Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

chương 221: dưới mộ có người!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Waveliterature Vietnam

Mang theo sự quyến rũ của người ohuj nữ, xem vào đó là nét ngây thơ tinh nghịch.

"Ông chủ…"

Giọng nói mềm mại mang theo sự thân thiết và quấn quýt rất tự nhiên.

"Thật thoải mái, vô cùng thoải mái."

"....." Chu Trạch.

Lúc này, Hứa Thanh Lãng mặc áo bông và đang ngồi trong quầy bar uống trà nóng, bên cạnh anh ta còn đặt thêm máy sưởi trên tai là tai nghe nhạc, trong anh ta rất nhàn nhã, không chút lo lắng.

Bên ngoài hiệu sách đang là ùa hè, phần lớn người đi đường đều cảm giác nóng đến mức như bị nướng chín, nhưng bản thân Hứa Thanh Lãng lại như đang ở giữa mùa đông.

Những ngày như thế này, nếu được ngồi trong hiệu sách thảnh thơi, chiều đến lại đi mua sắm, thật vui sướng không còn gì bằng.

Một ngày đều cảm nhận được hương vị của cả mùa đông và mùa hè. Chậc chậc, thú vị.

Khi mùa đông đến, rất nhiều người nhớ đến thời tiết của mùa hè. Xem ra Hứa Thanh Lãng lần này có thể trải nghiệm cảm giác đông- hè lẫn lộn thỏa thích.

Khi thấy Chu Trạch tỉnh lại, Hứa Thanh Lãng lười biếng vươn vai, như thể anh ta như một người đã không được tiếp xúc với chồng từ lâu.

"Đưa chìa khóa xe của anh cho tôi." Chu Trạch nói thẳng.

Hứa Thanh Lãng hà ra một hơi khí trắng rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi đưa cho Chu Trạch.

Oanh Oanh thấy Chu Trạch muốn đi ra ngoài, lập tức xuống khỏi ghế sofa muốn theo ông chủ đi ra ngoài làm việc. Nhưng cô ấy vừa mới đặt chân xuống đã ngã nhào xuống đất.

"Anh..anh…

Ông chủ,

Người ta run chân."

Lần này có thể nói rằng cô đã hút trọn vẹn, bổ sung được tất cả các nguyên khí đã mất lúc trước, cả người tạo thành một cảm giác thỏa mãn khó có thể thốt ra thành lời, khiến xương cốt cũng mềm nhũn.

"Cô nghỉ ngơi đi."

Chu Trạch không có ý định đưa Oanh Oanh đi theo. Anh trực tiếp đi ra ngoài rồi lái xe rời đi.

Trên đường, Chu Trạch chạy xe rất nhanh, vì vừa rồi trong điện thoại, bên kia nói đã đình công rất nhiều lần không đào bới nữa. Chu Trạch rõ ràng, Trương Yến Phong đối với chuyện này không có quyền xử trí tuyệt đối.

Hơn nữa, chuyện Trương Yến Phong liệu có nghe lời mình tuyệt đối hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Dù sao thì nếu đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, có thể nói chuyện xích sắt đã như một ác mộng đeo bám anh ta suốt hai mươi năm, làm sao anh ta có thể dễ dàng nhịn được chứ?

Mà hẳn nơi ấy bị phủ bởi đầy bụi bặm. Tám mươi năm trước, qua giấc mơ, Chu Trạch có thể nhớ rõ đám người Nhật bản đã cho nổ tung lối vào của sở nghiên cứu, mà hậu thế không còn hay biết gì về chuyện xảy ra ngày ấy, rất có thể là do người Nhật đã phong tỏa hết tin tức.

Cũng bởi vậy, cái chỗ kia đại khái trong hơn tám mươi năm không có ai phát hiện.

Nói cách khác,

Thân thể tàn khuyết có khả năng rất lớn đang còn ở trong kia.

Nếu như bọn họ tự ý đào ra, khiến thân thể tàn khuyết kia giật mình tỉnh giấc lần hai, lại nghĩ tới cuối cùng mình không thể khống chế được mọi chuyện xảy ra, chỉ nghĩ tới thôi Chu Trạch đã cảm thấy ớn lạnh.

Điều khủng khiếp nhất,

Người kia cũng chính là Chu Trạch,

Đến cuối cùng,

Nếu quả thật có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi hậu quả sẽ đổ hết lên đầu mình.

Cũng không phải Chu Trạch sợ sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng nếu vì bản thân mình trước kia trở nên điên cuồng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng Chu Trạch sẽ rất băn khoăn.

Chuông điện thoại vang lên, là Hứa Thanh Lãng gọi đến. Chu Trạch nhận điện thoại:

"Có chuyện gì?"

"À, tôi quên nói cho anh biết, cô gái họ Đường đã đến đây. Lão đạo theo cô ấy đến sở cảnh sát, trước khi đi lão đạo còn dặn tôi khi nào anh tỉnh dậy thì gọi điện cho ông ấy ngay."

Đường Thơ đến đây?

Chu Trạch bất ngờ.

Anh lập tức cúp máy rồi vừa lái xe vừa bấm gọi cho lão đạo.

"Alo, ông chủ à? Bên này cảnh sát đang đào bới đây."

Bên phía lão đạo có vẻ hơi ầm ĩ, khá giống với lúc Trương Yến Phong gọi điện cho anh lúc trước.

Hiển nhiên bây giờ lão đạo đang ở hiện trường.

"Gọi Đường Thơ nghe máy đi." Chu Trạch nói lớn.

"Đọc thơ?" Lão đạo lấy tay bịt kín lỗ tai bên kia của mình lại. Chỗ lão đạo tạp âm quá lớn nên không nghe rõ.

Lúc này, đầu bên kia vang lên âm thanh gì đó, sau đó là tiếng của một người phụ nữ truyền đến:

"Tôi đây."

Hẳn là Đường Thơ biết Chu Trạch gọi điện thoại cho lão đạo nên đã lập tức giành lấy điện thoại.

"Đừng để họ đào bới nữa, phía dưới có vấn đề!"

Chu Trạch hô lớn.

"Tôi biết rồi."

Đường Thơ nói xong nhanh chóng cúp máy.

Chu Trạch hơi ngạc nhiên, cô ấy nghe rõ rồi sao?

Mặc kệ, Chu Trạch tăng tốc lao về phía sở cảnh sát. Cho dù có bị phạt vì quá tốc độ đi chăng nữa cũng không sao, xe này của Hứa Thanh Lãng, cho nên Hứa Thanh Lãng phải nộp phạt.

Trên đường đi, ngoại trừ phải dừng xe lúc cho một đám trẻ tổ chức hoạt động "chào mừng ngày quốc tế thiếu nhi" qua đường thì đa số là thông suốt và không gặp phải chuyện kẹt xe.

Dừng xe bên ngoài đường lớn trước sở cảnh sát, Chu Trạch nhanh chóng xuống xe và đi thẳng về phía những người đang đào bới.

Bây giờ công trương đang rất yên tĩnh, không hề ồn ào nhưng nghe qua điện thoại lúc trước. Nhiều công nhân đang ngồi nghỉ dưới đất và ngẩn người nói chuyện phiếm với nhau.

"Ông chủ, ở đây, ở đây!"

Lão đạo là người đầu tiên nhìn thấy Chu Trạch, lập tức hô lên.

Chu Trạch đi tới, anh nhìn thấy Đường Thơ đang ngồi trên một bồn hoa, khá sạch sẽ.

Đường Thơ ngồi đó và bóc một viên kẹo lớn bỏ vào miệng, dường như cô chưa thể bỏ được thói quen này.

Đã gần nửa năm không gặp lại, nhưng cô vẫn không có gì thay đổi.

Đường Thơ đang nhai kẹo, thấy Chu Trạch vội vàng chạy tới nói:

"Toàn bộ máy móc thi công đã bị tôi làm cho trục trặc hết rồi."

Nghe vậy, Chu Trạch thở dài nhự nhõm, lần này Đường Thơ đã giúp cho anh một việc lớn. Bất kể thế nào, hiện tại chưa đào lên vẫn là điều tốt nhất.

Điều đó đồng nghĩa với việc chuyện đáng sợ nhất vẫn chưa xảy ra, vẫn có thể cứu vãn được.

"Vậy thì, phía dưới kia rất có thể là một trại tập trung, phải không?"

Đường Thơ nhìn Chu Trạch và hỏi. Cô đã phân tích được tình huống xảy ra dựa trên những thứ đã đào được.

"Đúng vậy, là cơ sở nghiên cứu thực nghiệm trên cơ thể sống, tương tự nghiên cứu ." Chu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đường Thơ cũng không mấy giật mình, ngược lại cô còn tiếp tục hỏi: "Vậy nguyên nhân anh không muốn cho bọn họ đào nữa là gì?"

"Tại sao cô lại đến đây?" Chu Trạch không vội trả lời câu hỏi của Đường Thơ.

"Là lúc anh nằm mơ anh ở trong Địa ngục, người đó đã phát hiện ra sự kỳ lạ của anh, người đó còn nói tôi hãy đến đây xem tình hình của anh thế nào, còn nói có thể anh sẽ phát sinh thêm một số chuyện gì đó."

Trong tâm trí Chu Trạch đang không ngừng phân tích, không biết Đường Thơ đang ám chỉ ai.

Đường Thơ nhẹ nhàng dùng bàn chân đang đeo sandal nhẹ nhàng đụng vào bắp chân Chu Trạch, thúc dục nói:

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi trước của tôi."

Chu Trạch thở dài,

Chỉ tay về phía công trường, nói:

"Tôi bị chôn vùi ở phía dưới đó."

"...…." Đường Thơ.

"...….." Lão đạo.

...…

"Ông chủ, anh quả thật là… Haha, lúc sáng tôi đọc tin tức trên Weibo, họ nói rằng một nhà khảo cổ học đã tìm được một phần của bộ xương người có từ rất lâu."

Lão đạo ở bên cạnh nói.

"Mấy tin tức giải trí câu view như vậy mà ông cũng tin, tin đó tôi đã thấy từ mấy năm trước rồi."

Đường Thơ nói thẳng.

"Hừm…" Lão đạo nhún vai, sau đó chỉ Chu Trạch: "Cô cũng không thể nói rằng ông chủ trêu đùa chọc cười chúng ta chứ?"

Đường Thơ không nói thêm gì nữa, chỉ dùng một nụ cười ẩn ý rồi liếc mắt qua phía Chu Trạch:

"Trước khi thật không nhìn ra anh có vị thế lớn như vậy, ngày trước anh có vị thế lớn như vậy đúng là hiếm có. Thường thì đó là độc quyền của những nhân vật máu mặt.

Hoặc đây vốn không phải kiếp trước của anh, mà chỉ là thân thể anh đã từng dùng qua?"

Đường Thơ vừa dứt lời liền tới gần Chu Trạch, đưa tay nhéo nhéo vai của Chu Trạch tiếp tục nói:

"Có thể đổi được lần một, sao lại không đổi được lần hai? Lần trước là ngoài ý muốn nhưng nó đã thành công, có nghĩa trước kia anh cũng đã có thể thành công."

Lúc này Trương Yến Phong đã nhìn thấy Chu Trạch, lập tức đi về phía này.

"Máy móc đã bị trục trặc hết." Trương Yến Phong nói thẳng.

"Ừm."

"May mắn là, sau khi anh gọi điện cho tôi, tôi đã lập tức đi báo cáo với lãnh đạo, nói rằng phía dưới lòng đất này rất có thể là sở nghiên cứu thực nghiệm của người Nhật, nếu tiếp tục đào xuống đất sẽ làm luồng khí độc không kiểm soát được mà rõ rỉ ra ngoài, gây nguy hiểm cho người dân quanh đây. Tại tại bên trên đã quyết định cho dừng thi công, chờ đội ngũ chuyên gia từ Bắc Kinh và Thượng Hải đến đây xem xét tình hình.

Chu Trạch có chút ngạc nhiên, liếc nhìn Trương Yến Phong nói: "Anh có thể nhịn được sao?"

"Tôi là cảnh sát, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của nhân dân."

Trương Yến Phong đáp.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu Chu Trạch là Trương Yến Phong, đoán chừng anh sẽ không chờ đợi thêm được mà lập tức bất chấp tất cả để giục mọi người tranh thủ đào sâu xuống.

Một tâm lý đã hình thành dai dẳng trong hai mươi năm, không thể nói bỏ là bỏ được.

"Nói cách khác, chí ít từ bây giờ đến ngày mai, nơi này vẫn được an toàn chứ." Chu Trạch một lần nữa xác nhận

Trương Yến Phong gật đầu "Đội ngũ chuyên gia sẽ đến đây vào ngày mai."

Chu Trạch cảm thấy yên tâm hơn phần nào,

Nhưng rất nhanh,

Sắc mặt của anh lập tức biến đổi,

Bởi vì chỉ nghe một tiếng "cạch",

Trương Yến Phong trực tiếp lấy còng ra và còng tay Chu Trạch lại, còng phía bên kia anh ta tự còng anh ta lại với Chu Trạch.

"Đây là có ý gì?" Chu Trạch chỉ vào còng tay nói.

"Tôi có thể nhịn được, cho nên anh cũng phải nhịn, đừng cho rằng tôi không biết anh đang tìm cơ hội để xuống dưới kia.

Xin lỗi, trách nhiệm của tôi là kiểm soát không cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì thế tôi vẫn còng tay anh lại mặc dù chuyện này không phù hợp với quy tắc và vi phạm quyền tự do của anh. Đợi đến ngày mai, khi đoàn chuyên gia đến đây, anh muốn kiện tôi cũng chưa muộn."

Chu Trạch liếm môi, cố nén ý định dùng móng tay của mình cắt chiếc còng ra, nén không cho cảnh sát Trương thấy sức mạnh thực sự của anh,

Bởi vì khi nghĩ lại, trên phương diện đạo đức và chức trách, chuyện cảnh sát Trương làm không có gì đáng trách, ngược lại còn khiến cho người ta kính nể.

Ông chủ Chu Vẫn quyết tâm lấy đức thu phục lòng người,

Nói thẳng:

"Anh yên tâm đi, tôi đã rất quen thuộc với phía dưới này."

Trương Yến Phong cười "haha" một tiếng,

Hiển nhiên là anh ta không tin.

"Tôi đã sống ở dưới đó tám mươi năm."

Truyện Chữ Hay