Tấn mở ra chức năng dò xét, nhìn vào từng người một, đầu tiên là mẹ của mình, lập tức một loạt số liệu xuất hiện trong đầu hắn.
Tên : Vũ Ngọc Lan
Cấp bậc : luyện huyết đỉnh phong
Huyết mạch : không
Linh căn : không
Thiên phú đặc biệt : không
Thiên phú tu luyện : sao
Nhìn thấy đánh giá của mẹ mình, Tấn không còn gì để nói, thật là quá nát bét. Dù nói đa số người thường đều không thể tu hành, thiên phú cũng là đến sao nhưng với người tu hành mà nói. Thiên phú chỉ sao như Ngọc Lan thực sự quá tệ, cả đời có lẽ chỉ có thể bước đến luyện linh hạ cấp.
Nhưng Tấn vẫn thông cáo cho mọi người cùng biết
" Mẹ, ngài linh căn,huyết mạch, đều không có gì đặc biệt, thiên phú tu luyện cũng chỉ là hai sao"
" Hai sao, đó là cái gì ??"
Ngọc Lan nghe vậy tò mò bởi trước đây nàng chưa từng nghe qua cách đánh giá như vậy.
Tấn cũng giải thích
" Thiên phú tu luyện trên đại lục này là từ một sao đến năm sao. Càng nhiều sao thì thiên phú càng cao, như ngài chỉ có hai sao quả thực cả đời cũng chỉ có luyện linh cảnh"
Ngọc Lan nghe vậy cũng không kinh ngạc, dù sao thiên phú của nàng, chính nàng hiểu rõ nhất.
" Ta biết rồi, mau xem cho cha ngươi đi"
Tấn gật đầu, lại nhìn qua Dương Chiến Thiên.
Tên : Dương Chiến Thiên
Cấp bậc : luyện linh sáu tầng
Huyết mạch : không
Linh căn : không
Thiên phú đặc biệt : không
Thiên phú tu luyện : sao
" Của cha cũng không có huyết mạch, linh căn gì, chỉ là tu luyện được sao. "
Chiến Thiên nghe vậy cũng nhàn nhạt gật đầu một cái, đã sớm trong dự liệu
" Ừm, Ba sao, đã là khá cao "
" Còn ta, còn ta, thiếu gia"
Tiểu Phượng ở một bên thúc giục, nàng cũng rất tò mò về thiên phú của mình.
Tấn cười cười,
"Được rồi, đừng vội" Trong đầu thì thầm nghĩ Tiểu Phượng có lẽ giống mẹ hắn, dù sao bây giờ nàng mới chỉ luyện thể đỉnh phong.
Nhưng rất nhanh, Tấn bị đánh mặt, hắn cảm giác mặt mình đau rát.
Tên : Dương Tiểu Phượng (??)
Cấp bậc : luyện thể đỉnh phong
Huyết mạch : Phượng hoàng huyết mạch( phong ấn)
Linh căn : hoả linh căn
Thiên phú đặc biệt : đan đạo
Thiên phú tu luyện : sao
Trong đầu Tấn dẫn lên sóng biển ngập trời, thật lâu không hoàn hồn lại, nhìn lấy Tiểu Phượng như nhìn một quái vật. Ánh mắt này cùng với ánh mắt mọi người nhìn Tấn hôm thái tử đến quả thực giống nhau như đúc.
" Thiếu gia, thiếu gia, ngài làm sao vậy ?, Thiên phú của ta có phải rất kém ??"
Tiểu Phượng thấy Tấn cứ nhìn chằm chằm mình, không khỏi mất tự nhiên.
Tấn lúc này mới giật mình nhìn Tiểu Phượng.
" Tiểu Phượng, ta đoán ngươi không phải người của đại lục này"
Cả ba nghe vậy không khỏi nghi hoặc lên, không hiểu Tấn đang nói cái gì.
" Thiếu gia, ngài có nhầm lẫn gì sao, làm sao đột nhiên nói như vậy ?"
Tấn bằng một giọng khẳng định đáp lại
" Như lúc trước ta nói, thiên phú của người trên đại lục này tối cao chỉ có năm sao, mà ngươi, thiên phú lại đạt đến bảy sao. "
" Cái gì..."
Cả ba người đều kinh hô.
" Không chỉ có vậy, ngươi còn nắm giữ huyết mạch phượng hoàng, hoả linh căn cùng thiên phú đan đạo, chính ta cũng hoài nghi mình nhìn lầm, nhưng sự thực đúng là vậy"
Dương Chiến Thiên cùng Ngọc Lan không biết nói thế nào cho phải. Lại lịch của Tiểu Phượng với họ vẫn luôn là một dấu chấm hỏi. Đã qua rất nhiều năm, họ tưởng chừng đã quên đi chuyện này, dù sao với họ, Tiểu Phượng như là con trong nhà, lai lịch ra sao đã không quan trọng. Vậy mà hôm nay Dương Tấn lại bảo Tiểu Phượng không đến từ đại lục này. Dù đã suy đoán rất nhiều nhưng họ thực sự không thể tin nổi.
Tiểu Phượng vẫn nghi hoặc hỏi lại,
" Thiếu gia, ngài không lầm chứ, dù sao ta tu luyện đến bây giờ cũng vẫn là luyện thể"
" Không thể nhầm được, ngươi tu luyện chậm là do huyết mạch của ngươi bị phong ấn, có lẽ lúc giải khai nó chính là lúc ngươi một bước lên mây" Tấn xoa đầu nàng, cười nói, dù sao Tiểu Phượng thiên phú càng tốt, Tấn càng vui vẻ.
"Vậy sao.Vậy đến lúc đó ta nhất định sẽ đuổi kịp ngài" Tiểu Phượng hưng phấn nói.
" Ta cũng mong như vậy"
Nhưng trong lòng Tấn nói thầm thêm một câu. " Ta chỉ sợ cả đời này ngươi cái bóng của ta cũng không nhìn thấy.". Nhưng cũng chỉ là nghĩ trong lòng, sợ nói ra đả kích đến Tiểu Phượng.
Tấn lại nhìn cha và mẹ mình, hai người đang vì thiên phú của Tiểu Phượng mà vui vẻ nhưng cũng đồng thời bởi thiên phú của mình mà chán nản. Trên khuôn mặt cảm xúc lẫn lộn.
" Cha mẹ, hai người cũng đừng buồn nữa, chỉ là thiên phú thôi, mọi người đã quên chuyện ta vừa nói rồi sao ??"
" Chúng ta không quên nhưng chuyện này thực sự có thể sao ??"
" Tất nhiên là được, ta đã làm mọi người thất vọng bao giờ chưa ??" Tấn nói rồi từ trong hành trang triệu hồi ra một đống đá tẩy tủy đặt lên bàn.
" Đây là cái gì" Dương Chiến Thiên nhặt lên một viên quan sát, ngoài vẻ ngoài đẹp mắt ra thì cũng không chỗ khác lạ, một chút gợn sóng linh khí cũng không có.
" Đó là đá tẩy tủy, có thể giúp mọi người thay đổi tư chất tu luyện"
Mọi người bán tín bán nghi nhưng tư chất tốt hơn ai mà không muốn. Ngọc Lan hỏi
" Phải làm sao để sử dụng ?"
" Mọi người chỉ cần nắm vào bàn tay, trong đầu thầm hô sử dụng là được. " Chuyện này Tấn cũng vừa hỏi Vân Vân mới biết được.
Hai người làm theo, mỗi người cầm trên ta một viên, trong lòng mặc niệm sử dụng, một màn "thần kì" phát sinh, viên đá biến mất. Đúng, chỉ là biến mất, cũng không có hiệu ứng loè loẹt gì.
Dương Chiến Thiên không chắc chắn hỏi một câu
" Vậy là xong rồi sao ??"
Tấn cũng không trả lời luôn mà hắn đang quan sát thuộc tính của hai người,
" Cha me hai người lại sử dụng thêm một lần nữa, ban nãy mẹ chỉ tăng lên hai sao, còn cha thì giảm đi một sao"
Dù cũng không cảm giác cơ thể có gì thay đổi nhưng hai người vẫn tin lời con mình, lại cầm một viên lên thử.
Sau khi xem xét, Tấn lại bảo hai người tiếp tục.
Sau mười mấy lần thay đổi, cuối cùng Tấn cũng bảo mẹ mình dừng lại.
" Được rồi, mẹ, thiên phú của ngài đã lên đến chín sao, không cần phải tiếp tục nữa "
" Hả, chín sao...?" Ngọc Lan vô cùng giật mình, không phải cao nhất chỉ có năm sao sao, tại sao bây giờ lại thành chín rồi.
" Ta nói là trên đại lục này là năm sao chứ không phải nói vật này chỉ có thể thay đổi đến năm sao. "
Mọi người nghe vậy cảm thấy mấy viên đá này đúng là quá kinh khủng, nếu thực sự như vậy, không phải ai cũng có thể trở thành thiên tài ??
"Cha, ngài lại tiếp tục, thiên phú tu luyện của ngài bây giờ cũng chỉ là sáu sao"
Dương Chiến Thiên nghe vậy cũng lập tức sử dụng thêm một viên nữa nhưng kết quả cũng không phải quá tốt.
Cuối cùng, sau gần mười lần thử, thiên phú tu luyện của hắn cũng đạt đến mãn cấp.
" Chúc mừng cha, mẹ, hai người bây giờ đã được tính là tuyệt thế thiên tài, thiên phú của hai người chỉ tồn tại trong một số truyền thuyết"
" Chỉ đơn giản như vậy sao ?, tại sao ta lại không cảm thấy khác lạ gì ??"
" Đó là ngài chưa thử vận khí tu luyện, đợi lát nữa hai người về phòng có thể thử lại."
Nói xong lại nhìn qua Tiểu Phượng
" Ngươi muốn thử sao, Tiểu Phượng. ?"
" Ta thực sự có thể sao, thiếu gia, dù sao thiên phú của ta bây giờ cũng không thấp, chỉ là bị phong ấn, ta chỉ sợ mình dùng cũng chỉ là tốn đá của ngài, dù sao, vật này quá quý trọng"
Tấn nghe Tiểu Phượng nói vậy, nhướng mày, hơi không vui
" Tiểu Phượng, ngươi nói mê sảng cái gì vậy. Vấn đề huyết mạch ta sẽ giúp ngươi giải quyết, còn đống đá vụn này làm sao mà quý bằng ngươi được, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là thứ nhấ..."
Tấn đang định nói thì bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, ngừng lại mấy giây
" thứ ba, đúng, là thứ ba, thứ nhất cùng thứ hai là cha và mẹ ta"
Tiểu Phượng bị Tấn làm chọc cười
" Lần trước ngài nói ta là thứ hai, bây giờ lại là thứ ba, khi trở về địa cầu, có phải ta sẽ tụt xuống thứ năm ??"
Tấn lúng túng không biết trả lời ra sao thì Ngọc Lan đỡ lời
" Hai chuyện này làm sao đem ra xếp chung được, hai ngươi cũng đừng để ý ai là thứ nhất thứ hai. Miễn là trong lòng có nhau là được rồi. Ai là thứ nhất đều không quan trọng"
" Phu nhân, ta cũng chỉ là đùa thôi, dù sao chỉ cần thiếu gia thật tâm yêu thương ta, xếp thứ bao nhiêu cũng không quan trọng. " .
Ngọc Lan nghe vậy cũng cười, hai mẹ con nhìn nhau cười, trong phòng bếp nhất thời như là một mảnh vườn xuân, trăm hoa đua nở.
Một lúc sau, Tấn nắm lấy một viên đưa cho Tiểu Phượng, nàng cũng không tiếp tục từ chối mà nhận lấy, lập tức sử dụng.
Nhưng lần đầu tiên dùng kết quả không được tốt lắm, thiên phú bị giảm xuống ba sao. Cũng may sau vài lần sử dụng, thiên phú của nàng cũng thành công lên chín sao. Tuy nhiên vì huyết mạch bị phong ấn nên cũng không thể phát huy ra được.
Tấn cũng chúc mừng nàng một câu, sau đó quay sang nói với cha mẹ.
" Vấn đề thiên phú cũng đã giải quyết xong. Mọi người cũng nên về phòng để trải nghiệm một lần thiên phú của mình bây giờ, con sẽ nghĩ cách hoá giải phong ấn trên người Tiểu Phượng, giúp nàng có thể tu luyện bình thường.
Tiểu Phượng nghe vậy, đôi mắt đẹp ẩm ướt, không biết nói gì hơn
" Thiếu gia, ngài cực khổ rồi, "
Tấn ôm lấy Tiểu Phượng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng
" Ngươi là vợ tương lai của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai, một chút cực khổ cũng không có."
Hai người cứ như vậy lằng lặng ôm nhau mà quên đi sự tồn tại của Chiến Thiên và Ngọc Lan, bọn họ cảm giác mình ở đây là kì đà cản mũi cặp đôi trẻ này.