Translator: Tần Dã
Beta – reader: Chuotbong
Kéo Sở Tiêu Dao cuống quýt chạy khỏi kỹ viện, dừng lại trước cửa một khách rồi quay đầu lại, xác định không có người mới buông tay của Sở Tiêu Dao ra, nghĩ lại mới thấy sợ, hắn nói: “May mà chạy nhanh, nếu như trễ một chút, chắc chắn sẽ bị Hồng Trần mắng chết. Ngươi không biết, đừng trông nàng ta bộ dạng giống người nhưng mà cái miệng kia và cả tính khí kia nữa, thực không phải người bình thường có thể chịu được. Vẫn không thể hiểu nổi làm sao nàng ta nổi danh như vậy, vẫn còn nhiều người thích nàng ta như vậy?”
Nói xong liền cuồng tiếu mấy tiếng với Sở Tiêu Dao. Sở Tiêu Dao thờ ơ nhìn hắn nhưng ánh mắt lại ôn hòa rất nhiều. Lần đầu tiên có người tự nhiên như vậy trước mặt y, không mang bất kì sự che giấu nào. Trước nay ở Bạch Thủy Giáo, y là tả sứ cao cao tại thượng, trên mặt ai cũng cung cung kính kính, làm gì tự tại như bây giờ.
Thiên Thần nhìn khóe miệng có chút mỉm cười của y cộng thêm khuôn mặt của tiên nhân, nhất thời ngẩn ngơ. Hắn vốn luôn mặt dạn mày dày, nay lại đỏ bừng cả mặt, ấp a ấp úng: “Nơi này… nơi này là khách ta ở. Chúng ta… chúng ta đánh cược nếu như ta đã thắng, ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta một tháng?”
Không ngờ lại là ngữ khí dò hỏi. Thiên Thần cũng không biết mình đã làm sao rồi, dù sao cũng có chút lo lắng y sẽ nuốt lời.
Sở Tiêu Dao ngẩng đầu lên nhìn khách trước mắt một cái. Tuy không phải rất xa hoa, nhưng cũng sạch sẽ đoan trọng. Sở Tiêu Dao liền nói: “Nhưng mà ta muốn ở chung một phòng, ngủ chung một giường với ngươi.”
Thiên Thần nhất thời không biết phản ứng ra sao, ngây người nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: “Không đến nỗi phải vậy chứ. Tại… tại sao? Ta và ngươi cũng chưa thân quen đến mức đó thì phải?” Mặt lại càng đỏ lên.
“Thuận tiện giết ngươi.” Bốn chữ ngắn gọn rõ ràng đã khái quát hết tất cả ý tứ.
Mặt của Thiên Thần lập tức lạnh đi: “Cũng phải coi ngươi có bản lĩnh đó hay không. Muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.” Dường như nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, lại tiến tới sát bên tai của Sở Tiêu Dao,”Ngủ chung với ta thật chẳng phải chuyện tốt gì. Ta sẽ đái dầm, ngươi cũng không ghê tởm?”
Muốn xem phản ứng của y nhưng y đến mày cũng không nhíu lấy một cái, lại thở hồng hộc nói: “Ta còn sẽ ôm ngươi, hôn ngươi, ngươi cũng không ghê tởm?”
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ. Thiên Thần thầm mắng, thực là đồ đầu gỗ, cũng cảm thấy vô vị, liền đi vào khách , về phòng của mình.
Thiên Thần tuy từng đi đến thanh lâu, nhưng chỉ là uống rượu đánh đàn với Hồng Trần như ngày hôm qua, chưa từng làm qua chuyện gì vượt rào. Đối với chuyện tình cũng chỉ hiểu biết nông cạn. Người ta nói hắn phong lưu nhưng mà hắn cũng chỉ là giả vờ phong lưu. Hồng Trần thì thường xuyên cười nhạo hắn, nếu như để bọn giang hồ hào kiệt nhìn thấy bộ dạng nấu rượu nghe đàn của ngươi chẳng biết sẽ nghĩ thế nào.
Thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế nấy. Song hắn vẫn chưa gặp được người nào khiến hắn tim đập không ngừng.
Thế nhưng…
Thế nhưng, cái người đang nằm sau lưng hắn bây giờ lại khiến cho tim của hắn đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài. Thiên Thần không ngừng an ủi bản thân rằng tim đập nhanh như vậy chỉ là lo lắng sự âm hiểm của y, không biết khi nào sẽ hạ độc, dùng ám khí với mình. Do quá căng thẳng nên mới như vậy.
Nhưng lý do này nghe đã thấy hỏng bét. Nghĩ đến danh tiếng của Thiên Thần hắn trên giang hồ, có khi nào từng sợ những thứ này. Song hắn lại chỉ có thể đem nguyên nhân của việc mặt đỏ tim đập quy cho cái này. Bởi vì ngoài cái này ra, hắn thực sự tìm không được cái cớ tốt hơn, có sức thuyết phục hơn nữa.
Thiên Thần tâm cao khí ngạo, cho dù nghĩ ra cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận. Nhưng mà, hương vị trên người Sở Tiêu Dao thực sự, thực sự quá quỷ dị rồi.
“Ngươi không phải chứ, nửa đêm nửa hôm như vậy thực sự muốn hại chết ta à.” Hắn quay lưng lại. Hai người cao xấp xỉ nhau nên lúc này đang mặt đối mặt.
“Ta đã nói ta sẽ giết ngươi. Bất kể lúc nào cũng có thể.”
Thiên Thần đỏ mặt tía tai không chỉ bởi vì tức giận mà còn bởi vì hô hấp của Sở Tiêu Dao đang phả lên mặt hắn. Hắn xấu hổ nên cực lực che giấu, lớn tiếng nói: “Muốn giết ta? Thiên Thần ta há lại dễ dàng bị giết như vậy. Ta khuyên ngươi vẫn là hãy thôi cái ý định không thể nào đó đi. Đã lãng phí thời gian lại lãng phí tiền bạc, còn lãng phí…”
Âm thanh huyên náo vang lên suốt nửa đêm. Nếu là trước kia, Sở Tiêu Dao sớm đã mất hết kiên nhẫn mà sử dụng các loại độc dược. Nhưng mà bây giờ y đột nhiên phát hiện y cảm thấy rất hứng thú với vị đại anh hùng Thiên Thần được người người trên giang hồ kính ngưỡng này. Ngắm khuôn mặt đỏ rần của hắn thực sự là một việc khiến người ta vui vẻ, mà cảm giác này y trước kia chưa từng có, chỉ cảm thấy trong lòng âm ấm, rất là thoải mái.
“Cho nên Sở Tiêu Dao ngươi từ bỏ đi. Bổn đại hiệp sẽ không thể để ngươi hại chết, rất đáng tiếc phải không? Không cần phải tiếc nuối, là ta thực sự quá lợi hại. Nhưng ta cũng không có cách nào khác, sư phụ nói ta thiên tư thông minh sáng suốt, lại cộng thêm ta siêng năng hiếu học, thành tựu của ngày hôm nay là lẽ đương nhiên. Ta biết ngươi đố kị. Ngươi đố kị thì ngươi nói, làm gì nhìn ta như vậy, nè?” Cái miệng lảm nhảm không ngừng cuối cùng cũng có một phút thanh nhàn.
Vừa định mở miệng nói tiếp, Sở Tiêu Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn: “Bình thường ngươi cũng như vậy sao?”
Khả ái, hoạt bát như vậy, thật khiến người ta say mê?
Thiên Thần hất bàn tay y ra. Mảnh da y vừa nắm lấy nóng hừng hừc như bị lửa đốt, “Hừ, ta trước mặt người khác rất đoan chính đấy chứ! Sư phụ ta sớm đã nói, ta ở riêng muốn nháo thế nào cũng được, chỉ cần trước mặt người khác nhất định không được ăn nói tùy tiện, đoan đoan chính chính, có thể không mở miệng thì cố gắng mỉm cười. Cái này ta lại làm rất tốt, có cần ta làm cho ngươi xem?” Nói xong liền bày ra một bộ mặt nghiêm túc, giống y hệt phong phạm đại hiệp lúc ở lầu xanh. Thiên Thần lúc này thực sự là hiệp sĩ thanh danh hiển hách trên giang hồ, một thứ khí phách tự phát từ bổn thân toát ra ngoài.
Sở Tiêu Dao nhìn thấy một Thiên Thần nhìn vậy, trong lòng hết sức không vui. Một Thiên Thần như vậy không biết vì sao khiến y cảm thấy vô cùng xa cách, xa đến mức không thể với tới. Nhưng mà, y lập tức từ bỏ loại ý nghĩ này, bởi vì Thiên Thần lại hồi phục bộ dạng vô lại cười đùa cợt nhả.
“Thế nào, rất giống phải không? Không nói thì coi như ngươi mặc nhận. Thực ra ta biết bộ dạng kia chắc chắn rất giống, dù gì ta đã luyện tập rất lâu. Lúc đó, sư phụ từng nói, nếu như luyện không được tốt thì không cho ta ra ngoài. Sư phụ đối với ta vẫn luôn rất mực thương yêu, nhưng lần đó lại nghiêm nghị, hà khắc dị thường. Sau này ta mới biết ta là đồ đệ của người nhưng cũng là chưởng môn tương lai của phái Nghiêu Sơn. Thứ nên học, thứ không nên học cũng đều phải học. Ta tuy không thích nhưng vẫn là phải làm.”
Sở Tiêu Dao nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy có chút đau lòng. Thiên Thần cũng lớn bằng y nhưng trách nhiệm phải gánh vác trên người lại nặng nề thế này. Trước kia, lúc nhìn hắn thoải mái cười lớn, còn tưởng rằng hắn cũng như mình, không ngờ thực ra hắn sớm đã hiểu rõ vận mệnh sau này của mình.
Vận mệnh của Thiên Thần và y dường như vẫn luôn không thể do mình quyết định.
Người giúp họ trải đường bất kể là xuất phát từ sự quan tâm hay tư tâm, cũng đều chưa từng hỏi qua bọn họ có bằng lòng hay không, chỉ áp đặt lên người họ những thứ gọi là trách nhiệm kia. Tam Thiên như vậy, sư phụ của Thiên Thần cũng như vậy.
“Cho dù ngươi nói vậy, ta vẫn phải giết ngươi. Phái Nghiêu Sơn hình như có chút ân oán với Bạch Thủy Giáo ta. Giết vị giáo chủ sắp kế nhiệm như ngươi thì còn gì tốt hơn.”
Vốn đang có chút chán nản, Thiên Thần nghe đến câu này, lập tức tinh thần tỉnh táo, “Cứ đùa, bổn thiên tài làm sao có thể để cho một tiểu bách tính như ngươi đánh bại. Phái Nghiêu Sơn ta tuy không phải võ lâm đệ nhất đại phái, nhưng chỉ một cái Bạch Thủy Giáo hèn mọn vẫn là không thèm để vào trong mắt.”
Bộ dạng thần khí hiện rõ này khiến Sở Tiêu Dao vốn luôn mặt lạnh cũng không nhịn được mỉm cười. Nhìn thấy Sở Tiêu Dao như vậy, Thiên Thần vội vàng quay lưng lại, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, chỉ sợ nó không nghe lời, sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng ở đằng đông.