Editor + Beta-er: ToruD
“Tại sao… Bọn chúng lại có thuốc nổ?” Hàn Sơn nghe Hạ Chi Quân thuật lại xong, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười gì nữa rồi.
Cậu nhóc sớm nên nghĩ đến, vụ án khiến cho đối phương tâm tâm niệm niệm chỉ có thể là nguyên nhân cái chết của Lý Đông Thụy mà thôi, mà tất cả mọi thứ chính là vì sự thật. Nhưng cậu nhóc không ngờ rằng chân tướng lại thảm khốc như vậy, lại không có bất kì điều gì báo trước cả.
Hạ Chi Quân không trả lời trực tiếp vấn đề của cậu nhóc, mà lại hỏi cậu: “Cậu đã nghe qua Thánh Hưng chưa?”
Hàn Sơn sửng sốt, cái tên này không tính là quen thuộc lắm, bởi vì bình thường sẽ chỉ có một vài bản tin thời sự đưa tin về cái này, nhưng sau lưng nó là cả một thế lực đại biểu cho một tổ chức khủng bố, cũng coi như là tên tuổi vang dội.
“Là tổ chức khủng bố phản chính phủ ạ? Chuyện này chẳng lẽ lại có liên quan tới bọn chúng hở anh?” Hàn Sơn hỏi.
Mây đen áp sát, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên cuốn cả tầng mây dày đặc, mang theo cả tiếng sấm mơ hồ, đây chính là dấu hiệu trời sắp mưa.
Thời tiết xấu như này hiếm khi gặp phải, càng không ổn chính là, cả hai người họ chẳng có ai mang ô cả.
Hạ Chi Quân nói: “Một tuần trước khi xảy ra vụ bắt cóc Lục Tây Tây, kho chất hàng nguy hiểm của công ty Hưng Hải ở Ninh thị xảy ra mất trộm, bị mất chiếc container chứa một lượng lớn thuốc nổ TNT và thiết bị nổ…”
Khi nhập hàng nguy hiểm cần phải thông qua rất nhiều thủ tục phê duyệt, công ty Hải Hưng vì muốn tiết kiệm thời giờ lẫn công sức cho nên đối với việc nhập hàng nguy hiểm sẽ tiến hành khai man, dùng phương thức như nhập hàng bình thường. Chính hành vi khai man vô trách nhiệm này cho nên khi thùng hàng bị mất, người phụ trách của công ty không dám báo nguy ngay, bởi thế cũng dẫn tới việc bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ngăn chặn một loạt các bi kịch tiếp theo.
“Có lẽ nó cũng nằm trong dự liệu của bọn chúng cả rồi.” Khóe miệng Hạ Chi Quân lạnh lùng nhếch lên, ý cười chỉ hiện trên gương mặt nhưng không lan tới đáy mắt.
Ba cậu trai chưa thành niên này đều là khách quen của trại giáo dưỡng, những cậu trai như bọn họ là những người dễ bị dụ dỗ nhất. Bọn chúng không được xã hội tiếp nhận, vừa phản nghịch lại tự ti, vừa kiêu ngạo nhưng cũng vừa yếu ớt, giống như luôn muốn được người khác thừa nhận. Dễ xúc động mà cũng rất nông cạn, tuy nhiệt tình nhưng lại rất bạo lực, đúng là kiểu nhân cách đặc biệt dễ bị kiểm soát.
Mà Tào Lập Bách chính là người được Thánh Hưng cử đi dụ dỗ các cậu thiếu niên này tham gia phạm tội, khống chế bọn họ dưới danh nghĩa là “cố vấn tinh thần”. Lúc giải cứu Lục Tây Tây vào ba năm trước, nghi phạm thứ tư đột ngột xuất hiện chính là hắn.
Tào Lập Bách có trình độ học vấn cao, giao tiếp tốt, ngoại hình đặc biệt lừa người, hoàn toàn che giấu bản chất điên cuồng của mình dưới vẻ ngoài nho nhã. Hắn tự xem mình là thần thánh đi rao giảng ủng hộ chủ nghĩa cực đoan dụ dỗ những đứa trẻ ngây thơ tiến hành một loại tập kích tự sát, bao biện cho những lời nói dối đáng ghê tởm tanh nồng mùi máu bằng những lời bào chữa vô cùng cao thượng.
“Vụ án bắt cóc vốn chỉ là vỏ bọc ngụy trang, mục tiêu của bọn chúng không phải là Lục Tây Tây mà là nhân viên cảnh sát chấp hành nhiệm vụ giải cứu. Tào Lập Bách nhậm chức ở công ty Hưng Hải, là kỹ sư thuốc nổ của họ, biết rất rõ quy trình nổ bom.” Giọng nói của Hạ Chi Quân bị gió lạnh thổi truyền vào trong tai Hàn Sơn, ngữ điệu âm u lạnh lẽo ấy khiến cho cậu nhóc không nhịn được rùng mình một cái, “Cấp trên áp chế hoàn toàn chuyện này xuống, chỉ nói là nửa đêm nhà xưởng bị phá dở, thật ra vốn không phải như thế. Đây là cuộc tập kích khủng bố được bày kế hoạch rất tỉ mỉ nhằm khiêu khích chính phủ, dẫn tới khủng hoảng.”
Mấy trăm kilogram thuốc nổ, hơn một ngàn ngòi nổ, bày bố tinh vi, tòa kiến trúc kiên cố chỉ trong ba giây đã bị san bằng.
“Sao lại, em cứ tưởng Giang thị rất an toàn chứ…” Hàn Sơn hoàn toàn bị chân tướng tàn khốc làm cho choáng ngợp.
Nếu nói bọn bắt cóc tống tiền giết con tin, cậu nhóc còn có thể tưởng tượng được. Nhưng hiện tại rõ ràng chuyện này đã vượt quá phạm vi nhận thức của cậu nhóc. Đối với kiểu người đang sống ở thời bình trong khu vực yên bình, ngay cả súng còn chưa được sờ qua, khói lửa bánh pháo mấy năm không thấy như Hàn Sơn mà nói, chuyện này có hơi khó tin. Lạ lùng tới mức mà cho dù cậu nhóc có tường thuật lại toàn bộ không sai một chữ cho bọn Cao Viễn nghe, bọn họ có thể sẽ chỉ nghĩ rằng cậu nhóc xem tiểu thuyết quá nhiều nên mới tin vào loại chuyện hão huyền như thế, nói không chừng còn cười vào mặt cậu nhóc, bỏ lại một câu: “Điêu, điên à, nói vớ vẩn cái gì đấy.” Sau đó sẽ không thèm để trong lòng, tiếp tục làm việc khác.
Trên thực tế, hiện tại cả cậu nhóc còn không cảm thấy chân thật nữa là.
Phần tử khủng bố ở Giang thị? Ở ngay bên cạnh bọn họ á? Tại một thành phố nhỏ nằm trên vùng duyên hải yên bình tuy không được tính là thịnh vượng nhưng tuyệt đối vẫn là một nơi có tốc độ phát triển cao này á hả? Con trai của giáo sư Lí vì thế mà hy sinh, bao gia đình phải tan nát…
Sắc mặt Hàn Sơn có hơi tái nhợt, giật mình: “Chuyện này quá mức điên cuồng.”
Gió càng lúc càng lớn, gió lạnh sắc bén quét qua tóc Hạ Chi Quân, do địa hình không bằng phẳng cho nên một người đứng ở chỗ cao, người còn lại đứng ở nơi thấp. Phía trên phế tích tựa như một bức tranh có cấu trúc chặt chẽ và cẩn thận, có chút lụn bại theo góc độ mỹ học, lại để lộ cảm giác lưu luyến số mệnh, ngay cả nơi khóe mắt đuôi lông mày của cậu thanh niên cũng mang vẻ mê man hoang mang, tràn ngập vẻ hiu quạnh.
“Cậu không thấy tối tăm không có nghĩa thế giới này không tăm tối. Ma quỷ sẽ trốn ở một nơi bí mật nào đó tùy thời mà hành động, chỉ cần ánh sáng buông lỏng cảnh giác, bọn chúng sẽ nhào tới đoàn người, tiến hành hành vi phạm tội không thể tha thứ.”
Không ít vụ án phải xem xét tới sự ổn định của xã hội cũng như bảo vệ những viên công chức phá án và người có liên quan tới vụ án mà chỉ có thể chôn vùi dưới dòng sông thời gian, rất ít người biết chân tướng. Lí Đông Thụy mất trong quá trình chấp hành nhiệm vụ nhưng người nhà của cậu thậm chí còn không biết cậu chết như thế nào.
Hạ Chi Quân đút hai tay vào túi, không thay đổi sắc mặt mà nhìn xuống Hàn Sơn, có hơi nghiêm khắc: “Cái xấu không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể dùng ánh sáng áp chế, đây chính là ý nghĩa tồn tại của công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp). Không thể nhất thời hứng thú, không thể chỉ vì giận dỗi người nhà, trên vai nhận sự sự tín nhiệm của nhân dân mà cũng không thể phụ lòng với lời thề. Cậu có làm được không?”
Giữa tầng mây đúng lúc vang lên một tiếng sấm rền, cùng lúc với lời nói của Hạ Chi Quân, khiến trái tim non nớt của Hàn Sơn bị chấn động.
Cậu nhóc không không chế được mà giật mình, hoàn toàn hiểu được tại sao Hạ Chi Quân lại dẫn mình tới nơi này.
Là tìm kiếm điểm kết thúc, là hoài niệm người bạn cũ, cũng là nhắc nhở cậu nhóc.
Thẩm Khâu mặc một cái áo sơ mi màu trắng đã sờn cũ, ngồi giữa phòng.
Phòng không sáng sủa lắm, rèm cửa bị kéo kín, trên mặt đất trải thảm lông rất dày in hoa văn theo phong cách châu Âu màu xanh thẫm.
Đối diện với chỗ hắn ngồi là một chiếc ghế da hổ giống y như đúc.
Cố Ưu tao nhã ngồi vắt tréo chân, trên đầu gối để một bản bệnh án ghi chép lại những điểm trọng yếu trong cuộc nói chuyện, ngón tay kẹp bút máy màu đỏ sẫm như máu. Khác với trước đây, cô cuộn tròn tóc đen, dùng kẹp cố định thành một kiểu tóc theo kiểu mẫu chuẩn.
“Dạo này còn gặp ác mộng không?”
Thẩm Khâu thẳng lưng, hai con ngươi màu đen thâm trầm tựa như hồ nước phẳng lặng: “Còn, đêm nào cũng gặp.”
Cố Ưu vẫn trang điểm rất tinh tế, chỉ có hai gò má có hơi hóp. Cũng không biết có phải do gần đây công việc bận rộn hay sao, trông cô có vẻ hơi tiều tụy: “Trong mơ có thay đổi gì không? Thử miêu tả xem.”
Thẩm Khâu nhắm mắt lại: “Tôi mơ thấy thời tiết rất đẹp, tôi cầm theo nhẫn, chuẩn bị cầu hôn Tây Tây… Cô ấy đồng ý, tôi đưa cô ấy về nhà, như thường lệ đưa cô ấy đến cửa. Sau đó chúng tôi kết hôn, còn có một đứa con, chúng tôi nuôi ba con chó và một con mèo, rất hạnh phúc…”
Mộng đẹp bao nhiêu, thực tế sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu.
Thẩm Khâu lại mở mắt ra, bên trong đã giăng đầy tơ máu, nước mắt lưng tròng sắp rơi. Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, nức nở nói: “Tôi đáng ra nên đưa cô ấy về đến tận cửa, sao tôi lại có thể để cô ấy về nhà một mình! Sao tôi có thể để cô ấy về nhà một mình chứ?!”
Cố Ưu im lặng nhìn hắn, giống như đối với nỗi thống khổ của hắn đã nhìn mãi thành quen. Ánh mắt của cô hàm chứa vẻ xa cách, bình tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bất đồng với dáng vẻ lạnh lùng ở bên ngoài, thanh âm của cô cũng coi như ôn hòa: “Anh cứ mãi chăm chăm vào chỗ bế tắc. Không ai trách anh cả. Chúng tôi biết lý lẽ mà, xảy ra bi kịch không phải là do anh sai.”
Cô đứng lên, giẫm giày cao gót, chậm rãi hướng đến người đàn ông đang chìm trong nỗi bi thương lẫn sự áy náy.
“Thẩm Khâu, anh không sai, tôi đã từng nói với anh rồi kia mà.”
Cố Ưu nghiên cứu về mảng Tâm lý học tôn giáo, có cái nhìn rất độc đáo đối với vấn đề tín ngưỡng hay việc kí thác tinh thần cũng như vận dụng ám thị trong tâm lý. Cô biết làm như thế nào để giúp một người đang chìm đắm trong bi thương vực dậy tinh thần, cũng biết làm thế nào để hạ hỏa.
“Những người không tận tâm nỗ lực cứu viện Tây Tây mới là người sai, rõ ràng không nhất định sẽ chết, rõ ràng hai người sẽ có thể xây dựng tương lai hạnh phúc mãi mãi…”
Ám thị còn có thể được gọi là thuật thôi miên trong tâm lý, không dễ gì trong một sớm một chiều đã có thành thạo được nó. Cần phải liên tục xây dựng cảm giác tín nhiệm, phải tìm được chìa khóa để mở ra cánh cửa đang đóng chặt của đối phương. Vào thời điểm thích hợp nhất, đánh mạnh vào nơi phòng ngự yếu ớt nhất trong lòng đối phương để kéo gần quan hệ giữa hai bên. Nếu muốn vận dụng nó thuần thục, không những cần có IQ siêu cao mà còn cần EQ đáng tự hào nữa cơ.
Đây là một cuộc chiến không thấy khói thuốc súng, một cuộc đấu tranh tâm lý. Thông qua ám thị, dụ dỗ người khác để đạt được mục đích của bản thân, đây chính là một sự sỉ nhục đối với chuyên gia trị liệu tâm lý, trái với đạo đức nghề nghiệp, vậy mà Cố Ưu lại đang làm như thế.
“Hiến tế cho tôi đi, chỉ cần làm vậy tôi sẽ mở ra cánh cửa thiên đường, anh lại có thể lần nữa nhìn thấy cô ấy.” Cô quỳ gối trước mặt Thẩm Khâu, nhẹ phủ bàn tay đặt lên đầu gối hắn, đôi môi hồng hào chốc mở chốc đóng, “Phẫn nộ, tại sao phải áp lực chính mình chứ?”
Thẩm Khâu nâng đôi mắt đẫm lệ từ lòng bàn tay lên, nhìn cô chằm chằm: “Tôi muốn những người đó đều phải trả giá đắt!” Trong lời nói của hắn hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm, vẻ mặt hơi hơi vặn vẹo, nhìn thế nào cũng không còn giống với dáng vẻ trầm mặc thành thật như ngày thường nữa, không còn là bác sĩ Thẩm đối xử dịu dàng ân cần với động vật nữa.
Cố Ưu ngẩng mặt, cười nói: “Sẽ.”
Giữa ánh sáng âm u, gương mặt của cô hiện vẻ âm u không bình thường, lại thêm đôi môi đỏ tươi căn mọng, thoạt đầu nhìn lướt qua quả thực tựa như ma quỷ gian ác mê hoặc con người ngu xuẩn.
Sau khi Thẩm Khâu hồi phục tâm tình thì có ý muốn rời đi, Cố Ưu tiễn hắn tới cửa, sau khi đóng cửa thì lại lần nữa trở lại vào phòng.
Cô có hơi mệt mỏi mà kéo kẹp tóc từ trên đầu xuống, để mặc cho từng sợi tóc rủ xõa xuống, sau đó lại cởi giày cao gót, đi chân trần giẫm lên trên tấm thảm mềm mại.
Chợt không có gì báo trước, cô bắt đầu khom lưng ho khan, dữ dội ho khan thật lâu, lại còn kèm thêm cả nôn khan, tựa như muốn tống tất cả nội tạng ra ngoài luôn.
“Không không không, không phải bây giờ… Tôi không thể… Không phải bây giờ mà…”
Cô lảo đảo đi vào phòng bếp, mở ngăn ướp lạnh của tủ lạnh, vội vàng lấy một hộp nhựa từ trong đó ra.
Không thèm kiêng kị hình tượng, cô quơ lấy thứ ở trong hộp ra nhét vào miệng, nhét đầy hết cả miệng, khiến hai má có hơi phồng lên. Cô dùng sức nhai, trên môi và cằm dính đầy chất lỏng màu đỏ tanh nồng, chất lỏng màu đỏ ấy nhỏ từng giọt lên quần áo cô, tạo thành đóa hoa màu đỏ rực như máu, giống như kẻ ăn thịt người đáng sợ đang đánh chén bữa tiệc thịnh soạn của mình.
Cửa tủ lạnh còn hơi mở chứ chưa đóng hẳn lại, mở một góc độ, từ khe hở nhỏ ấy, dưới ánh đèn lờ mờ, cái nơi vốn phải cất trữ rau củ tươi ngon lại ngay ngắn bày một cái đầu động vật tròn tròn màu đen.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh nhai nuốt của Cố Ưu khiến cho người ta cảm thấy sởn cả gai óc.
Hoàn chương .