Editor + Beta-er: ToruD
Hàn Chương mới vừa đi đến cửa nhà đã nhìn thấy có người đang ngồi trên bậc thang, mặc một cái áo liền mũ, hai tay vòng trước ngực, mặt giấu dưới vành mũ như là đang ngủ vậy.
Hàn Chương đi tới đạp một cước vào đầu vai người nọ, thông thạo khống chế độ mạnh yếu, không đau, nhưng có thể đem người dọa nhảy dựng.
Người nọ thoáng cái nhảy dựng lên, kéo mũ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi anh tuấn.
“Anh hai, anh làm cái gì vậy hả!”
Hàn Chương lách qua người cậu nhóc mở cửa: “Anh còn chưa có hỏi nhóc sao lại ở đây đâu đấy?”
Hàn Sơn cọ cọ vào người anh trai nhóc, nịnh nọt nói: “Chuyện lần trước em nói với anh đó, có tin tức gì chưa?”
Hàn Chương một đêm không ngủ, đầu óc xoay chuyển có chút chậm chạp, mở khóa cũng mở cả buổi trời. Chỉ việc này thôi cũng tiêu tốn gần hết tính nhẫn nại của y thế nên đối với Hàn Sơn lại càng không có khẩu khí tốt.
“Quên lâu rồi, chuyện gì? Có rắm mau thả.”
Nội tâm Hàn Sơn trở mặt xem thường: “Em biết anh sẽ quên mà. Chính là trường của em có kẻ trộm nội y, rất nhiều nữ sinh trong lớp em đều bị trộm. Báo án đã một tháng rồi lại không có chút động tĩnh gì. Lần trước em đã nói với anh rồi, anh cũng đã đáp ứng sẽ lưu ý xử lý trước đó.”
Hàn Chương cuối cùng cũng mở được cửa, cánh cửa của ký ức cũng theo đó mà mở ra.
“À, chuyện này à.” Rèm cửa trong phòng đều đã bị kéo lại, rất tối. Hàn Chương vỗ xuống công tắc trên tường, bên trong chợt sáng lên làm cho Hàn Sơn chùn bước.
“Trời má, anh, nhà anh sao so với phòng ngủ của em còn loạn hơn là như nào?”
Nơi Hàn Chương ở là một căn nhà đơn sơ, mọi thứ đều mang kiểu dáng nguyên thủy nhất, mặt tường trắng toát, sàn xi-măng lạnh như băng. Đáng lẽ nó đã đủ tồi tàn rồi, y còn không thèm chú ý vệ sinh một chút nào cả.
Trên cái ghế sô pha có thể ngồi được ba người duy nhất trong phòng khách bày một đống quần áo lộn xộn vô cùng, cũng không biết đã giặt qua chưa nữa. Bàn trà trước sô pha cũng không thoát khỏi tai họa tương tự, mặt bàn đầy hộp mì đã ăn qua, bên trong vài hộp còn nhồi đầy tàn thuốc, thậm chí chẳng được xếp chồng lên nhau.
Cả phòng là một hương vị kì quái, như hiện trường hung án nào đó.
“Sợ loạn thì đừng có vào, mau cút!” Hiện tại Hàn Chương chỉ muốn lập tức tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc no nê, Hàn Sơn mau chóng phắn đi lại càng tốt.
Nhưng Hàn Sơn cố tình không thuận theo ý y, khoảnh khắc xoay người nhớ tới mình lần này tới là có mục đích chủ yếu.
“Không đúng, em hỏi anh, cái tên trộm nội y sao rồi hở?” Tất cả bạn học của nhóc đều biết anh nhóc là cảnh sát nhân dân của làng Đại học luôn á. Lúc trước cậu nhóc còn đứng trước mặt toàn bộ nữ sinh trong lớp cam đoan nhất định sẽ đòi công bằng cho họ, hiện tại chậm chạp không có kết quả, cậu nhóc cũng rất khó xử lắm đó!
Hàn Chương cởi áo khoác tùy ý vứt lên sô pha, lộ ra áo may ô màu đen ở bên trong: “Lúc trước anh nói cái gì?”
“Anh nói sẽ ưu tiên xử lý.”
Hàn Chương hào sảng ngồi xuống sô pha, từ một góc nào đó giữa đống hộp mì bừa bộn trên bàn trà lấy ra một cái bật lửa, lại từ túi quần lấy ra bao Lợi Quần.
利群: một loại thuốc lá đắt đỏ của Trung Quốc.
“Muốn không?” Y châm một điếu, vừa nhả một làn khói thuốc vừa đưa tay kẹp điếu thuốc ra trước mặt đứa em trai Hàn Sơn.
Hàn Sơn nhíu nhíu mày, thành thật khuyên y: “Em không cần, anh hút ít lại đi.”
Hàn Chương thu hồi tay, phun điếu thuốc nói: “Ưu tiên, chờ anh giải quyết hết mấy vụ khẩn cấp, anh sẽ xử lí nó.” Y hỏi Hàn Sơn, “Nhóc có biết bọn anh từ sáng đến tối có bao nhiêu việc khẩn cấp cần phải xử lí không?”
Hàn Sơn bị y hỏi hoàn toàn mù mờ: “Không đúng, vậy anh không định xử lí à? Anh có thể đem chuyện này xếp vào mấy vụ khẩn cấp rồi nói qua một chút cũng được mà?”
Cậu nhóc nóng nảy, đi tới bên người Hàn Chương ngồi xuống, dẫn dắt từng bước nói: “Anh, anh đừng xem thường vụ này! Nếu anh phá án, em sẽ tập hợp những người bị hại làm một lá cờ thưởng tặng cho anh, viết cho anh một lá thư cảm ơn nữa. Tích tiểu thành đa, anh lập tức lập được công, nói không chừng có thể giúp anh trở về đội cảnh sát hình sự, anh nói xem…”
积少成多: có nghĩa tương tự như thành ngữ “góp gió thành bão” của Việt Nam mình ấy.
Cậu nhóc huyên thuyên nói, vẫn luôn không thèm đợi anh trai đáp lời, vừa ngẩng đầu thấy Hàn Chương đang lẳng lặng nhìn mình, miệng cắn đầu lọc, khóe môi cong lên một đường cung rất nhỏ khó có thể thấy, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Hàm chứa băng lạnh.
Hàn Sơn vô thức rùng mình một cái, lúc này mới phản ứng lại mình đang giẫm lên mìn.
“Anh, em…” Cậu nhóc căng thẳng đến mức đầu lưỡi đều căng cứng.
Hàn Chương lấy điếu thuốc đã cháy hết một nửa ra khỏi miệng, vứt thẳng vào trong một hộp mì trên bàn, thần sắc mệt mỏi: “Được rồi, nhóc về đi, có tin tức anh sẽ báo.”
Mặc dù câu nói này có hơi qua loa lấy lệ nhưng Hàn Sơn vẫn không dám ở lâu, lưu loát từ sô pha đứng lên: “Em về đi học trước đây.” Nói xong nhanh như chớp chạy biến.
Vào lúc Hàn Chương còn đang ngủ bù thì bên này Lâm Xuân Chu vừa tiếp được một đơn làm ăn, dạo quanh một vòng cuối cùng lại trở về làng Đại học.
Đơn làm ăn cuối cùng này, ngồi trên xe anh là hai cô gái. Từ lúc lên xe tựa như hai chú chim sẻ nhỏ, líu ra líu ríu không ngừng, lúc thì nói đến chuyện bát quái của minh tinh nào đó, lúc thì lại tán gẫu trong đám nam sinh ai là người đẹp trai nhất.
Chủ đề thay đổi liên tục, không biết như thế nào lại nói tới kẻ trộm nội y ở trường các cô.
“Rất biến thái luôn, hiện tại nội y của tớ cũng không dám phơi trên ban công luôn á.”
“Chuẩn luôn, lần trước tớ bị trộm mất một cái áo ngực, vừa mới mua, cũng chưa mặc được mấy lần nữa.”
Hai cô gái mắng chửi tên trộm nội y biến thái, bảo vệ trị an của trường học vô tích sự, cái gì cũng không làm, nói một hồi còn hỏi cả ý kiến của Lâm Xuân Chu.
“Anh đẹp trai, anh nói thử xem đàn ông các anh nghĩ thế nào vậy, trộm nội y về làm gì? Có thể mặc à?”
Lâm Xuân Chu xấu hổ một hồi: “Nếu tôi biết thì tôi đã trở thành biến thái rồi không phải sao?”
Cô gái suy nghĩ cũng hiểu được đạo lý này: “Người bình thường đúng là không thèm làm mấy chuyện này đâu. Bây giờ hắn chỉ mới trộm nội y, về sau nói không chừng sẽ cưỡng gian luôn đó, thật đáng sợ quá.”
Lâm Xuân Chu gật gật đầu: “Các cô phải chú ý bảo vệ bản thân, ngộ nhỡ gặp phải người như thế, có thể bỏ chạy thì cứ chạy, không thể chạy cứ đá vào đũng quần của hắn, hiểu chưa?”
Thanh âm của anh hòa nhã điềm đạm, mang mắt kính trông cực kì giống như thầy giáo dạy học thời trước, lời nói lại khiến người khác cảm thấy hơi bất ngờ.
“Vậy nếu hắn có vũ khí thì sao?” Trong đó có một cô gái hỏi.
Lâm Xuân Chu nghĩ nghĩ: “Duy trì bình tĩnh, không cần kích thích đối phương, bảo toàn tính mạng mới là việc chính.”
Cả hai cô gái đến nơi thì xuống xe, còn cùng Lâm Xuân Chu ngọt ngào chào tạm biệt.
Cuối cùng cũng xong đơn hàng, Lâm Xuân Chu tính kết thúc công việc trở về nhà.
Công việc này của anh, không có gì phiền cả, chỉ không tiện đi WC mà thôi. Giống như lúc này, anh đã nhịn tiểu được một lúc lâu, muốn lập tức phóng thích, cảm thấy đã đến cực hạn. Không có biện pháp, đành phải đem xe chạy đến một con đường hoang vắng, dự định tiến vào dải cây xanh ở bên lề đường làm chuyện không mấy đạo đức kia.
Anh đỗ xe vào lề, vừa vặn là bên ngoài của khu ký túc xá của nữ sinh trường A nhiều lần bị mất trộm nội y. Đi vào dải cây xanh, leo qua tường có thể đi thẳng tới nhà ký túc xá của nữ sinh.
Tuy rằng ở lầu lầu của ký túc xá đều lắp đặt lan can chống trộm nhưng nếu dùng đạo cụ vẫn có thể dễ dàng với tới quần áo phơi ở bên ngoài.
Cách đó không xa thật ra có CCTV (camera giám sát) ở đối diện thế nhưng vì đã có từ lâu rồi, có lẽ đã khét nát bét, rất nhiều người đã từng tới để điều tra nhưng cuối cùng cũng tay trắng trở về.
Lâm Xuân Chu giải quyết xong bắt đầu mò mẫn theo đường cũ để quay về lại xe, vừa xoay người lại đã cảm thấy sau lưng có chút nặng, giây tiếp theo đã bị ai đó ấn lên tường.
Mặt anh kề sát mặt tường thô ráp, áp đến mức đau đớn. Kính mắt cũng bị tuột ra, không biết rơi tới chỗ nào nữa.
Lâm Xuân Chu nheo mắt lại: “Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, muốn tiền thì cứ lấy, đừng động thủ.”
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe được một chữ “Ơ” của người ở phía sau, sau đó sức lực như gông cùm xiềng xích của người nọ cũng thả lỏng ra.
Đột nhiên ánh sáng màu trắng sáng lên đâm vào khiến Lâm Xuân Chu không thể mở mắt ra được.
“Anh sao lại ở chỗ này vậy hở?” Hàn Chương vô cùng khó chịu nhìn chằm chằm anh: “Lén lút làm gì đó?”
Lâm Xuân Chu lúc này mới nhận ra âm thanh của y, đẩy đèn pin điện thoại của y ra, khom lưng sờ soạng trên mặt đất.
Hàn Chương đoán được anh đang tìm cái gì, chiếu ánh sáng giúp anh.
“Cảm ơn.” Lâm Xuân Chu nhặt kính mắt lên dùng góc áo lau qua rồi lại đeo lên, lúc này mới nhìn về phía Hàn Chương: “Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đi vệ sinh đấy.”
Hàn Chương nhìn anh từ trên xuống dưới, như là đang phân tích xem lời nói của anh có mấy phần chân thực.
Lâm Xuân Chu vỗ vỗ bụi trên người, mi tâm nhíu lại, hỏi ngược lại y: “Còn cậu? Sao lại đánh lén tôi hử?”
Hàn Chương không cùng anh nói rõ được, cũng lười giải thích.
Dù sao cũng không thể nói với anh là hơn nửa đêm không ngủ được nên tới đây bắt kẻ trộm nội y được ha?
Nghĩ như vậy, y hé miệng, cho đối phương một nụ cười giả dối không thể giả hơn nữa: “Anh đoán xem?”
Lâm Xuân Chu: “…”
Hàn Chương cười lớn một phen ôm lấy vai anh đi ra bên ngoài rừng cây nhỏ, vừa đi vừa nói: “Tôi có thể làm gì đây hở? Dã chiến đó.”
Lâm Xuân Chu mới đầu còn ngẩn người, chờ tỉnh táo lại mới phát giác được cái gì là “dã chiến”, hai tai đều đỏ bừng cả.
Hàn Chương còn ngại không đủ, sáp đến gần viền tai anh nhỏ giọng nói: “Anh muốn không nào? Kích thích lắm đó nha.”
Quanh quẩn trong lỗ tai Lâm Xuân Chu đều là âm thanh khàn khàn gợi cảm của người đàn ông, cả người đều run lên vì phấn chấn, đột nhiên bụm lỗ tai kéo dài khoảng cách với đối phương.
“Sáng nay cậu mới được thả ra, tốt xấu gì cũng nên một chút… nghỉ ngơi hai ngày.”
Hàn Chương cười nhạo nói: “Nghỉ ngơi hai ngày thì anh nuôi tôi à?”
Lâm Xuân Chu nghẹn lời, mím môi nhìn y hết nửa ngày, đột nhiên chẳng ừ chẳng hử đi tới dưới ánh sáng đèn đường, tự mình đi tới xe.
Hàn Chương cứ tưởng anh tức giận quá mà bỏ đi, không nghĩ tới anh mở cửa khom lưng vào bên trong lục lọi một trận, lại xoay trở lại bên cạnh y.
Hàn Chương không biết anh muốn làm gì, cũng không lên tiếng, chờ anh chậm rãi đi tới trước mặt mình.
“Trên người tôi không mang theo nhiều tiền mặt, chỉ có từng này, coi như đêm nay cậu đã làm đủ rồi ha, trở về đi.” Lâm Xuân Chu nói xong đưa tay nhét tờ màu hồng vào trong tay của Hàn Chương.
“…” Hàn Chương quả thật rất kinh ngạc.
Lâm Xuân Chu làm xong chuyện tốt xoay người phóng khoáng rời đi.
Này không lẽ là một tên ngu si hở trời…
Hàn Chương nhìn nhìn tờ giấy màu hồng trong tay, lại nhìn với theo bóng lưng thon dài đang ngày càng khuất dạng.
“Này!” Y không nhịn được gọi đối phương lại.
Lâm Xuân Chu hơi quay mặt sang.
Chân tướng cũng đã tới bên miệng Hàn Chương luôn rồi, kết quả nói ra chỉ có bốn chữ.
“Tôi là Hàn Chương.”
Hoàn chương .