Thấy không còn gì để thử nữa Tấn mới bắt đầu tiến hành làm nhiệm vụ.
Hắn không nhận nhiệm vụ chính tuyến luôn mà bắt đầu với nhiệm vụ hàng ngày.
Mấy nhiệm vụ này đề hết sức đơn giản nên chẳng mấy chốc, Tấn đã xử lý sạch sẽ, thu hoạch cũng rất khả quan.
Lúc này, Tấn đã lên lv, bạc trong hành trang tăng lên một mảnh lớn. Hắn lại dùng số bạc này để nâng cấp kĩ năng cho Pikachu.
Làm xong hết, Tấn mới bắt tay vào chuỗi nhiệm vụ chính tuyến.
Do đẳng cấp và chênh lệch kĩ năng nên hầu hết, nhiệm vụ rất nhanh hoàn thành. Trong một buổi sáng, Tấn đã hoàn thành bảy nhiệm vụ, đạt được một số trang bị, cũng tăng lên level
Ước lượng đã đến giờ ăn cơm, Tấn hài lòng log out ra khỏi phó bản, dù không nhất thiết phải ăn mỗi bữa nhưng hắn lại thích cái không khí cả gia đình quây quần vui vẻ bên mâm cơm, điều này dù là bao nhiêu sức mạnh cũng không đem đến được.
Chạy đến phòng bếp, đúng như dự đoán, Ngọc Lan đang chuẩn bị thức ăn, ngửi thấy mùi thơm không ngừng xông vào mũi, Tấn đoán chẳng mấy chốc sẽ làm xong.
" Mẹ, ngài cần ta giúp gì không ?" Thấy mẹ mình bận rộn như vậy, Tấn cũng có lòng muốn giúp đỡ.
"Cũng không có gì, rất nhanh thì xong, ngươi chỉ cần ngồi đó chờ là được, để mẹ làm". Ngọc Lan vui vẻ đáp lại.
Tấn thấy mẹ vậy không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng đi bày bát đũa ra mâm.
Một lát sau, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày ra, Dương Chiến Thiên và Tiểu Phượng cũng vừa lúc đến nơi.
" Nào, mọi người vào ăn cơm đi " Dương Chiến Thiên thúc giục, cả buổi sáng bận bịu tu hành, tập luyện, hắn bây giờ đang rất đói.
Tất cả ngồi vào ghế, vừa ăn vừa nói chuyện hết sức vui vẻ, Pikachu cũng được đặt ở một góc riêng. Dù mới được Ngọc Lan nhận nuôi không bao lâu nhưng hình như béo hơn một vòng.
Ăn xong cơm, Tấn bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói
" Mẹ, cha, Tiểu Phượng, ta có chuyện muốn nói cho mọi người"
Thấy Tấn vậy, tất cả hơi nghi hoặc, Ngọc Lan lên tiếng
" Tấn, nhi, có chuyện gì mà ngươi đột nhiên nghiêm túc vậy ??"
Không lập tức trả lời câu hỏi của mẹ, Tấn hỏi lại một câu
" Mọi người có tin vào luân hồi sao?"
Thực ra hắn có ý định nói hắn là một người chuyển thế đến cho bọn họ, dù sao chuyện này cũng không có gì đáng giấu giếm.
" Luân hồi ?? " Trên thế gian này thực sự có luân hồi sao ?". Tiểu Phượng ngữ khí mê mang
"Không, nhất định là có, ta đã đọc một số bí tịch, nói trên đại lục có người nhớ lại chuyện kiếp trước, nghe rất vô lý nhưng tu hành không thiếu cái lạ, điều gì cũng có thể xảy ra." Dương Chiến Thiên khẳng định một câu, hắn đi nhiều, gặp nhiều chuyện lạ, tầm mắt cũng rộng rãi hơn hai người phụ nữ.
" Cha nói không sai, thực sự là có luân hồi chuyển thế, tìm không đâu xa, ta chính là ví dụ tốt nhất" Tấn bình tĩnh nói nhưng rơi vào trong tai mọi người lại là một quả bom nặng kí.
Cả ba người hoang mang,mắt trừng to nhìn Tấn, chuyện này đến quá đột nhiên và bất ngờ, bọn họ nhất thời không biết làm sao.
" Ngươi nói thật sao, Tấn nhi"
Sau mấy giây thất thần, Ngọc Lan mới hỏi lại
" Tất nhiên là thật, việc ta có thể tu luyện một phần rất lớn là do thức tỉnh trí nhớ kiếp trước"
"Chẳng lẽ ngươi kiếp trước là một cường giả ?" Chiến Thiên không chắc chắn hỏi một câu.
" Không phải, kiếp trước nơi ta sống thậm chí không có linh khí, mọi người không đi theo hướng tu luyện mà phát triển khoa học kĩ thuật. Nhưng sự thực là cơ duyên mà ta đạt được là ở kiếp trước chứ không phải trên đại lục này "
" Vậy ngươi nói chuyện này với chúng ta làm cái gì , để tâm sự sao ?". Ngọc Lan hơi không hiểu hỏi lại, nàng cũng không hỏi cơ duyên của Tấn là cái gì.
" Tất nhiên không phải, ta có ý định một này nào đó sẽ trở về quê hương kiếp trước của ta, nơi đó gọi là địa cầu, đến lúc đó, ta sẽ mang mọi người đi theo để du lịch"
" Thực sự là được sao, Tấn nhi, ngươi biết muốn phá được bích chướng để rời đi đại lục này khó khăn cỡ nào sao, mấy vạn năm qua cũng chỉ có không đến năm người làm được, ngươi có tự tin này ?"
" Mẹ, ngài quá xem thường ta, với tốc độ phát triển hiện giờ của ta, rất nhanh sẽ có đủ thực lực đó"
Mọi người hơi không tin nhưng thấy khuôn mặt tự tin của Tấn lại không nỡ đả kích, cũng không nói gì thêm.
Tấn không phát giác được thái độ của ba người, vẫn nói tiếp.
" Vì đó là một nơi có nền văn hoá rất khác với chúng ta cho nên ta muốn mọi người có thể học hỏi để khi qua đó có thể chung sống được phù hợp với nơi này"
" Tiểu Phượng, ngươi còn nhớ mấy bài hát hôm qua sao, đó chính là tiếng một quốc gia trên địa cầu, là quê hương kiếp trước của ta"
" Thì ra là vậy, thảo nào chỉ mình ngài hiểu" . Tiểu Phượng gật gù
"Thứ ta muốn mọi người làm chính là học ngôn ngữ này để có thể cùng ta trở về địa cầu, sống ở nơi đó vài chục năm, giúp ta báo hiếu cha mẹ kiếp trước của mình"
Lần này nghe xong, Ngọc Lan và Dương Chiến Thiên mờ mịt.
" Ngươi xác định cha mẹ kiếp trước của mình còn sống sao, Tấn nhi ?"
" Con đương nhiên chắc chắn. Chuyện này làm sao có thể đem ra đùa được, dù sao kiếp trước ta đi khi còn quá trẻ, chưa làm được gì cho họ, kiếp này ta muốn trả về"
Ba người nghe vậy cảm động trong lòng, đây mới là Dương Tấn mà bọn họ biết
" Được rồi, thiếu gia, ta sẽ cố hết sức giúp ngài.", Tiểu Phượng vui vẻ đáp ứng.
Hai người còn lại cũng trịnh trọng gật đầu, dù sao chuyện này cũng không có gì khó, mấy chục năm với họ chỉ được coi như là một kì nghỉ dài, dù sao mọi người ở đây ai mà không có tuổi thọ và trăm năm, thậm chí càng về sau sẽ càng dài.
" Cám ơn Cha, mẹ, Tiểu Phượng, ta làm khó mọi người rồi." Thấy mọi người hiểu cho mình, Tấn cũng hết sức vui vẻ.
" Không sao, Tấn nhi, cùng làm cha mẹ, ta hiểu được cảm giác khi mất con đau như nào, dù sao ngày ngươi hôn mê, ta đã tưởng đó là lần cuối có thể nhìn thấy ngươi. Đồng thời cũng muốn nhìn thấy cha mẹ kiếp trước của ngươi, không có họ, có lẽ không có ngươi ngày hôm nay" Ngọc Lan nghẹn ngào nói.
" Mẹ, ngài không cần phải đau buồn vật, không phải bây giờ ta đã tốt rồi sao"
Ngọc Lan nghe Tấn an ủi cũng ngừng khóc, trên mặt nhiều hơn một nụ cười.
Tấn thấy mẹ tâm tình đã bình tĩnh lại mới nói tiếp
" Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hai giờ, ta sẽ dạy mọi người ngôn ngữ, chữ viết kiếp trước của ta - Tiếng Việt, mong mọi người có thể phối hợp"
"Tốt"
Cả ba người đồng thanh hô, bọn họ cũng rất tò mò thứ ngôn ngữ mới lạ kia.
Bảy giờ tối hôm đó, một lớp học Tiếng Việt trên đại lục này chính thức khai giảng. Học viên chỉ có ba người, thầy giáo lại là một tên chưa từng có kinh nghiệm dạy học nào, dù khó khăn chồng chất nhưng có lẽ với bọn họ, đó cũng là một trong những kỉ niệm đẹp khó quên nhất cuộc đời.