Edit: Thỏ
Đã tám mươi ba ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Chúng tôi quyết định ở đây một tháng, chờ thủy triều Hải Mạn và cùng đi ngắm bình minh.
“Trước kia nơi đây là ngọn núi, bên trên ngưng kết những tinh thạch thuần khiết nhất tinh cầu. Loại tinh thạch này mỗi chiều hoàng hôn sẽ phản chiếu những ánh sáng lộng lẫy. Đấng tối cao của tinh cầu Hải Mạn đã từng trải qua gian khổ, đắng cay để trèo lên ngọn núi này, gỡ tinh thạch xuống đưa cho ái nhân, cũng đem danh xưng của ái nhân đặt tên cho tinh thạch, được gọi là tinh thạch Gravius Hải Mạn.”
“Để kỷ niệm tình yêu trường tồn của đấng tối cao và ái nhân của ông, người ta đã xây nên một tòa tháp tại đây. Tương truyền nếu người nào có thể trèo lên tòa tháp này, gỡ một viên tinh thạch Gravius Hải Mạn tặng cho người mình thích, người đó chắc chắc sẽ chấp nhận lời cầu hôn. Bình thường tòa tháp không mở cửa, nhưng hiện tại đang là thời điểm du lịch lứa đôi, vì thế mỗi người chỉ cần bỏ ra tệ sẽ được trèo lên tháp một lần, tận dụng cơ hội để chiếm lấy tinh thạch tình yêu Gravius Hải Mạn đầy-huyền-bí.”
Đó là dòng quảng cáo phổ biến nhất ở đây.
Vừa nghe câu đầu tiên đã đoán được nội dung phía sau của người hướng dẩn viên du lịch, nhân viên nghiên cứu bình thản quay đầu, phát hiện đông đảo du khách đang nóng lòng thử sức, còn có người đàn ông bên cạnh anh.
Nhân viên nghiên cứu: “…Đi thôi.”
Tháp xây bóng loáng, hơn nữa rất cao, không có điểm để bám trụ. Cho rằng nhân viên nghiên cứu sợ hãi không dám trèo, người đàn ông nhẹ nhàng thơm vào môi anh một cái, bảo: “Tin tôi, tôi là do em chế tạo.”
Người đàn ông luôn thích nói những lời này. Tựa như ‘chế tạo’ và ‘bị chế tạo’ là hai ràng buộc thẳm sâu của hắn. Nhân viên nghiên cứu thở dài, nhìn về phía người đàn ông đã len qua những người đàn ông khác để trả tiền, anh bất giác vỗ trán.
Bên tai chợt vang lên tiếng cười duyên dáng của phụ nữ: “Nhiều năm rồi nhưng tháp Granius Hải Mạn vẫn rất được hoan nghênh.”
“Em muốn chăng?” Giọng nam hùng hậu hỏi.
“Anh dùng cả đống tiền rồi, trèo nữa hết tiền trong hộp mất.” Giọng nữ trêu chọc mang theo hương vị hạnh phúc.
Ở xung quanh tiếng hò hét, cổ vũ của mọi người, đôi nam nữ trò chuyện với nhau cũng không gây chú ý cho người khác. Nhưng thời khắc mà nhân viên nghiên cứu di chuyển tầm mắt đi qua, cơ thể anh cứng đờ. Ánh mắt anh ngơ ngác, rốt cuộc cứ nhìn một chỗ đăm đăm.
Trèo lên một nửa, những người khác không phải bỏ cuộc cũng chính là kiệt sức rơi xuống đất. Tuy vậy, người đàn ông giữ thăng bằng rất tốt, hắn quay đầu nhìn nhân viên nghiên cứu ở bên dưới, mỉm cười. Bỗng hắn phát hiện nhân viên nghiên cứu có hơi ngẩn ra, hắn bực bội nhíu mày, muốn thử xem kẻ nào đem lực hấp dẫn của người yêu hắn dời đi.
Sau đó, hắn cũng ngây dại.
Đôi nam nữ nói xong đã nắm tay rời khỏi, tựa như còn muốn tham quan chỗ khác. Nhân viên nghiên cứu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nét mặt có phần hoảng hốt, khó ngờ.
Người đàn ông nhảy từ trên tháp xuống, nhưng hắn chỉ đứng tại chỗ nhìn anh, không hề động đậy.
Sắc mặt của hắn ngày càng trầm, trong tay trống trơn, cái gì cũng không có.
Mấy ngày sau đó, người đàn ông nhốt nhân viên nghiên cứu trong phòng. Ban đầu chỉ cấm anh ra ngoài, về sau chỉ cần anh rời đi một mét hắn sẽ lôi anh trở về, thậm chí còn khóa chân anh lại, giam giữ bên cạnh hắn. Đôi mắt đen thẳm như bóng tối luôn dõi theo anh từng phút, từng giây.
Nhân viên nghiên cứu đối với hành động của người đàn ông, không phản kháng cũng không hòa hợp, anh chỉ thường ngẩn ngơ một hồi. Tuy rằng nhiều hắn đã kéo anh quay về thực tại, nhưng đôi con ngươi của hắn ngày càng tuyệt vọng hơn. Những nội thất trong phòng bị hắn phá hủy rất nhiều, nhiều đến nỗi anh không đếm được.
Dưới áp lực dằng dặc như thế, người đàn ông lôi thôi lếch thếch bỏ ra ngoài. Sau khi hắn quay lại, hắn chặt đứt dây xích đang khóa trên chân anh. Hắn nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể run run, thì thào nói: “Theo tôi.”
Nhân viên nghiên cứu không rõ chuyện gì nhưng vẫn theo người đàn ông đi vào một ngôi nhà đằng trước. Nghe bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, anh hơi sửng sốt, sau đó người đàn ông đưa tay gõ vài cái trên cửa.
Còn anh thì đứng nghệch ra.
Cửa mở, bên trong là một gương mặt phụ nữ xinh đẹp, nàng khó hiểu hỏi hắn: “Có việc gì ư?”
“Khách đến à?” Người đàn ông cao to đi tới, sau khi nhìn thấy nhân viên nghiên cứu, đôi đồng tử hơi co lại.
“Anh quen họ sao?” Nàng hỏi chàng.
“Đúng vậy, bạn cũ của anh.” Chàng giấu đi vẻ ngạc nhiên, khôi phục nét trầm ổn như trước. Chàng vẫy tay với nhân viên nghiên cứu, mỉm cười. “Đã lâu không gặp.”
Yết hầu anh khẽ động, thấp giọng trả lời: “Đã lâu không gặp.”
Hai người ngồi đối diện trên sofa, nhân viên nghiên cứu nhìn quanh một chút. Nàng trang hoàng nội thất rất khá, vừa nhìn đã thấy được hương vị gia đình.
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
Nàng bưng thức uống lên, nhân viên nghiên cứu cầm lấy, nói cảm ơn một tiếng. “Vô tình gặp. Cậu mất tích… Sau khi mất tích vẫn luôn ở đây? Sao cậu không quay về?”
“Khi đó tình huống hơi phức tạp, tôi không thể sống để quay về, có thời gian tôi lưu lạc trong vũ trụ.” Đôi mắt chàng phảng phất tháng năm sầu lắng, điều này càng khiến chàng thêm cuốn hút hơn. “Lúc nghĩ thông suốt, tôi đã gặp Sally, rồi tôi quyết định không về nữa.”
“Nhưng cậu…”
“Vì Liên minh, tôi đã cống hiến đủ nhiều.” Người đàn ông cao to cười nói, “ban đầu tôi chỉ định ở để có thời gian suy nghĩ cho tương lai mình, nhưng giờ tôi còn có một người không thể dứt bỏ.”
Anh nhân viên trầm ngâm giây lát, bỗng một đứa trẻ nhào tới, ôm chặt lấy đùi chàng làm nũng: “Ba, chơi với con được không?”
“Ngoan, con yêu.” Chàng yêu thương hôn lên trán đứa trẻ. “Ba đang nói chuyện với bạn, chốc nữa chơi với con sau.”
“Là vị khách này à?” Đôi mắt to tròn ngời sáng tràn ngập tò mò.
“Ừ, gọi là chú.”
Vì thế đứa trẻ cười bâng quơ: “Chào chú.”
Lẳng lặng nhìn cha con ấm áp, nhân viên nghiên cứu dần dần định thần lại, trong lòng dường như có một tảng đá lớn rơi xuống thật mạnh, khiến lồng ngực nặng trĩu nhiều năm qua của anh đã thoải mái rất nhiều.
Anh nói: “Chào cháu.”
Người kia cười, vỗ vỗ đứa trẻ kêu nó đi chỗ khác chơi, lại nhìn về phía nhân viên nghiên cứu: “Vì sao cậu tới đây?”
“…Bị người ta kéo tới.”
Chàng có vẻ tò mò: “Người yêu?”
“… …” Kiểu vậy, đại khái, xem là vậy đi.
“… Cậu đang cười.” Người đàn ông hơi khó tưởng, “từ lúc dì mất, tôi đã không thấy cậu mỉm cười ra sao.”
Mình cười ư?
Nhân viên nghiên cứu sờ khóe môi, đúng là cong lên thật.
Cách đó không xa, người đàn ông dùng siêu năng lực rình xem. Hắn nghiến răng, mặt đất bốn phía đã bị dư chấn mãnh liệt tạo thành mảnh nhỏ.
Anh thế mà lại cười với gã ta!
Cuối cùng, đối phương nói một câu với nhân viên nghiên cứu: “Người đó hẳn là người cậu yêu thương.”
Rời khỏi ngôi nhà kia, thế giới quan của anh cũng sáng sủa hơn trước. Nhân viên nghiên cứu nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông trong một góc nhỏ.
Người đàn ông vốn định giả vờ không thấy anh, chờ anh đi về phía hắn. Nhưng chỉ cần anh vừa nhìn sang hắn, hắn đã không kìm được, bèn bước tới ôm chặt anh vào lòng. “Em đừng bỏ tôi.”
Bị vây hãm như vậy, nhân viên nghiên cứu đành phải gật đầu, nhưng quan trọng nhất – anh bỗng không lý giải được tình cảm của người đàn ông, cuối cùng vẫn giữ im lặng như cũ.
Chỉ là lần này, người đàn ông nhận ra nhân viên nghiên cứu im lặng không đồng nghĩa với chịu đựng.
Bọn họ sánh vai bước đi. Trên đường về, nhân viên nghiên cứu dừng giây lát, ngay thời khắc anh muốn nắm tay người đàn ông thì màn hình lớn đột nhiên chuyển kênh, rồi anh thấy một người đàn ông trung niên với ánh nhìn sắc bén đang giới thiệu tiến trình hạng mục nghiên cứu mới nhất của mình.
Nhân viên nghiên cứu quan sát người trong màn ảnh, ngừng hẳn bước chân và nhìn không chớp mắt.
“Ai vậy?”
Nhân viên nghiên cứu không trả lời. Lúc anh hé môi một lần nữa, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cha…tôi.”
Lúc người đàn ông xâm nhập căn cứ thực nghiệm, hắn có từng xem qua lý lịch của anh. Chỉ có bối cảnh của anh bị liệt vào cơ mật tối cao của liên minh, không tra ra được.
Nếu thật là ông ta, vậy thì mọi chuyện đã thông suốt.
Nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử Liên minh, cũng là người đầu tiên tạo ra thực nghiệm nhân tạo thành công nhất, danh xưng là ‘cha đẻ người nhân tạo’ – tiến sĩ Ryan.
Khi trở về, nhân viên nghiên cứu lại rơi vào trạng thái hoảng hốt. Sự nhẹ nhõm lúc ở nhà người bạn cũ đã bốc hơi, người đàn ông lại đổi dây xích mới, đem anh khóa chặt.
Hai ngày trôi qua, nhân viên nghiên cứu chủ động tìm tới người đàn ông.
“Từ lúc cậu được ‘sinh ra’ đến lúc rời khỏi căn cứ thực nghiệm, tôi đã giam cầm cậu ngày. Hôm nay là tròn ngày tôi bị cậu cầm tù, chúng ta huề nhau.”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, tựa như biết điều anh sắp nói.
Rồi anh bảo: “Tôi muốn quay về.”