Phong Vân Hệ Thống

chương 12: là thiên đàng sao ??

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tấn vẫn tiếp tục đi. Đình viện giành cho gia đình hắn rất lớn. Lúc trước, có lẽ vì lo cho Tấn nên mẹ hắn sắp xếp một căn phòng ở gần hắn tiện cho việc chăm sóc. Nhưng lúc nãy Tấn cũng thử ngó qua, căn phòng không có ai, nên hắn mới phải mò qua gian nhà của ba mẹ hắn xem thử.

Sau p đi bộ, cuối cùng hắn cũng đến một gian nhà hai tầng bằng gỗ. Xung quanh một mảnh thanh mát do được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, phía trước thì là một hồ nước trong, do có hạ nhân quét tước nên trong thời gian mẹ hắn không ở đây. Không gian xung quanh vẫn rất sạch sẽ, cùng với lần cuối - trước khi hắn hôn mê cũng không khác gì nhau cả.

Tấn gõ cửa gọi

" Mẹ"

Nhưng không có ai đáp lại.

Tấn đành phải đẩy cửa vào, đập vào mắt là một gian phòng có phần xa hoa, ở giữa là một bộ bàn ghế hình tròn, sát tường là những kệ tủ bày những món đồ hiếm lạ mà cha hắn trước khi mất mang về sau mỗi lần đi xa thám hiểm.

Nhưng trong phòng cũng không có một ai.

" Kì lạ, lúc này mẹ không phải là đang nghỉ ngơi sao. Lại đi đâu mất rồi "

Tấn thầm nghĩ trong lòng bởi hắn nghĩ

mẹ vì lo cho hắn nên đã một thời gian dài không chợp mắt. Giờ Tấn khoẻ lại đáng lẽ nàng nên nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ mới đúng, tại sao lại đi đâu rồi.

......

Cùng lúc đó, tại phòng khách Dương gia.

" Ầm.. " tiếp đập bàn vang lên, ngay sau đó là một giọng nói phẫn nộ,

" Hai con tiện nữ, các ngươi dám chống lại hoàng tộc"

Âm thanh này từ một người trung niên phát ra,hắn ngồi vắt chân lên ghế chủ sự, đây là nơi chỉ tộc trưởng được phép ngồi, nhưng hôm nay tộc trưởng Dương gia cũng chỉ là đứng một bên, bộ dáng khép nép. Không chỉ là tộc trưởng, các trưởng lão trong tộc đều không ngoại lệ, xếp thành hàng đứng ở một bên, không ai dám thở mạnh.

Tất cả đều nhìn về phía giữa đại điện, nơi đó đứng hai thân ảnh mĩ lệ mà quật cường. Không ai khác chính là mẹ Dương Tấn - Ngọc Lan cùng một bên là Tiểu Phượng.

"Ta đã có người trong lòng, mong sứ giả đừng làm khó ta. " Tiểu Phượng giọng mạnh mẽ ,chắc chắn nói.

" Người trong lòng ngươi cao quý được bằng thái tử sao. Xét cho cùng ngươi cũng chỉ là một tên người ở, thái tử nhà ta bằng lòng ngươi là vinh hạnh của ngươi, là cơ hội để ngươi vịt hoá thành phượng hoàng vậy mà tên tiện nữ khốn kiếp nhà ngươi lại chối từ" giọng tên sứ giả gắt gỏng, bất kì bằng giá nào hôm nay hắn cũng phải đem Tiểu Phượng từ Dương gia mang về.

Thì ra trong một lần gặp Tiểu Phượng, thấy được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, thái tử đã "động lòng" .

Vốn là một tên đam mê tửu sắc kèm thêm thân phận thái tử, làm việc bá đạo,không nói lý hắn liền đem lai lịch của nàng tìm tới, ra lệnh cho hạ nhân phải bắt về nàng làm thiếp. Nhưng Tiểu Phượng làm sao bằng lòng một người nàng còn chưa thấy qua mặt như Thái tử nên cương quyết từ chối. Vì vậy mới có cục diện rối ren như bây giờ.

" Đại nhân hãy về nói với Thái tử một câu Tiểu Phượng đã có đối tượng mình thích, không thể " vinh dự " làm thiếp của Thái tử, mong ngài suy xét lại. Ta Dương gia nguyện đánh đổi bất kì giá nào " Đó là giọng của Ngọc Lan, nàng ngay từ lúc đầu đã đứng ở bên Tiểu Phượng. Từ nhỏ đã coi Tiểu Phượng như con của mình làm sao nàng nỡ lòng nào để Tiểu Phượng chịu ủy khuất rơi vào tay một con sói như Thái tử.

" Ngươi đại biểu được Dương gia sao. Dù cho ngươi có thể nhưng lại có thể bỏ ra được thứ gì ?? Không nói nhiều, người bất kể giá nào hôm nay ta cũng phải mang đi. Các ngươi mà vẫn ngoan cường chống cự, chờ lấy lửa giận của thái tử, chờ đến ngày bị diệt tộc đi "

Nghe tên sứ giả uy hiếp, người Dương gia sắc mặt đại biến. Một số còn khuyên nhủ Ngọc Lan và Tiểu Phượng không nên làm việc theo cảm tính, phải lấy đại cục làm trọng.

Ngọc Lan và Tiểu Phượng sắc mặt trắng bệch, răng ngà cắn chặt vào môi đến sắp chảy máu. Trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì được. Đừng nói chỉ có hai người, Thậm chí cả Dương gia cộng vào cũng không đủ ngăn người ta một cái hắt hơi.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên bên ngoài, bước vào là một thanh niên mặc trường sam, khuôn mặt đẹp trai, tuấn lãng nhưng hơi có phần non nớt.

Đó chính là Dương Tấn. Từ trong miệng hạ nhân biết được việc thái tử phái người đến đây "cầu thân" Tấn ngay lập tức chạy đến nơi này, vừa kịp lúc nghe được câu nói uy hiếp của tên kia.

Hắn một thân sát ý không che giấu chút nào, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn vào tên sứ giả đang đắc ý, vênh váo ngồi trên ghế chủ sự.

Thấy ánh mắt Tấn, tên sứ giả tức giận, vận động một thân nội lực, bầu không khí trong đại sảnh trở nên âm trầm đáng sợ, người tu vi yếu một chút mồ hôi chảy ròng, thậm chí ngã gục ra đất.

Nhưng điều này không ảnh hưởng Tấn chút nào, hắn vẫn đứng đó, đôi mắt như phát ra lửa nhìn tên sứ giả. Thấy vậy, tên sứ giả cũng hơi kinh ngạc nhưng lại không nghĩ gì nhiều bởi dưới mắt hắn, Tấn chỉ là một người bình thường, không có chút gợn sóng linh khí nào.

" Tiểu tử, ngươi là ai, ??"

" Tao là ông nội mày". Một giọng nói từ trong miệng Tấn phát ra. Đây là thành quả của việc dung hợp trí nhớ hai kiếp.

Toàn trường lặng ngắt thậm chí nghe được tiếng kim rơi, Ngọc Lan và Tiểu Phượng che miệng lại,trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc và không hiểu, không hiểu tại sao Tấn lại có thể nói như vậy trước đối thủ mạnh mẽ hơn mình rất nhiều. Mọi người trong đại sảnh cũng suy nghĩ tương tự, thậm chí họ đã gán mác cho Tấn là một người đã chết.

Sau mấy giây, một tiếng cười phá tan bầu không khí trong đại sảnh.

" Ha.. Ha ... Tiểu tử,ngươi thành công chọc giận ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi, thần tiên đến cũng không thể cứu được ngươi !! "

Giọng nói không nghe được phẫn nộ nhưng ai cũng hiểu được đây là tên sứ giả đang tức giận quá độ.

Không đợi mọi người kịp phản ứng. Tên sứ giả bàn tay tụ lực, từng sợi linh khí đan vào nhau thành mũi tên sắc nhọn. Hắn hừ nhẹ một tiếng, vung tay , mũi tên bay thẳng hướng Tấn mà đi.

Tấn nhìn mũi tên màu xanh mang theo khí tức chết chóc, trong lòng không chút nào hoảng loạn bởi hắn tự tin mình có thể tránh được một kích này.

Tuy nhiên người khác lại không nghĩ như vậy. Ngay khi mũi tên cách hắn không đến hai mét, một thân ảnh mảnh mai thật nhanh chắn ngang đường bay của mũi tên, đó là Tiểu Phượng.

Khi nàng thấy mũi tên từ tay tên sứ giả bay đến Tấn, không chút suy nghĩ,lấy hết sức bình sinh, nàng lao thẳng đến ngăn chặn một kích này vì trong nhận thức của nàng, Tấn cũng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể tránh né qua công kích như vậy. Nhưng có lẽ nàng cũng quên một điều rằng, dù cho nàng chết, tên sứ giả kia cũng chắc chắn không bỏ qua Tấn và Dương gia. Tuy nhiên lúc đó thời gian không còn nhiều,nàng cũng không kịp suy nghĩ gì thêm.

Nàng cũng được cho là người tu hành nhưng do địa vị không cao, tài nguyên thiếu thốn nên đến bây giờ cũng chỉ là luyện thể tám tầng. Cho rằng mình chắc chắn phải chết, nàng lấy hết sức hô một câu mà nàng vẫn giấu trong lòng suốt mười mấy năm nay.

" Thiếu gia, ta yêu..."

Chữ" ngài" chưa nói xong, " phập" tiếng mũi tên đâm vào da thịt, Tiểu Phượng cảm giác cơ thể mình đau đớn, nhất là giữa ngực, nơi mũi tên cắm vào, ý thức nàng mơ hồ, ngã ra sau. Mũi tên linh khí cũng như mất hết sức mạnh tan biến, nó cũng như đang không ngừng mang đi sinh mệnh của một người thiếu nữ.

Không ai đỡ nàng, Dương Tấn cũng không chạy lên đỡ nàng bởi hầu hết mọi người còn không thoát khỏi uy áp tên sứ giả mặc cho nàng ngã ra sau, đổ ụych một cái xuống đất. Thấy vậy, Tấn cũng rất đau đớn, thậm chí còn đau hơn Tiểu Phượng bây giờ. Nhưng lúc này hắn không thể không đè lại cảm xúc trong lòng,hắn biết có hắn ở đây, Tiểu Phượng muốn chết cũng chết không được. Với lại đây là cơ hội duy nhất để gϊếŧ tên sứ giả kia, nếu không ra tay bây giờ, hậu quả khôn lường.

Ngay lại Tiểu Phượng ngã xuống, Tấn triệu hồi ra Pikachu, biết được mọi chuyện, Pikachu nhanh chóng dồn hết sức lực, một dòng điện vàng óng hết sức xinh đẹp nhưng lại mang khí tức hủy diệt phóng đến tên sứ giả vẫn còn đang quan sát Tiểu Phượng ngã xuống. Tấn cũng triệu hồi ra trường kiếm, tụ lực rồi sử dụng "Trảm sát".

Tên sứ giả giật mình, chưa kịp làm ra phản ứng thì một dòng điện phóng vào trên người hắn. Nhưng do đẳng cấp chênh lệch quá cao nên dòng điện của Pikachu cũng chỉ làm cho hắn tê liệt mất khoảng giây, trong cơ thể hắn linh khí không ngừng ngăn chặn, loại bỏ dòng điện.

Tuy nhiên, giây cũng là đủ thời gian cho Dương Tấn phóng đến trước mặt hắn, Trảm sát không lưu tình chút nào sử dụng, đâm thẳng vào yết hầu tên sứ giả, một đòn đánh ra, nhất kích tất sát.

Lúc này, tên sứ giả thực sự hoảng hốt, hắn trừng to mắt, đôi mắt như bắn ra tơ máu, không dám tin nhìn trước mắt hết thảy, nhưng cũng trừng không được mấy giây, một thân linh khí tán loạn, khí tuyệt bỏ mình, chết không nhắm mắt.

Đáng thương tên sứ giả, vừa mới bước vào đài diễn chưa được một chương, nói được mấy câu trang bức, một thân tu vi luyện linh đỉnh phong chưa phát huy ra đã phải vĩnh viễn xoá tên. Thậm chí, tên của hắn cũng chẳng ai biết ngoại trừ nhân vật chính của chúng ta bởi lúc bước vào, Tấn đã dò xét tên này. Tuy nhiên Tấn cũng không nói và cũng không ai quan tâm hắn tên là gì.

Thời khắc tên sứ giả chết, Tấn ngay lập tức nhận được thông báo của hệ thống

Chúc mừng kí chủ nhận được exp.

Cấp của hắn như ngồi hoả tiễn, tăng một mạch lên lv .

Nhưng điều này cũng không làm hắn quan tâm, ngay vừa khi xác nhận tên kia đã chết, Tấn lập tức quay lại, bỏ mặc những ánh mắt ngạc nhiên, kinh dị nhòm ngó về phía hắn từ những người trong gia tộc.

Hắn đi về phía Tiểu Phượng, từ trong tay mẹ hắn nhận lấy nàng. Bây giờ Tiểu Phượng vẫn thanh tỉnh nhưng hơi thở nàng rất mỏng manh, gương mặt tái nhợt, sinh mệnh như ngọn nết trước gió, bất cứ lúc nào cũng nó thể tắt.

Tấn ôm thân thể bé nhỏ của nàng, cảm nhận được hơi ấm từ trong người thiếu nữ, trên mặt hắn là những giọt nước mắt lăn dài. Mặc dù đã rất kiềm chế để không cho mọi người thấy được giây phút mình mềm yếu nhưng cuối cùng, lý trí cũng không thể thắng được con tim, nước mắt hắn vẫn không tự chủ chảy trên gò má.

"Tại sao ngươi lại ngốc như vậy ?? "

Tấn run run nói.

Tiểu Phượng mỉm cười nhìn hắn trong đôi mắt đẹp là niềm yêu thương, kèm theo đó là sự tiếc nuối không bỏ. Không ngờ cuộc đời lại chớ trêu như vậy, lúc thổ lộ được lòng mình cũng là lúc phải xa cách.

Tiểu Phượng yếu ớt, đứt quãng nói

" Thiếu gia, ngài còn nhớ năm chúng ta mười..tuổi chứ. Lúc đó chúng ta đã hứa...sẽ ..là vợ ..chồng...

Khụ.. khụ". vừa nói, máu tươi trong miệng không ngừng chảy. Nhưng nàng vẫn kiên trì nói tiếp vì sợ bây giờ không nói, sau này không còn cơ hội nữa.

" Nhưng bây giờ... ,Không.. thể được nữa.. rồi. Không ngờ ..rằng ta sẽ đi trước ngài... . Xin lỗi thiếu gia, là ta.. thất hứa"

Càng nói, Tiểu Phượng càng suy yếu, thấy vậy, Tấn vội vàng giả cho tay vào ngực áo lấy trong hành trang ra một lọ thuốc. Hắn mở nắp

" Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết." Nói rồi đổ thuốc vào miệng mình, không chút do dự đặt miệng mình lên môi Tiểu phượng, dùng lưỡi đẩy răng của nàng, truyền thuốc vào. Tiểu phượng trừng to mắt với hành động của Tấn nhưng cũng rất hạnh phúc. Chí ít, trước khi chết nàng cũng không còn tiếc nuối gì.

Sau khi truyền hết thuốc, hắn ngẩng đầu dậy. Đôi mắt ôn nhu nhìn Tiểu Phượng.

" Thiếu gia, ta biết ...tình trạng ..của ta, .. bây giờ.. không được .. bao lâu ... nữa" giọng nàng vẫn yếu ớt.

Nói xong, nàng nhớ đến cái gì, bỗng bật cười

" ngài còn.. nhớ lúc ngài ...tuổi chứ, lúc đó ...ngài lén dẫn... ta trốn ra khỏi phủ, đi mua ....kẹo hồ lô ăn.. vì biết ta thích ....ăn... nhất kẹo này..."

" năm sáu... tuổi thì ...."

" Hồi bảy tuổi có một việc ta vẫn nhớ mãi,... đó là..."

Giọng của Tiểu Phượng ngắt quãng ngày càng ít, nhưng dường như chính nàng cũng không phát hiện. Nàng vẫn kể.

Nhưng trong mắt người khác lại là một người sắp chết tâm sự với bạn trai cuộc đời của mình. Quái dị là, người " sắp chết " này lại càng kể càng hăng, càng kể càng say. Từ đó, trong đại sảnh là một bầu không khí vừa bi vừa hài, lại tràn ngập mùi cẩu lương.

Tiểu Phượng vẫn tiến tục nói

" Năm lên tám..."

" Lúc lên chín ..."

.....

" Đến lúc ngài mười sáu tuổi, khi biết ngài chỉ còn sống vài năm nữa, ta đã khóc hết mấy đêm, thậm chí còn nghĩ ngày ngài chết mình cũng sẽ đi theo để bầu bạn ngài, ta thật ngốc phải không ??"

" Rồi năm ngoái..."

Kể một hồi khoảng p, Tiểu Phượng phát hiện không còn gì để nói nữa. Nàng mới nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình. Nhưng vẫn không quên nói một câu

" Ta sẽ ở phía dưới chờ ngài"

Nghe được câu này, Tấn cảm thấy có gì đó sai sai. Đây không phải câu nói của mấy tên phản diện nói với nhân vật chính sao ?? Nhưng Tấn cũng biết, Tiểu Phượng cũng không biết hắn đã sớm xử lý xong vấn đề tuổi thọ.

Về phần Tiểu Phượng, nàng vẫn nằm chờ cái chết đến, sau một lúc, mở mắt ra, phát hiện đối diện vẫn là khuôn mặt đã sớm buồn ngủ vì nghe nàng kể cố sự Dương Tấn, mang theo ngữ khí không chắc chắn, nàng hỏi một câu

"Đây là thiên đàng sao ??"

Truyện Chữ Hay