúng, là ta" Phượng hoàng gật gật đầu.
"Ngươi có thể nói chuyện ??"
" Ngài nói gì đó, tại sao ta lại không thể, dù sao ta cũng lả thần thú, đến việc này cũng không biết thì còn đeo cái mác thần thú làm gì ?". Giọng nói Phượng hoàng trở nên hơi bất mãn, dù sao câu hỏi của Tấn thật quá ngu ngốc.
" Ha ha, là ta hơi ngạc nhiên chút, dù sao Pikachu cũng không thể nói chuyện" Tấn cười trừ.
" Ta cùng nó không phải một thứ nguyên" Hiển nhiên, Phượng Hoàng đã được hệ thống quán xuyến cho một số kí ức liên quan đến Tấn, trong đó có Pikachu.
" Cũng đúng" Tấn nghĩ, dù sao trong phim Pokemon cũng không thấy con pikachu nào nói chuyện.
"Ngươi có thể biến thành nhân loại sao ??" Tấn đột nhiên nhớ tới việc này, yêu thú đạt đến cảnh giới nhất định có thể hoá hình, chẳng lẽ thần thú không thể ??
" Tạm thời vẫn còn không được. Do hệ thống quy định sức mạnh của ta không thể vượt quá ngài nên việc hoá hình có lẽ khi ngài đạt cấp năm mươi mới có thể."
Phượng Hoàng thản nhiên trả lời, dù sao việc hoá hình đối với nó cũng không quan trọng lắm.
"Vậy sao" giọng của Tấn hơi tiếc nuối nhưng hắn cũng không gấp, dù sao bây giờ Tấn cũng đã lv, cách lv không còn xa.
" Đúng rồi, ngươi có tên riêng sao ??"
" Không có" Phượng hoàng lắc đầu
" Vậy ta gọi ngươi là Tiểu P..."
Nói được nửa chừng, Tấn lại nhớ ra điều gì. Dù nguyên lý đặt tên của hắn khá đơn giản và tùy tiện nhưng việc đặt giống tên với Tiểu Phượng lại không thể được.
" Tiểu Hoàng, được không ?"
" Sao cũng được, chủ nhân, dù sao ta là thuộc sở hữu của ngài." Phượng hoàng nhu thuận gật đầu.
Nhưng nghe nó nói vậy, Tấn lại không vui
"Ngươi sai rồi, Tiểu Hoàng, giữa chúng ta không có sở hữu, chỉ có bằng hữu. Dù cho ta có thể gián tiếp sinh ra ngươi nhưng với ta, mọi sinh vật đều là bình đẳng, ngươi hay ta cũng vậy. Nghe rõ sao"
" Rõ, chủ nhân" Tiểu Phượng nghe Tấn nói vậy cũng rất vui vẻ, dù sao nàng không muốn chủ nhân của mình là một người quá độc hữu. Xem ra bây giờ là nàng nghĩ nhiều, suy nghĩ của Tấn rất mở.
"Tạm thời ủy khuất ngươi một thời gian không thể ra ngoài, dù sao hình dạng của ngươi bây giờ quá chói mắt"
Tiểu Hoàng cũng hiểu nỗi khổ của Tấn,
" Không có gì, ta có thể ở trong biệt thự nói chuyện với Vân Vân, cũng không phải quá nhàm chán."
Tấn gật đầu, hai người phụ nữ chung sống có lẽ sẽ tốt hơn một người ghét chuột với một con chuột.
Thấy đã không còn gì để nói, Tấn xem xét hai trang bị còn lại, một vật là bùa tuyệt thủ, phẩm chất chỉ đến hiếm có, tăng một ít phòng thủ. Nhưng từ lúc nhận được bùa sinh mệnh rách tới giờ Tấn cũng chưa thay được cái khác nên hắn vẫn khá hài lòng với trang bị này.
Một cái khác là trang bị tầm xa, phẩm chất đạt tới truyền thuyết nhưng chỉ số không đạt bằng Tiểu Hoàng nên hắn dù có động tâm nhưng cũng không đến mức như vừa rồi
Băng cung - diệt không hàn tinh
Phẩm chất : truyền thuyết
Sát thương vật lý +%
Sát thương phép + %
Độ chính xác + %. ( Độ chính xác càng cao tỉ lệ né đòn của mục tiêu càng thấp)
Sát thương khi dùng kĩ năng băng hệ +%
Trong game này, chiến sĩ có thể dùng rất nhiều vũ khí như cung, nỏ, đao, kiếm, thương... Nên việc mở ra một trang bị tầm xa là điều hết sức bình thường.
Sau khi trang bị kiếm trên tay Tấn biến mất mà thay vào đó là một cây cung màu lam. Thân cung mảnh mai, buốt lạnh, trên đó trạm khắc một số hoạ tiết kì quái.
Phần dây cung không thực sự là dây, Tấn cũng không biết là gì, nhìn qua như vố số tia sáng sắp xếp lên nhau mà thành, rất giống tia laser.
Tấn kéo thử cung, rất nặng nhưng với Tấn bây giờ mà nói, sức nặng đó không thấm vào đâu. Nhằm vào một nhọn núi nhỏ, linh khí trong cơ thể vận chuyển tạo thành một mũi tên, Tấn buông tay, lập tức mũi tên xé gió mà đi, rất nhanh lao đến đích.
" Oành.." một tiếng nổ lớn kèm theo bụi đất mù mịt.
Sau khi bụi tán đi, Tấn nhìn lại, ngọn núi đã bị san phẳng mất một nửa, phần còn lại thì bị bao bọc bởi một lớp băng mỏng, đó là hiệu quả do cây cung mang đến. Với cây cung này, Tấn có lẽ phải cải biến phương pháp chiến đấu hiện giờ của mình từ cận chiến qua viễn chiến.
Sau khi thử một số kĩ năng, Tấn hài lòng thu cung lại. Vũ khí này so với cái kiếm cùn trước đó quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất.