Dương Tấn kích động tý nữa thì hô thành tiếng, làm cho Tiểu Phượng một bên giật mình.
" Khụ khụ .. xin lỗi, không có ý tứ ."
Ho khan hai tiếng để che dấu sự xấu hổ hắn lại nói tiếp
" Được rồi ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một lát "
Thiếu nữ muốn nói gì nhưng lại bị Dương Tấn một câu làm cho nuốt vào đôi mắt đẹp toát lên một chút lưu luyến nhưng chỉ là trong chốc lát, nhanh đến nỗi Dương Tấn đối diện cũng không thấy được dị dạng của nàng. Nàng vẫn nhu thuận gật đầu
" Vâng, thiếu gia "
Nói rồi lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Tiếu Phượng vừa đi, chưa kịp thật tốt sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu cửa phòng lại một lần nữa mở ra, bước vào là một người thiếu phụ xinh đẹp trên tay bưng một bát cháo nóng hổi. Dương Tấn quan sát nàng, trên khuôn mặt mĩ lệ kia lại toát lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng không che giấu đi sự hạnh phúc, Dương Tấn suy đoán có lẽ trong thời gian "hắn " hôn mê thiếu phụ đã rất nhiều đêm thức trắng để chăm sóc hắn. Điều này làm hắn không khỏi một lần nữa cảm động tình mẫu tử thiêng liêng .
" Tấn nhi, đến ,mau ăn đi cho nóng, ngươi hôn mê lâu như vậy cần ăn uống đầy đủ để bồi bổ sức khoẻ. Lại đây để mẹ đút cho ngươi "
" Không cần đâu mẹ con tự ăn được "
Nói rồi nhẹ nhàng nhận lấy bát cháo, múc từng thìa thổi thổi cho nguội rồi từ từ ăn.
Thiếu phụ thấy vậy cũng không nói gì chỉ lẳng lặng ở một bên quan sát, trên khuôn mặt lại lần nữa hiện lên vẻ hạnh phúc. Có lẽ với nàng, được nhìn nhi tử khoẻ mạnh,vui vẻ là quá đủ rồi, nàng cũng không cần thêm bất cứ thứ gì nữa.
Rất nhanh bát cháo đã được ăn xong. Dù không phải rất đói nhưng Tấn cũng cảm thấy bát cháo này ngon đến lạ. Có lẽ do nguyên liệu , do tay nghề người thiếu phụ nhưng nhiều hơn chắc hẳn là do cảm nhận được sự quan tâm, niềm yêu thương vô hạn của người mẹ này .
Ăn xong cháo, hai người tâm sự một lúc lâu ,tiếp tục lấy lý do hôn mê lâu nên trí nhớ hỗn loạn Tấn che giấu việc mình không phải là " Dương Tấn " cũ .Tuy nhiên thiếu phụ có lẽ không dễ lừa qua như Tiểu Phượng , đôi mắt nàng thi thoảng vẫn toát lên mấy phần dị mang nhưng cũng không hỏi gì nhiều dặn dò hắn giữ gìn sức khoẻ rồi thu thập bát đi ra khỏi phòng. Trước khi đi vẫn không quên nói một câu
" Nghỉ ngơi thật tốt "
Nhìn bóng lưng người mẹ rời đi, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần , có áy náy , có thương cảm ... Cho người mẹ hiền lương ấy .Còn về phần người con của thiếu phụ , Tấn đoán / đã không còn vì trước kia khi đọc tiểu thuyết , nhân vật nào xuyên không mà không lấy thân phận trùng sinh vào một người sắp chết. Lúc nhân vật chính xuyên qua thì cũng là lúc nhân vật phụ ấy đón thời khắc lâm chung.Hắn thậm chí hoài nghi cơ thể này có hay không vẫn là cơ thể cũ đi cùng hắn suốt năm qua.
"Haizz đáng thương kiếp làm nhân vật phụ , sống không quá một chương , quả thực là một trong những nhân vật bi ai nhất trong tiểu thuyết .. đất diễn thì ít ...".
Trong lòng thầm than vài câu xàm xí Tấn lẳng lặng ngồi lên giường,một cách vô ý thức nhìn xung quanh phòng. Miệng lẩm bẩm
"Thần thánh đại lục ..."
Thì ra Tấn đã xuyên qua nơi gọi là Thần Thánh đại lục nhưng điều làm hắn kinh hoảng nhất không phải là vì hắn xuyên qua mà là vì nơi này là một thế giới có thể tu luyện, một thế giới mà cường giả vi tôn, rời non lấp biển không phải là trong tiểu thuyết, phim ảnh mà là trong hiện thực, trong những trận đấu của các cường giả kia. Tuy không biết tu luyện bao lâu mới có thể đạt đến tầng thứ ấy nhưng điều làm hắn bất đắc dĩ là theo miệng Tiểu Phượng hắn vốn là một thân bệnh tật, từ nhỏ đã không hiểu bị một căn bệnh kì quái quấn quanh. Căn bệnh này không ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn nhưng mỗi lần thử tu luyện, khí huyết toàn thân ngay lập tức đảo lộn miệng nôn một ngụm máu. Mà đã rất nhiều lần cha mẹ hắn tìm đến cao y ý đồ chữa bệnh cho hắn lại không phát hiện thân thể dị thường. Đặc biệt có một lần người " cha " quá cố của hắn tốn gần như cả gia sản tích lũy mấy chục năm mới mời đến từ xa một vị thần sư chuyên đến để nhòm trộm thiên cơ nhằm tìm ra căn nguyên của căn bệnh kì quái này giúp hắn có hướng chữa trị. Nhưng tất cả chỉ là vô ích.Vị thần sư kia gần như không đoán được gì lại còn gặp phản phệ đến thổ huyết, toàn thân khí tức suy yếu tán loạn ,phải tĩnh dưỡng ở nhà hắn mất cả tuần lễ mới rời đi. Trước khi đi chỉ nói
"Thứ cho lão phu bất tài không thể giúp thiếu gia đây tìm ra manh mối trị bệnh. Nhưng có một điều ta cũng thông báo trước cho hai vị , thiếu gia từ khi sinh ra đã vi phạm với thiên đạo, vốn là không nên xuất hiện trên thế gian này ,tính mệnh của hắn nếu không có gì thay đổi chỉ kéo dài đến năm tuổi. Đây là ta đã tận lực mới biết được. Cáo từ hai vị .Hữu duyên gặp lại". Nói xong lăng không bay mất.
Cuộc mua bán không có kết quả mong muốn lại càng làm cho đôi phu thê trẻ thêm lo lắng phiền muộn.
năm đối với người bình thương đã quá ngắn, lại càng không phải nói đối với bọn họ. Người đã có thể tu hành có chút thành tựu ai lại không sống mấy trăm thậm chí nghìn năm, vài nghìn năm. Vì vậy thấy con mình chỉ có thể sống thêm vài năm nữa trong lòng của đôi phu thê trẻ như dao cắt hận không thể thay con mình chết đi. Tuy đau đớn vậy nhưng họ vẫn nở nụ cười khi bên con, vẫn giành cho con họ những gì tốt đẹp nhất vì họ muốn con của họ trong năm trên cõi đời có thể hưởng đến hạnh phúc mà người bình thường mất vài trăm năm, thậm chí cả đời cũng không cảm nhận được.