Editor: Waveliterature Vietnam
Anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Người ta tới đây chỉ đơn thuần là muốn ngâm mình trong nước nóng và nghỉ ngơi. Kết quả, khi Chu Trạch ra ngoài tìm các người thì lại không gặp các người, còn Hứa
Thanh Lãng chỉ ngồi không cũng "trúng đạn".
Hứa Thanh Lãng ngồi yên lặng để định thần lại. Anh biết rõ rằng, nếu chỉ là những con quỷ bình thường, họ chỉ có thể tìm những chỗ sơ sẩy của con người để tấn công, chỉ cần người bị dọa cảm thấy không hoảng sợ là có thể chế ngự được con quỷ.
Nhưng, điều làm Hứa Thanh Lãng cảm thấy kinh ngạc chính là, dường như khách sạn này không thể làm khó được những linh hồn đó. Họ bắt đầu ngồi xổm lên mặt đất, hai tay không ngừng lục lọi trong nhà vệ sinh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc đầu, Hứa Thanh Lãng không thể nào hiểu được, một lúc sau mới ngớ người ra. Thì ra ba người họ đang tìm đầu!
Vâng, lúc đầu họ vốn dĩ là có đầu, nhưng giờ bị rơi mất, nên họ đang tìm đầu.
Mà tin tức đưa tin về vụ án cũng đã nói, khi cảnh sát phát hiện ra thi thể của họ, đầu của những nạn nhân đã không còn nữa, hiện ba chiếc đầu vẫn chưa được tìm thấy.
Từ trước đến nay, mọi người đều quan niệm, khi chết tốt nhất là nên được chết toàn thây. Ngay cả đến các hoạn quan ngày xưa, khi chết họ sẽ được vá của quý của mình vào cơ thể để cơ thể được toàn vẹn, huống chi là đầu.
Thừa dịp họ đang lục lọi dưới mặt đất, Hứa Thanh Lãng nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà về sinh và về lại phòng khách.
Anh chậm rãi châm một điếu thuốc, cảm giác căng thẳng cũng dần biến mất. Có lẽ, không biết gì đang xảy ra với mình mới là điều kinh khủng nhất. Hiện tại, anh đã biết thứ gì đã làm trò ma quỷ, nên trong lòng đã được ổn định lại không ít,
Lại liếc mắt nhìn sang điện thoại, điện thoại vẫn không có tín hiệu. Không có cách nào để liên lạc với Chu Trạch, Hứa Thanh Lãng thở dài, co chân lên ghế rồi mở TV lên.
Chương trình đang phát trên TV là hoạt hình "chú gấu Bonnie".
Hứa Thanh Lãng nghiêng người, anh không hề có ý định chạy trốn. Anh biết rõ ràng rằng, người mà Chu Trạch đang cất công đi tìm kiếm chính là ba bọn họ- những linh hồn đang ở trong phòng này.
Hơn nữa, những linh hồn đó đang tìm lại đầu của mình, sẽ không quá oán giận và không quá hung hãn.
Chú gấu Bonnie" đã hết. Kế tiếp là hoạt hình "thám tử lừng danh Conan".
Hứa Thanh Lãng khẽ cau mày, đổi một kênh khác. Xem Conan vào lúc này khiến anh có cảm giác hơi kỳ lạ.
Nhưng trùng hợp hơn, chính là sau khi chuyển qua một kênh khác, không ngờ kênh đó đang đưa tin về việc cảnh sát đang đi tìm đầu của những người bị hại.
Tin này càng khiến Hứa Thanh Lãng hoảng loạn hơn.
Linh hồn của ba người đã chết đang ở phòng phòng này và tìm đầu của họ, còn có sự trùng hợp nào hơn nữa không?
Hứa Thanh Lãng trong tiềm thức muốn tiếp tục chuyển kênh,
Nhưng anh thấy gia đình ba người đã bò đến trước TV và dừng lại, giống như thể họ đang nghe tin tức.
Do dự một chút, Hứa Thanh Lãng cuối cùng không chuyển kênh nữa.
....
Khi Chu Trạch và lão đạo trở về, Hứa Thanh Lãng đã ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
"Này, tư thế này thật quyến rũ, đầy mê hoặc."
Lão đạo đi lên trước, muốn vỗ vào đùi của Hứa Thanh Lãng để đánh thức anh ta. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại lão đạo lại thôi, ông sợ mình sẽ bị "cong". Lão đạo rất coi trọng danh tiết của mình, mặc dù biết rất khó nhưng ông đã cố gắng giữ gìn suốt hơn bảy mươi năm, không nên lầm đường lạc lối vào những giây phút cuối cùng.
"Này, dậy đi." Chu Trạch gọi lớn.
Nhưng Hứa Thanh Lãng không trả lời. Không lẽ ngủ say đến vậy sao?
Lập tức, Chu Trạch bước đến gần bên Hứa Thanh Lãng, phát hiện chỗ giữa hai đầu lông mày của Hứa Thanh Lãng có chút ánh sáng đen nhàn nhạt, lẽ nào anh ta đã bị ám rồi?
Chu Trạch vươn móng tay của mình ra và chạm vào giữa hai đầu lông mày của Hứa Thanh Lãng. Lập tức, chỗ đó chảy ra một dòng máu màu đen. Sau đó, Hứa Thanh Lãng chậm rãi mở mắt, duỗi cái lưng mỏi nhừ.
"Căn phòng này có vấn đề gì không?" Chu Trạch nhìn quanh phòng rồi hỏi.
Hứa Thanh Lãng vừa rồi rõ ràng là bị tà khí nhập vào cơ thể, nhưng nói cho cùng, Hứa Thanh Lãng không phải là người bình thường. Nhưng chuyện vừa rồi đã đủ chứng minh căn phòng này có gì đó không bình thường.
"Tôi thấy gia đình đó, ngay trong căn phòng này."
Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
"Cái gì?" Lão đạo giật nảy mình, vội vàng chạy đến bên cạnh ông chủ, chuẩn bị hộ giá.
Người lúc trước nằng nặc đòi đến đây để điều tra vụ án đòi lại công bằng cho gia đình ba người chính là lão đạo. Mà lúc này, người bị dọa đầu tiên lại là lão đạo.
"Gia đình bà người đó ở đây?" Chu Trạch có chút khó hiểu, "Bọn họ không nên ở đây mới đúng. Lúc trước tôi đã hỏi lễ tân, gia đình đó lúc trước ở trong khách sạn này là thuê một căn phòng khác, không phải trong căn phòng này. Hơn nữa, hiện tại căn phòng đó đã không còn mở cho khách vào ở nữa, người của khách sạn nói rằng, sau khi sóng gió này qua đi, họ sẽ mời pháp sư về đây làm phép."
"Thực sự tôi đã nhìn thấy ba người họ vào đây, bò qua bò lại để tìm đầu." Hứa Thanh Lãng khẳng định, "Lúc nãy tôi vừa mới ngủ thiếp đi sao?"
"Ừm." Lão đạo đáp lại.
"Có lẽ tôi đã ở cùng những linh hồn đó quá lâu nên đã bị ảnh hưởng." Hứa Thanh Lãng lắc đầu, rõ ràng hiện giờ anh vẫn chưa tỉnh táo.
Trong Đông y có một cách lý giải, chính là tà khí xâm nhập vào cơ thể nên bị cảm sốt, cơ thể nhiễm lạnh. Hiện tại tình trạng của Hứa Thanh Lãng cũng gần giống như vậy, trông có vẻ giống như sắp bị cảm.
"Chỉ có điều ba người đó không làm hại tôi. Họ chỉ đến đây để tìm đầu của mình, chưa nói tới chuyện có thể tìm được hung thủ hay không, nếu không có đầu thì linh hồn của họ cũng không thể xuống Địa ngục." Hứa Thanh Lãng suy đoán.
"Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là, khi tôi bước vào căn phòng này, tôi đã không được cảm nhận gì cả, không cảm giác được một chút khác thường nào." Chu Trạch có chút nghi ngờ nói, "Nếu vong hồn của ba người đó ở đây, thì ít nhất, tôi cũng sẽ cảm nhận được sự hiện diện của họ."
Là một quỷ sai, nếu như cả chuyện ở trong căn phòng này có ma quỷ hay không có ma quỷ đều không phân biệt được thì có thể về nghỉ hưu được rồi.
"Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy bọn họ." Hứa Thanh Lãng khẳng định, ngay sau đó, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể tôi có tài năng thiên phú mà ngay cả tôi cũng chưa khám phá ra."
"Đây là chuyện không thể nào."
Lão đạo bĩu môi, lười biếng nhìn sang Hứa Thanh Lãng rồi nói thẳng: "Ông chủ, tôi cảm thấy nguyện nhân khiến lão Hứa nhìn thấy sự xuất hiện của ba linh hồn người bị hại rất đơn giản.
Nhất định phải có chuyện gì đó lão Hứa đã làm mà chúng ta chưa làm, cho nên mới dẫn đến sự khác biệt."
"Vậy anh ta đã làm gì mà chúng ta vẫn chưa làm?" Chu Trạch hỏi.
"Chăm sóc da, kem BB, đắp mặt nạ…" Lão đạo bắt đầu đếm.
Thực sự, số mỹ phẩm mà Hứa Thanh Lãng còn nhiều hơn của Oanh Oanh. Đương nhiên, Oanh Oanh là ngoại lệ, dù sao thanh xuân vẫn ở lại mãi với cô ấy, cô ấy vĩnh viên mang nét đẹp của lứa tuổi nên không cần quá nhiều mỹ phẩm để làm đẹp.
Nói xong,
Dường như lão đạo đã nhớ ra chuyện gì đó.
Sau đó, chỉ vào phòng có hồ nước nóng để ngâm mình, nói:
"Đúng rồi, chỉ mới Hứa Thanh Lãng tắm nước nóng, còn chúng ta thì chưa."
...…..
Lão đạo nhanh chóng cởi hết quần áo rồi xuống bồn nước nóng, ông mở thêm nước nóng rồi ngâm mình bên trong.
Bồn nước rất đẹp.
Chỉ là, Hứa Thanh Lãng đã ngâm mình trong bồn này trước nên lão đạo thấy có chút ghen ghét.
Phải, nếu là một người phụ nữ ngâm mình trước trong này thì không sao, nhưng đây là một người đàn ông.
Làn da mịn màng, đôi chân thon thả, khi vừa chạm chân xuống nước có đôi chút mông lung, lão đạo lấy khăn che lại chỗ nhạy cảm.
Sau đó cúi xuống và lẩm nhẩm một chút về Đạo giáo của mình.
Xong rồi,
Xong rồi,
Thanh danh giữ gìn cả đời này sắp bị hủy hoại rồi.
Nhìn vào làn da cùng phong cách thư thái của Hứa nương nương, rồi lại nhìn lại vóc dáng gầy trơ xương của mình, lão đạo lặng lẽ thở dài.
Nhớ lại ngày trước, hồi còn trẻ trung và phong độ, nhưng tại sao không ai tán tưởng sự đẹp trai của ông?
Năm tháng đó là đao mổ heo, đúng là đao mổ heo.
Hứa Thanh Lãng cũng hơi xấu hổ, anh không quen tắm nước nóng cùng người khác. Thật ra rất nhiều người cũng có cảm giác như vậy. Ở trường đại học, một số nam sinh xấu hổ đến mức mặc luôn quần áo trên người khi đi tắm.
Đến khi Chu Trạch đi tới, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng nhìn về phía Chu Trạch.
Lão đạo nghĩ trong bụng, mặc dù ông đã già, thân hình có hơi gầy gò nhưng cũng rất chăm chỉ tập thể dục, ăn uống cũng điều độ, Chu Trạch so với ông chắc cũng không đẹp hơn là bao.
Nhưng khi thấy thân hình của Chu Trạch, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đều rất ngạc nhiên.
Chỉ thấy những vết thương trên người của Chu Trạch chưa khép hẳn, vẫn hiện lên rất rõ ràng, thế nhưng những vết thương đó làm người khác cảm thấy Chu Trạch như anh hùng trong những bộ phim về chủ đề chiến tranh. Đồng thời, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, không phải đến mức như những người tập thể hình, nhưng thân thể của Chu Trạch cũng đủ khiến hai người đang ở trong bồn lóa mắt.
"Không công bằng."
Lão đạo không nói nên lời. Một người suốt ngày nằm dài trên ghế sofa để đọc báo và tắm nắng mà lại có được thân hình đẹp như vậy ư?
Kỳ thật, Chu Trạch biết rõ nguyên nhân. Sau mỗi lần sức mạnh được tăng thêm một chút, cơ thể của anh lại được tốt hơn một chút.
Cả ba người đều ngồi vào trong hồ,
Lão đạo bắt đầu bỏ thêm một chút tinh dầu hoa hồng vào nước, sau đó bỏ thêm cánh hoa, cuối cùng là đưa chiếc khăn tắm lên và kỳ cọ.
Nhiệt độ nước trong bồn của dần dần tăng lên,
Ngay cả tầm nhìn trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Ông đổ quá nhiều tinh dầu rôi." Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
"Dù sao cũng là miễn phí, ngu gì không cho nhiều hơn một chút." Lão đạo khinh khỉnh nói.
Ngay sau đó, lão đạo cảm thấy có một bàn chân mềm mại đang nhẹ nhàng cọ xát trên vị trí bắp đùi của mình.
Chân của Hứa mỹ nhân?
Nhất định không phải là chân của ông chủ. Chân của ông chủ Chu không thể nào mềm mịn như thế.
Haha,
Aiz,
Haha,
Aiz,
Trong lòng lão đạo có chút bối rối, thực sự ông không muốn biến thành gay, nhưng lúc này đúng là cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cái chân kia bắt đầu xâm nhập sâu hơn một chút,
Oh,
Oh,
Ah ah ah,
Lão đạo hít một hơi thật sâu theo bản năng,
Ngay cảm âm điệu của giọng nói cùng thay đổi.
Đúng lúc này, lão đạo run rẩy, tự nhủ trong lòng: "Không được, tôi không thể cong, không thể được, không thể!"
"Lão Hứa, anh làm vậy là có ý gì, có thể tắm rửa bình thường được không." Lão đạo hét lên với Hứa Thanh Lãng.
"Ông có bị bệnh không?" Hứa Thanh Lãng uể oải đáp.
"Vậy anh trêu chọc tôi làm gì, có bản lĩnh thì chọc ông chủ đi, lão đạo ta không dễ bị dụ thế đâu!"
"...….." Chu Trạch.
"Ai trêu chọc ông???"
"Haha, đã làm rồi còn không dám thừa nhận!"
Lão đạo lập tức thò tay xuống dưới, bắt lấy cái chân kia rồi kéo mạnh, sau đó, chính lão đạo cũng đứng dậy.
Tôi để cho anh thừa nhận này,
Này thì không nhận!
"Haha, tôi bắt được rồi."
Lão đạo đứng thẳng người lên, phát hiện Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đang nhìn chằm chằm vào mình một cách sững sờ. Hứa Thanh Lãng vẫn đang ngồi nguyên trong bồn không nhúc nhích, không thể nào chân anh ta dài như vậy được.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt,
Nghiêng đầu,
Trông thấy tay thứ mình đang nắm trong tay,
Là một đoạn…bắt đùi.