“Ngày mai, vị hôn thê của tôi sẽ đến để bàn chuyện hôn sự của chúng tôi”
Anh ấy muốn kết hôn sao…Anh ấy sẽ có vợ rồi sẽ có con sao…? Vậy hẹn ước của chính mình cùng anh ấy là thế nào?… Anh ấy đã quên đi cả rồi sao?… Nếu không muốn cùng nhau tái hợp, kiếp trước sao lại thề non hẹn biển làm gì? Chính là châm chọc mình hay sao? Không… Sẽ không, anh ấy không phải là người như thế! Anh ấy là…
“Đổng Hiền!” Một giọng nói lớn vang lên phía sau, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đổng Hiền.
“…Vâng” Đổng Hiền giật mình, làm rơi hết cả giấy tờ trong tay.
Anh vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, sau đó mới bối rối đứng lên, nhẹ xoay người, hỏi chủ nhân của giọng nói kia:” Xin hỏi có chuyện gì ạ!”
Sau lưng anh là một nhân viên của Thụy Thừa, hắn hết sức coi thường Đổng Hiền. Bởi hắn cho rằng, Đổng Hiền chính là nhờ vào vẻ ngoài của mình mà vào được công ty này, thật chẳng biết liêm sỉ… Hôm nay, tận mắt nhìn thấy, hắn càng khẳng định suy đoán của mình, việc này thật sự là quá khinh thương nam giới, căn bản một chút năng lực cũng không có… Công ty có tên Đổng Hiền này, thực sự là xót thương mà! Nhưng cũng còn an ủi, tổng tài đã lên tiếng, cho bọn họ tha hồ mà làm khó Đổng Hiền, khiến cho hắn biết khó mà lui…
“Không có gì… Chẳng qua tôi thấy thang máy tới rồi, không biết cậu có định vào hay không?” Giọng điệu hoàn toàn là khinh thường.
“A!” Vừa nãy, mãi lo nghĩ vấn đề kia, quên mất chính mình vẫn đang làm việc, “Xin lỗi, tôi vào trong liền đây!” Dứt lời, anh chạy nhanh vào trong thang máy.
“Hừ, đúng là thanh niên bây giờ!” Người nhân viên kia cũng bước vào, miệng lẩm bẩm nói.
“…?” Đổng Hiền từ khi vào công ty, nhận ra rằng, hình như, nhân viên trong công ty này, không ai là vui vẻ với mình cả, có lẽ họ đều đã nghe đến chuyện tại trưởng học rồi… Cũng thật khó trách!
Bất quá, hiện tại anh cũng không quan tâm, chỉ cần được ở gần Hân thì hết thảy mọi thứ đều không quan trọng… Thế nhưng, bây giờ…không biết chính mình có nên kiên định như vậy nữa không?
Đổng Hiền không biết, bây giờ, anh đang bị tên nhân viên kia quan sát, đem vẻ mặt hiện tại của anh mà suy nghĩ sâu xa… Hừ, tên tiểu tử này lại không biết đang suy mưu tính kế nịnh nọt gì đây!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn góp vui lấy lệ mà hỏi thăm:” Đổng Hiền à, mới tới công ty đã quen chưa, tổng tài có gây khó khăn cho cậu không?”
“Hả, không, không có” Đổng Hiền cười cười trả lời,”Lưu tổng đối với tôi rất tốt!”
“Vậy à?”Hừ, người có tiền là tốt chứ gì?”Ôi chao, cậu cầm trên tay cái gì vậy?”
Đổng Hiền giơ tay lên, lắc lắc cái hộp trong tay,”Cái này à? Đây là cơm trưa cho Lưu tổng!”
“Cho Lưu tổng sao?” Thật khó có thể tin.
“Vâng, Lưu tổng ăn uống không đủ dinh dưỡng, tôi muốn làm cái này cho anh ấy ăn, hi vọng có thể cải thiện tình hình…” Vừa nói trên mặt Đổng Hiền vừa tràn trề hạnh phúc.
Thật kinh tởm! Lại có thể nghĩ ra chiêu này cơ đấy, đáng tiếc hắn không biết, tổng tài ghét nhất là ăn đồ ăn do người khác tự tay làm!,”Thì ra thế!” Dáng vẻ tươi cười giả dối tiếp tục duy trì, “Thật sự là quá tốt, cậu cũng đừng quên nhắc nhở tổng tài chú ý, thân thể đúng là quan trọng nhất đấy!”
“Tất nhiên, tôi sẽ… A, tới rồi, tôi đi trước đây!” Để lại câu chào, Đổng Hiền vội vã bước đi.
“Thằng ranh con…, tôi muốn xem cậu kiêu ngạo đến lúc nào!”
Thang máy dần dần đóng cửa, tiếp tục đi lên…
——Phòng tổng tài ——
“Lưu tổng, Lưu tổng, tôi có thể vào không?” Đổng Hiền tuân thủ phép tắc, phải được sự cho phép của Hân mới vào.
“Được, vào đi!”
Mở cửa phòng, Lưu Hân đang ngồi trước máy tính, lực chú ý một chút cũng không phân tán, nhưng miệng lại hỏi Đổng Hiền:” Cậu đã đi lấy tài liệu sao chép chưa?”
“Dạ vâng, tất cả đây ạ!” Đổng Hiền đem tài liệu trong tay đưa Lưu Hân.
“Ừ, tốt lắm, cậu đi ra được rồi” Lưu hân hờ hững nói.
Nhưng Đổng Hiền cũng không có nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, dường như có điều muốn nói.
“Có chuyện gì sao?” Lưu Hân bực mình, ngẩng đầu hỏi.
“Thật ra, cái này…” Đổng Hiền đặt hộp cơm xuống,” Đây là tôi làm, tôi đã nói làm cơm cho ngài…”
Lúc này Lưu Hân mới nhớ ra,”A, việc này sao?” Tùy tiện đặt hộp cơm của Lưu Hân sang một bên, anh cảm thấy Lưu Hân còn có chuyện gì…
“Kỳ thật, vẫn còn chuyện này…” Đổng Hiền không biết nên mở miệng thế nào.
“Còn có chuyện gì nữa?” Lưu Hân nhíu mày, hắn thật sự chán ghét người trước mặt.
“Chính là chuyện về vị hôn thê của ngài… Cô ấy… có phải họ Phó không ạ?…” Đổng Hiền cuối cùng đem nghi vấn trong lòng mà thắc mắc…
Lưu Hân khó hiểu nhìn Đổng Hiền, cậu ta đang suy tính cái quái quỉ gì?
“Không, cậu tại sao hỏi thế?”
“Hả… không, tôi chỉ là nghe đồn… Nếu không phải thì thôi ạ…” Sao lại thế? Không phải là Phó hoàng hậu sao? Vậy thì có thể là ai?
“Nếu không có việc gì nữa, vậy cậu ra ngoài được rồi, tôi không thích vào buổi trưa mà lại bị người khác quấy rầy!” Lưu Hân rõ rang là đang đuổi người.
Đổng Hiền gật đầu, “Đã rõ ạ, Vậy tôi đi ăn cơm trước đây. Có việc gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi!”
“Ừ” Lực chú ý của Lưu Hân lại quay về máy tính, qua loa nói.
“Tôi đi đây…” Đổng Hiền đóng cửa rời đi.
Anh vừa đi, Lưu Hân đứng lên, mở hộp cơm ra, bên trong rất nhiều đồ ăn, dinh dưỡng cưc kì đầy đủ, mà lại rất cân đối. Trong mắt người bình thường, đây chính là một bữa ăn thịnh soạn… Nhưng không phải với Lưu Hân. Là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tất nhiên đủ khôn ngoan hiểu được hàm ý sâu xa trong hộp cơm này!
Xem thường vứt sang bên cạnh, Lưu Hân nhìn sang phía cửa sổ… Đột nhiên, thấy Đổng Hiền đang ra khỏi công ty… Cậu ta muốn đi đâu? Ra ngoài dùng bữa sao? Thật là khờ quá, cho rằng chỉ cần một hộp cơm là có thể mua chuộc tôi à? Ngây thơ thật quá ngây thơ…!
Nhếch khóe miệng cười, Lưu Hân cầm theo hộp cơm, bước ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, tiến ra phía cửa sau công ty – khu vực chồng chất rác rưởi, đang định vứt hộp cơm trong tay, bất ngờ lại có một kẻ ăn xin tiến đến!
Trên tay của hắn là một cái bát, hắn quỳ xuống trước mặt Lưu Hân, không ngừng lôi lôi kéo kéo ống quần, ” Ông chủ à… Ngài có chút tấm lòng, hãy cho tôi chút gì ăn đi!”
Lưu Hân đưa mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn sang hộp cơm trong tay,”Ông muốn cái này không?”
Nhìn hộp cơm kia, tên ăn xin nuốt nước miếng, ra sức mà gật đầu!
Dù sao ném đi cũng thật lãng phí, Lưu Hân quyết định cho tên ăn xin kia, “Tất cả, tôi đều cho ông!”
“Cám ơn…cám ơn ông chủ!” Tên ăn xin không ngừng cám ơn, tay không nhịn được bốc một nắm cơm nhét vào miệng, xem ra rất đói! “Rất ngon…rất ngon a…”
“Ngon thật sao?” Lưu Hân hỏi.
“Vâng vâng!” Tên ăn xin kia gật đầu, “Đây là thứ ngon nhất tôi từng ăn! Rất ngon…”
Lưu Hân mỉa mai cười” Vậy sau này, mỗi ngày, vào đúng lúc này, ông cứ đến đây, tôi sẽ cho ông thứ để ăn!”
Tên ăn xin nghe được chuyện tốt như thế, tất nhiên là đồng ý, miệng không ngừng tán dương:” Vâng vâng, ông chủ thật sự là người tốt, Bồ Tát sẽ phù hộ ngài, ngài nhất định sẽ tiền vô như nước a!” (Yên Yên: thiên lôi sẽ “phù hộ” thì có, dám đem đồ của Hiền nhi cho người khác aaaaaaa, tức điên mờ >”