Editor: Waveliterature Vietnam
Căn bản Chu Trạch không nghĩ tới, mình có thể gặp Lại Đầu hòa thượng trong hoàn cảnh này.
Trước đây vị hòa thượng còn chạy đến hiệu sách không ngừng nói chuyện lý tưởng một hồi lâu, sau đó đã bị Chu Trạch đuổi đi, không nghĩ tới ông ta có thể xuất hiện ở đây.
Hình như ý niệm ban đầu của vị hòa thượng này chính là chúng sinh bình đẳng, người hay quỷ đều có quyền tự định đoạt số phận của mình, do đó, quỷ sai cũng cần phải tôn trọng nhân quyền, à không đúng, quỷ quyền, không thể cưỡng chế những con quỷ dù không muốn cũng phải xuống Địa ngục.
Khi Chu Trạch nghe thấy những lời nói của vị hòa thượng này, chỉ cảm thấy ông ta như một kẻ bệnh hoạn, giống như đã bị "đầu độc", trong đầu chỉ nghĩ tới mấy đưa trẻ em Nhật Bản đoàn kết thế nào, kiên cường thế nào, có thể chịu đựng đến thế nào, nghĩ đến các quốc gia khác tiên đến như thế nào, mà trong nước lại lạc hậu... hoàn toàn không phù hợp với thực tế, hoàn toàn không có căn cứ.
Lúc này, hòa thương lại hét to câu "Quan sai tảo hoàng", trong nháy mắt đã khiến khu này sôi trào cả lên.
Thật vậy, thân phận của Chu Trạch có thể được coi là quan sai của Âm Ti, mà nơi đây, thực sự là một nơi mà không thể để lộ ra. Nói dễ nghe hơn, đây như một thị trấn nhỏ của người chết, nhưng trong mắt Âm Ti chính thống, đây là một khu ổ chuột với những đám đông tụ tập trái pháp luật, kiê quyết phải loại bỏ.
"Rầm."
"Rầm."
"Rầm."
Từng nhà một bắt đầu đóng cửa sổ và cửa chính lại, ngay cả đám đông đang vui vẻ cùng rạp xiếc cũng lui vào trong hẻm tối gần đó. Những cô gái mặt đầy son phấn cũng nhanh chóng mất tích.
"Ồ."
Hứa Thanh Lãng đi tới, trước đó anh cò ghé vào một gánh xiếc để xem họ biểu diễn, hiện tại không có gì để xem nữa.
"Lâm Khả đâu rồi?" Chu Trạch hỏi.
Trước đó ba người đã cùng nhau vào đây, nhưng trên đường đông đúc họ đã lạc nhau. Hiện giờ đường đã vắng tanh, kết quả chỉ nhì thấy Hứa Thanh Lãng, không thấy tiểu Luoli đâu.
"Không biết, chắc cô ấy đã trốn đến một góc để làm bài tập về nhà rồi."
Dường như khả năng này là rất lớn,
Rõ ràng tiểu Luoli có chút không bình thường, hoặc có thể nói, cô có xu hướng không bình thường.
Vừa nghĩ tới lúc cô miệng lúc nào cũng hô hào "Âm Ti có thứ tự, Hoàng Tuyền có thể sang",
Hiện tại lại đi làm những bài tập về nhà của cô bé Lâm Khả,
Phong cách này thật là…hừm…
Chu Trạch chưa từng trải qua loại chuyện như "Tảo hoàng" này, thế nhưng anh đã từng rất nhiều lần bảo lãnh cho đồng nghiệp của mình. Trước đó chỉ cần nộp năm nghìn tệ sau đó viết thêm giấy đảm bảo là đã có thể bảo lãnh người ra. Thế nhưng, anh nghe nói sau này chính sách đã đổi khác, nếu là người đã kết hôn, đang có mối quan hệ sai trái thì phải báo tin cho vợ hoặc chồng người đó biết.
Được rồi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cái nơi ô uế này phải bị thanh trừ, quan trọng nhất là nơi này làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình, tuyệt đối không được phép tồn tại.
"Đạp cửa, đi vào."
Chu Trạch nói với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng rất muốn hỏi ngược lại một câu tại sao không phải là anh đạp cửa đi, nhưng ngẫm lại chút chuyện cỏn con này không cần tính toán à gì, vì thế Hứa Thanh Lãng đi lên trước, giống như hàng xóm đến thăm, rất nhẹ nhàng.
Khóe miệng Chu Trạch giật một cái,
Anh muốn Hứa Thanh Lãng đạp cửa,
Nhưng động tác này của Hứa Thanh Lãng giống như: "Mẹ ơi, con đã về rồi, mẹ mở cửa cho con với!"
Không còn gì phù hợp hơn.
Chu Trạch đi qua, một cước đạp mạnh vào cửa.
"Rầm!"
Cánh cửa lập tức vỡ vụn, y như nó được làm bằng giấy dán.
Thật ra, những thứ ở nơi đây một phần thật chín phần giả, tựa như những món ăn đặc sắc mà Bạch phu nhân từng thiết đãi anh và Hứa Thanh Lãng vậy.
Tuy rằng cánh cửa được mở bằng cách không mấy lịch sự, nhưng cách này lại mang đến hiệu quả vô cùng tốt, Hứa Thanh Lãng cảm thấy nếu lúc đó ở phía sau và quay video lại, thêm vào Âm Ti có mạng xã hội nữa thì video này sẽ trở nên rất hot.
Tiêu đề chính là: Năm , dưới sự lãnh đạo đúng đắn của Âm Ti, dưới sự chỉ đạo trực trực tiếp của thập đại Diêm La và những nước đi đúng đắn và đầy táo bạo của bộ đầu Chu Trạch, người ở huyện sai ta đã triệt hạ được một khu vực tệ nạn, gây hại cho an ninh Âm Ti. Lấy việc tinh lọc thị trường bắt quỷ là nhiệm vụ thiết yếu, tăng cường giám sát hằng này, thúc đầy hiệu quả của việc thanh trừ, bảo vệ trật tự kinh doanh cho "Hiệu sách đêm khuya" của chúng ta;
Giữ gìn văn hóa, an toàn cho thành phố, tạo nên một thành tuyến kiên cố, từ đó kiến thiết thêm đời sống kinh tế, văn hóa và xã hội cho người dân.
Ngẫm lại thì chuyện này thật thú vị, Hứa Thanh Lãng đi phía sau, vừa đi vừa che miệng lại cười khúc khích.
Hứa Thanh Lãng thực sự không có một chút thái độ khẩn trương nào. Có Chu Trạch ở đây như một chỗ dựa vững chắc, chẳng cần phải swoj hãi gì. Lần trước ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Chu Trạch đã bị hôn mê, nếu không, có lẽ tình hình sẽ không trở nên khó khăn như vậy.
Sau khi đi qua cửa, lập tức vào đến sảnh lớn, có tấm bình phong ngăn phòng thành nhiều chỗ khác nhau, tất cả đều được trang trí theo phong cách cổ kính. Chu Trạch ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy một đám phụ nữ đang đứng trên ban công tầng hai, ngây ngốc nhì xuống dưới.
Bỗng nhiên những chị gái kia trở nên nghiêm túc như vậy, khiến Chu Trạch không quen lắm, bầu không khí cũng bị đè nén hơn rất nhiều.
Hơn nữa, những người này còn không ngừng lắc lư qua lại, giống như đang hát thầm rồi lắc lư, rất nhịp nhàng, càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Hứa Thanh Lãng đi sau Chu Trạch, sau khi vào, anh cảm thấy bầu không khí nàu có chút vi diệu, thế nhưng lại bất giác lùi về phía sau một bước và trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Như thế này rõ ràng không giống đi bắt mại dâm, đây là Hồng Môn Yến mà.
"A, khách quan, không vào trong sao?"
Quy công nhẹ nhàng đưa tay đẩy Hứa Thanh Lãng vào trong. Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy lưng mình đột nhiên lạnh buốt, sau đó cả người anh trở nên mê muội, ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng chạy nhanh đến trước mặt Chu Trạch.
Quy công ở ngoài xoay người và đóng cửa, chỉ hô lớn một tiếng đóng cửa đánh chó.
Thật thật mà nói, cho dù là ngành nghề nào, khi gặp phải đối thủ cạnh tranh thì cũng rất hiếm khi có chuyện trực tiếp chạy đến để phá phách. Bình thường mọi người chỉ lẳng lặng tìm hiểu lai lịch của đối phương, xem người ta có bệ đỡ nào không.
Nhưng ông chủ Chu thì không thể chờ đợi, hơn nữa cũng không muốn chờ, chuyện này đã động trực tiếp đến anh.
Còn có,
Ông chủ Chu có chút bành trướng,
Hiện tại anh có áo giáp,
Lại có thể mở vô song,
Ngay cả tiểu Luoli anh còn chưa đặt vào mắt, huống chi là những người khác?
"Ôi ôi, ai tới cũng đều là khách, bớt giận, bớt giận."
Vị hòa thượng đi từ tầng trên xuống, quy công đứng bên cạnh mang đến cho hòa thượng một chiếc ghế. Lão ta cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên, cũng không nói hãy mang đến cho Chu Trạch một chiếc ghế.
"Ông đang giở trò quỷ đúng không?"
Xem ra lúc trước Lại Đầu hòa thượng chơi bịt mắt trên lầu hai,
Đúng là đang làm trò quỷ.
"Yo, anh sao lại tâng bốc bần tăng như vậy, bần tăng chỉ đến đây chơi một chút, muốn thưởng thức chút náo nhiệt. Vô luận lúc nào, cũng có thể xem chỉ là khách đi qua đường, đơn giản là bần tăng đang thử thay đổi một phương pháp tu hành mới."
Vị hòa thượng phủ nhận.
"Vậy nói cho cùng, trong này có thể có một người đứng ra nói chuyện không?" Chu Trạch hỏi.
Đồng thời,
Sự kiên nhẫn của Chu Trạch đang dần tiêu hao.
Anh vốn đến là để đập phá quán,
Cũng không cần nói chuyện đạo lý gì nhiều,
Trước điều kiện tiên quyết là xâm phạm lợi ích của mình, cũng không cần phải giảng giải đạo lý.
"Quỷ sai đại nhân muốn càn quét chỗ này thật sao?"
Hòa thượng xoa xoa lên trên đầu mình, tỏ vẻ xoắn xuýt,
"Thật đáng tiếc, người có thể đứng ra nói chuyện lại không ở đây, bần tăng chỉ là một người đang trông nhà cho người ta. Như vậy đi, quỷ sai đại nhân có thể thư thư cho chúng tôi vài ngày được không? Chờ đến khi người đó trở về, tôi sẽ bảo người đó đến tìm anh. Nếu thực sự không được nữa, tôi sẽ khuyên người đó đến nơi khác làm ăn."
"Chờ thêm vài ngày?" Chu Trạch hỏi.
"Chẳng lẽ quỷ sai đại nhân chỉ có một chút thời gian đó cũng không nguyện ý thư thả?"
"Thư thả?"
Chu Trạch hỏi ngược lại rồi bước dần lên phía trước.
Nói chuyện thư thả với tôi?
Nếu như không tính hai vong hồn đã tới hiệu sách,
Thì theo cách nói của Oanh Oanh,
Trong nửa tháng mình hôn mê,
Hiệu sách đã sớm bị đứt mối làm ăn!
Tại sao tôi lại muố di chuyển hiệu sách đến khu phố phía Nam? Chẳng phải hy vọng chuyển đến đó sẽ có nhiều quỷ tìm đến hơn sao, như thế bản thân sẽ được thảnh thơi nằm chờ quỷ tự tìm đến, không phải sao?
Hiện tại những con quỷ đã qua đây hết, anh còn nằm thảnh thơi như thế được không?
Vừa nghĩ tới chuyện sau này sẽ không được nằm dài trên ghế sofa để chờ quỷ tới, bản thân nhất định phải ra ngoài để tìm bắt quỷ,
Chu Trạch đã thấy vô cùng tức giận.
"Ây, xin ngài bớt giận, tiểu nhân sẽ sắp sếp vài cô em xinh đẹp để phục vụ ngài tận tình, bảo đảm ngài sẽ cảm thấy thoải mái."
Lúc này quy công chủ động đến nói với Chu Trạch, có lẽ ông ta đang xuống nước với Chu Trạch.
Nhưng thực sự là ông ta đã đánh giá thấp ông chủ Chu trong chuyện này.
Một ngày thư thả,
Cũng không thể có!
"Ông!"
Chu Trạch giơ tay lên và đâm móng tay thẳng xuống đầu của quy công.
Sắc mặt quy công nhanh chóng biến đổi,
Nhưng ngay lúc đó không ngờ cái đầu nhỏ kia có thể co rụt lại, sau đó, trên thân ông ta mọc ra những gai nhọn màu đen trông như con nhím. Dường như đây là phản ứng tạo thành khi gặp chuyện khẩn cấp. Gai nhọn màu đen bay ra, trực tiếp bắn về phái Chu Trạch.
"Ken két…ken két…ken két…"
Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể của Chu Trạch đã được bao trùm bởi áo giáp, những chiếc gai nhọn màu đen đâm đến chỗ áo giáp thì trực tiếp đứt gãy, thậm chí hóa thành làn khói xanh và tiêu tán.
"Ông quá chậm rồi."
Chu Trạch cúi đầu xuống nói với quy công,
Sau đó đạp một cước,
"Bịch!"
Quy công giống hệt như một quả bóng cao su, bị Chu Trạch đã bay ra ngoài. Trong lúc ông ta đang giữa không trung, Chu Trạch vươn bàn tay ra, năm ngón tay tỏa ra làn khí đen, sau đó lại hút trở về.
Tựa như đang đập bóng qua lại.
Quy công rít lên một tiếng,
Hiển nhiên ông ta biết rõ rằng mình đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Tên quỷ sai hung hăng này rõ ràng không có ý định tha cho ông.
Hòa thượng thế thế liền đứng lên,
Chắp tay trước ngực:
"A Di Đà Phật, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Chu quỷ sai, nghe bần tăng khuyên một câu, hãy cho bần tăng một ít mặt mũi, tha cho người này đi. Anh và tôi đều có cùng thân phận, hà cớ gì phải tức giận với tiểu lâu la thế này?"
"Bẹp!"
Một âm thanh vang giòn,
Như tiếng của quả dưa hấu rơi xuống đất,
Sắc nét,
Vang dội,
Nóng bỏng,
Trên tay của Chu Trạch có một đám màu đỏ tươi, không ngừng chảy xuống,
Mà phía dưới,
Là một bãi thịt vụn,
Cuộn tròn lại, những chiếc gai mọc ra,
Rõ ràng ông ta là một con nhím,
Hiện tại đã chết, đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Chu Trạch ngẩng đầu,
Chu Trạch được bao bọc bởi một lớp áo giáp màu đen, nó lại càng khiến anh thêm lạnh lùng, nhất là sự chuyển động của những hoa văn trên áo giáp lại càng khiến anh trở nên thần bí hơn.
Anh nhìn về phía hòa thương trước mặt,
Nghi ngờ nói:
"Ông vừa nói cái gì ấy nhỉ?
Mặt mũi sao?"