Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

chương 189: điên dại!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Waveliterature Vietnam

Tất cả mọi người, ai nấy cũng đều bị thương, những vết thương chồng chất.

Tiểu Luoli ngồi dưới đất, từ từ nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại xoa bóp người mình, cơ thể cô đã tiều tụy nhiều đi, và cần được chú ý nhiều hơn.

Lão đạo cùng người nhện được Bạch Oanh Oanh khó khăn cõng trên vai, Lão đạo còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt, một ánh mắt quá đỗi mệt mỏi.

Mí mắt có màu đen, môi khô và trắng bệch, thân thể không ngừng tiết ra mồ hôi, thỉnh thoảng còn run rẩy mấy hồi.

Đương nhiên, lúc này sẽ không ai chế giễu anh ta, mọi người ở đây, kể cả Chủ Trạch và Tiểu Luoli đều là quỷ sai, Bạch Oanh Oanh thì là thây ma, người nhện là xác sống còn Hứa Thanh Lãng là huyền tu, nếu không mang Lão đạo theo, Tào Đỉnh ngay cả khi muốn giúp, cũng không có cách nào giúp được.

Huống hồ, Lão đạo đã trao thân mình cho Tào Đỉnh, cùng nắm cục diện trận chiến trong tay, cũng coi là rất đàn ông mà.

Cơ bắp của người nhện không ngừng đang ngọ nguậy, giống như là đang tiến hành sự phục hồi của bản thân, nhưng quá trình này xảy ra rất từ từ.

Bạch Oanh Oanh nhìn hắn, cũng cảm thấy có chút thú vị, ngày xưa Bạch Oanh Oanh chưa từng nghĩ linh mục có những lúc như thế này, phải nói đó cũng là một điều rất mỉa mai.

Và theo Tiểu Luoli, tên linh mục đã tham gia sâu vào vấn đề này, nhưng ai nói với anh ta rằng anh ta không có gì để làm và đi nghiên cứu tro cốt của chính ông chủ mình, rồi sau đó lại biến thành một dạng như thế này.

Bạch Oanh Oanh cũng có một số nỗi sợ hãi trong lòng, nếu linh mục ở đây, cuối cùng thì sự hy sinh có ích của Tào Đỉnh thật có ích vì đã ngăn chặn sự hồi sinh của những linh hồn đã chết này.

Tên linh mục này, khả năng năng lực, thực sự quá mạnh, tựa như đã sinh ra từ nhiều năm trước, không ngừng vận công, sau đó lại đi phục vụ cho ông chủ nhà mình,

Sau đó,

Bị hại chết.

Hứa Thanh Lãng nằm bẹp trên ghế salon, thỉnh thoảng lại ho khan, vết thương của anh đơn giản đã được băng bó qua, đó không phải là vấn đề lớn, điều quan trọng là anh ta mất quá nhiều máu và anh ta cảm thấy không còn sức lực nào.

Ở đây, giống như là không có chuyện gì bình thường xảy ra, kể từ khi ông chủ Chu bắt đầu ngủ mãi không tỉnh.

Hứa Thanh Lãng tức giận đưa chân nhẹ nhàng đạp Chu Trạch một cái:

"Này, mọi chuyện đã qua rồi, anh vẫn chưa chịu dậy à?"

Nếu như trước đó có sự tham gia của Chu Trạch, mọi người khả năng đã không phải thê thảm như vậy, thậm chí cũng không phải triệu tập Tào Đỉnh, anh ta vẫn có cơ hội lập công đức cùng hương hỏa đi địa ngục mưu cầu một chức quan, hoặc lại tiến vào kiếp luân hồi đầu thai, để cho mình đời sau được hạnh phúc, xuôi chèo mát mái.

Cần phải sử dụng nó ngay bây giờ, trực tiếp hồn phi phách tán hóa vào hư vô.

Cũng không phải là Hứa Thanh Lãng đổ lỗi cho Chu Trạch, mà là nam nhân này, ở thời điểm then chốt không góp sức, khi anh ta cần hư vinh, anh ta chỉ biết la ó giả vờ ngây ngốc, luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái!

Tiểu Luoli hít một hơi nhẹ nhõm, trong miệng phun ra một hơi đẫm máu, nhưng dường như nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, cô đang sử dụng hơi thở của mình để điều chỉnh chấn thương bên trong.

Mở mắt ra, nhìn một chút vẫn còn thấy Chu Trạch đang hôn mê,

Tiểu Luoli có chút kỳ quái đưa tay lên sờ trán Chu Trạch.

Bạch Oanh Oanh rất chú ý đến từng động tác nhỏ của Tiểu Luoli, cô lo lắng Tiểu Luoli sẽ bí quá hóa liều trực tiếp nhân cơ hội này mà giết ông chủ.

"Anh ta nên tỉnh lại."

Tiểu Luoli mở miệng nói.

Lập tức, Tiểu Luoli chỉ vào những thứ có thể phản chiếu xung quanh, giống như là tấm gương, giống như là khung ảnh lồng kính, thậm chí là gạch men sứ, những vật như vậy phía trên đầu đều không phải là ngoại lệ, đều xuất hiện lít nha lít nhít những vết nứt.

Kết giới đã vỡ vụn,

Trước đó Tiểu Luoli liền suy đoán Chu Trạch có thể ý thức về thế giới bên trong tấm gương, chuyện bây giờ đã đều kết thúc, anh ta cũng đã nên trở lại.

Nhưng lập tức, Tiểu Luoli bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hồn, lập tức thu hồi tay mình trước đó đang đặt lên trán Chu Trạch, đưa lòng bàn tay mở mặt trước mặt xem xét, nơi đó lại có một vô vàn những vết tích.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Luoli nhìn Chu Trạch hỏi, người vẫn còn đang hôn mê.

Lúc này, khuôn mặt Chu Trạch có ít nhiều biến hóa, làn da bắt đầu khô quắp, đồng thời đồng thời xuất hiện một màu đồng kỳ lạ, hai chiếc răng nanh từ từ vứt ra từ khe hở giữa môi, cơ thể toát ra một loại hàn khí còn đáng sợ hơn lúc Bạch Oanh Oanh chiến đấu.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Luoli thấy Chu Trạch như vậy, trước đây, cô chỉ là nghe Lão đạo trêu chọc qua,bao nhiêu trận đấu ông chủ đã từng trải qua vô cùng đều vô cùng lợi hại.

Giờ cô mới dám tin.

"Ông chủ?" Bạch Oanh Oanh lập tức lại gần lo lắng mà nhìn Chu Trạch.

"Có phải...….." Chu Trạch cau mày và nhìn bức tranh trước mặt, lẩm bẩm: " Đây có phải là một cơn ác mộng không?"

...…

Thế giới trong gương sụp đổ, không còn cách nào ngăn cản, thậm chí khu vực bên ngoài, đám vong hồn cũng bắt đầu dần dần biến mất, bọn chúng cũng bắt đầu trở lại hiện thực, sau đó một cách tự nhiên nhất tiến vào địa ngục, vốn là có kết cục như vậy, nhưng lại bị nơi này trì hoãn một thời gian quá dài.

Cô gái nhìn Chu Trạch, khuôn mặt nở nụ cười, trên mặt ngay từ đầu đã chẳng biểu lộ chút bối rối cùng phẫn nộ nào, có vẻ hơi trầm tĩnh.

"Bất kể có thế nào, thật sự tôi rất cảm ơn anh."

Cô gái chân thành nhìn Chu Trạch, đây là lễ tiết.

"Nếu không có cô giúp, tôi chắc chắn sẽ không thể % ra khỏi đây."

Đúng, lời của cô gái đúng là nói thật, cô nguyên bản có thể thông đồng với ba tên người Nhật này chiến đấu, nhưng cô lo lắng sẽ có những điều đáng tiếc xảy ra, chẳng hạn như tên súc sinh đã đàn áp cô năm trăm năm trước.

Sự thật đúng là như thế, huống hồ Tào Đỉnh cũng đã từ bỏ công đức cùng hương hỏa của mình, chỉ vì muốn tiêu diệt bọn chúng!

Ngọn lửa hiện đã được dập tắt, nhưng nó vẫn khiến cô gái cảm thấy sợ hãi.

Cô đã lựa chọn đi theo Chu Trạch, với tư cách là người phò trợ, Chu Trạch đã thắng, cô lập tức cũng liền được tự do, dẫu Chu Trạch có thua, cô cũng sẽ được tự do, tương đương với trong trộn trận chiến, cô đặt cược cho cả hai bên, cuối cùng, dù kết thúc có thế nào, cô cũng đều không thua.

Điện thoại cô gái nắm trong tay, run lên.

Người già đi, sẽ tinh ranh hơn, dây là cách mọi người đánh giá gừng càng già càng cay, bởi vì họ sống trong một thời gian dài và trải nghiệm được rất nhiều thay đổi.

Và người phụ nữ này, cô đã sống trong năm trăm năm, trên cơ sở năm trăm năm này, dùng điểm tâm cơ, dùng chút thủ đoạn, là một điều rất đỗi bình thường.

"Tôi thực sự không nghĩ rằng mọi thứ sẽ như thế này." Chu Trạch nói.

Hiện tại, Chu Trạch đã hiểu tại sao Tào Đỉnh không chọn cách tiêu diệt trực tiếp tất cả các chiến binh mà đã cố gắng khắc phục mọi thứ một cách đơn giản hơn.

Bởi vì Tào Đỉnh biết,

Có một người sẽ không tiến vào vòng tròn,

Nhưng cuối cùng, không còn cách nào, ông ta phải để một con cá trượt qua lưới, đầy cẩn trọng và cẩn thận.

Tào Đỉnh muốn tự mình lấy đi tất cả những rắc rối và hậu họa,

Nhưng anh không thành công.

"Anh có muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi trước đó không?"

Cô gái hơi uốn người mình,

Rất nhanh,

Trên người cô xuất hiện một bộ y trang, tài trí già dặn.

Ngay sau đó, lại xuất hiện thêm một bộ váy trắng, thẹn thùng, đáng yêu.

Sau đó, lại là Hán phục uyển chuyển, tươi mát thoát tục.

Chậm rãi, biến thành một bộ quần áo thoải mái, mang dép bông màu trắng của khách sạn, đó là bộ quần áo tại lúc bị tai nạn, được mặc bởi ba tên Nhật Bản.

Đến cuối cùng,

Quần áo trên người bắt đầu tan chảy và biến thành một tấm vải sờn đen, từ từ vừa vặn với cơ thể cô, đây là trang phục của một ninja, là trang phục ban đầu của cô, trang phục cô mặc khi cô chết!

Hơn năm trăm năm trước, cô cùng đồng bọn đang tiến vào cổng thành, họ được lãnh đạo bởi Tào Đỉnh để đẩy lùi dân làng, chính cô đã bị Tào Đỉnh giết chết trong một cuộc truy đuổi, một đao chém xuống đầu.

"Tôi đã nói với anh rằng chiếc gương đó có khả năng ghi lại hình ảnh, và rất khách quan, càng vô cùng công chính, nó từ đầu chí cuối đều phản ánh hết thảy mọi chuyện xảy ra ở thời điểm đó.

Nhưng vì sự công bằng của nó, nó sẽ khiến mọi như lâm vào một ảo giác, tưởng rằng những hình ảnh bên trong đó đều là thật.

Càng nhiều thứ chân thật, càng có nhiều yếu tố hoang đường đằng sau."

Nữ ninja nghiêng đầu sang một bên, đối với Chu Trạch, giống như đang trêu chọc đứa em trai,

"Có phải là cảm thấy rất hoảng sợ không? Có phải là cảm thấy như mình bị chơi một vố quá đau?

Nữ ninja chủ động đến gần, tới gần Chu Trạch một chút, tiếp tục trêu chọc nói:

"Anh có nghĩ tới, ba tên kia tại lại may mắn thế nào tụ hội ở đây không?"

Anh có bao giờ nghĩ, tại sao lại có thể nghe thấy âm thanh của một cô gái Nhật Bản, sau đó cô ta lại chủ động nói chuyện với anh, để mọi sự lại dẫn đến sự tình như vậy, có cảm thấy chút nào ngại ngùng, khó chịu không?

Chu Trạch gật đầu, thừa nhận nói:"Tại vì tôi sơ suất."

Toàn bộ, ngay từ đầu, Chu Trạch đã bước một chân vào cục bộ, cho dù nó là ngồi tù, sau cùng đã làm như vậy, kỳ thực, chính mình cũng đã bị mưu hại.

"Ha ha"

Nữ ninja cười, cô cười rất vui vẻ, tiếp tục nói:

"Anh biết không, việc quyến rũ ba tên kia là điều khá thú vị, nhưng bọn hắn không thể làm điều đó, rất nhanh, thân thể thực sự trống rỗng, bà lão như tôi thực sự không thể thư giãn, nhẹ nhàng kẹp lấy, bọn hắn liền như vỡ đê."

Tổng cộng có bốn con quỷ,

Một người phụ trách câu dẫn,

Ba người phụ trách thân trên,

Phân công minh bạch,

Một mạch mà thành.

Cho nên, cô mới có thể tiếp cận Chu Trạch từ bên cạnh phòng của mình.

Đương nhiên, khi bị Chu Trạch phân thây vẫn như cũ có thể duy trì khắc chế, để thực hiện một cuộc báo thù, đó thực sự là kỹ năng của cô.

Chu Trạch thân thể chậm rãi biến hóa,

Trên thực tế,

Trong hiện thực, thân thể của anh biến hóa chỉ là phụ thuộc vào một loại ý thức bên trong dẫn dắt theo.

Trong thế giới gương này,

Da thịt Chu Trạch đã chậm rãi biến thành màu đồng, máu thịt bắt đầu khô dần, lóe ra, như là ngọn lửa màu đen âm trầm.

Nữ ninja có chút giật mình, giật mình bởi sự biến hóa của Chu Trạch, giật mình vì loại khí tức phát ra từ cơ thể của Chu Trạch.

Nhưng cô không sợ hãi,

Tiếp tục cười nói:

"Không kịp nữa rồi, nơi này sẽ nhanh chóng vỡ vụn, đến lúc đó, tôi có thể tự tiện tìm một lối thoát riêng cho mình, anh tìm không ra tôi, càng không thể bắt được tôi,

Tôi sẽ tự do!

Chu Trạch chậm rãi cúi đầu,

Giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của nữ nhân.

Nữ nhân bắt đầu lùi lại, phong ấn ở đây gần như hoàn toàn sụp đổ, giờ cô có thể rời đi.

"Đánh thức tôi dậy...…. Làm gì chứ..."

Cô gái sững sờ và nhìn lại và thấy Chu Trạch vẫn đang cúi đầu.

Chẳng phải đang cùng mình nói chuyện hay sao?

Thế thì ai đang nói chuyện?

Cô gái có chút bối rối.

"Ồ.... Mình biết rồi...…"

Chu Trạch giống như là đang lẩm bẩm lầu bầu,

Trên thực tế,

Anh ta đích thị là đang tự nói chuyện với mình.

Anh đút tay vào túi quần,

Lấy ra một chiếc nhẫn bằng đồng,

"Biết điều đó....có thú vị không...…..thứ này.....cô sẽ không dùng nó...…..đúng chứ?

Vẫn là đang lầu bầu với chính mình,

Nhưng nữ ninja lại cảm giác được một loại khủng hoảng cực kỳ lớn.

Loại cảm giác khủng hoảng này rõ ràng hơn khi Chu Trạch phát sinh biến hóa, ngày càng rõ ràng!

Cô bắt đầu hướng ra bên ngoài, vội vàng chạy, cô muốn thoát khỏi nơi này!

Tào Đỉnh đã chết,

Không còn ai có thể trói buộc mình được nữa,

Tự do,

Ngay trước mắt cô!

"Này...….."

Bóng đen Chu Trạch nhẹ nhàng bật chiếc nhẫn lên.

Chiếc nhẫn phát ra một tiếng vang lanh lảnh,

Sau đó,

Một bức màn ánh sáng màu xanh lóe lên từ chiếc nhẫn,

Trong nháy mắt bao phủ mảnh không gian này.

Nữ ninja thân thể nặng nề chạm vào màn sáng liền bị bật trở lại.

Trong mắt cô, tất cả đều là sợ hãi không dám tin,

Nó đã vỡ tan trong tám mươi tám năm trước,

Vậy mà vào lúc này lại có thể hồi phục!

Không,

Không phải,

Nữ ninja đã nhìn ra,

Là một phong ấn mới, một lần nữa bao trùm nơi này!

Cô lại một lần nữa bị mắc bẫy rồi!

Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu, lưng của anh vẫn còn còng xuống,

Hai tay để tự nhiên rũ, kéo dài thõng thượt, móng tay dài có thể chạm đất bất cứ lúc nào.

Nhếch mép cười khẩy,

Trong ánh mắt, ngọn lửa màu đen mang theo hứng khởi nhìn nữ ninja chìm đắm trong tuyệt vọng,

Càng nhìn càng thích,

Giống như là đang nhìn một cái bình,

một loại rượu cũ đã được bảo quản trong năm trăm năm qua...

Truyện Chữ Hay