Translator: Tần Dã
Beta – reader: Chuotbong
Lúc Quý Phong trở về, nhìn thấy đèn của phòng Sở Sở Tử Phàm vẫn sáng, liền đẩy cửa vào. Sở Sở Tử Phàm gục trên bàn ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng động, dụi dụi mắt: “Quý Phong, về trễ vậy, ta cũng ngủ thiếp đi rồi.”
Trong lòng Quý Phong cảm động, từ sau ôm lấy y, vùi đầu vào hõm vai của y nói: “Ta làm sao nỡ bỏ ngươi lại?”
Cảm nhận được sự bất thường của hắn, Sở Sở Tử Phàm nhẹ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Miệng khẽ động vài cái, cuối cùng vẫn không nói ra. Hắn không yêu Viêm Kỳ, điểm này hắn có thể khẳng định. Đối với y có thương tiếc, có tôn trọng, có yêu thích, nhưng mà những thứ đó đều không phải tình yêu. Hắn đối với Viêm Kỳ duy nhất không có yêu. Hắn luôn đối đãi với y như người thân vậy.
“Sở Sở Tử Phàm, ta chỉ nói lời này một lần. Ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi.”
Sở Sở Tử Phàm biết Quý Phong nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà hắn đã không nói, mình cũng sẽ không hỏi. Nhưng đáng giận vẫn là phải giận: “Yêu ta? Yêu như thế nào? Lấy ra cho ta xem xem.”
Sở Sở Tử Phàm đưa tay ra. Thứ y muốn là trái tim chân thành của Quý Phong. Quý Phong xoay người y lại, đặt tay y lên ngực. Trái tim kia đang nảy lên. Đó chính là nhịp tim của Quý Phong yêu Sở Sở Tử Phàm: “Mặc kệ ngươi tin hay không, trái tim này trước sau vẫn vì ngươi mà đập. Nếu ngươi không cần nữa thì nó cũng sẽ không đập nữa và ta cũng sẽ chết đi.”
“Thật ghê tởm, Quý Phong, ngươi thật là ghê tởm. Ta cũng nói với ngươi một câu, ngươi nghe cho kỹ đây.” Y cố ý kéo dài âm, “Quý Phong, ta không yêu ngươi. Nhưng mà ta rất thích ngươi, thích hơn bất kỳ người nào.”
Quý Phong bế bổng Sở Sở Tử Phàm lên, đè xuống dưới thân.
Hắn nói, Sở Sở Tử Phàm, rồi sẽ có ngày ta khiến ngươi yêu ta, bao lâu cũng không tính là trễ.
Viêm Kỳ vào ngày thứ hai đã đợi được Quý Phong đến. Mặc dù trên mặt Quý Phong vẫn là một mảng lạnh lùng nhưng Viêm Kỳ lại nhìn ra một chút lẩn tránh từ ánh mắt của hắn, trong lòng nghi hoặc liền buột miệng hỏi: “Quý Phong, đã xảy ra chuyện gì sao?” Cuối cùng, ngay cả hắn vì sao đến trễ như vậy cũng đã quên hỏi.
“Không có gì.” Quý Phong lần đầu tiên không dám nhìn thẳng Viêm Kỳ. Hắn sợ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa quan tâm của Viêm Kỳ, trước kia cảm thấy rất ấm áp nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện tràn ngập trong đôi mắt đó toàn là tình ý nồng đến không thể tan ra. Điều đó khiến hắn nhất thời khó có thể nhìn thẳng vào.
“Vậy thì tốt…” Y ngừng lại một lát, nắm lấy cánh tay của Quý Phong lại nói, “Có từng đi chơi ở thành Hàng Châu chưa?”
Quý Phong rút tay ra theo bản năng. Nơi vừa bị chạm vào dường như cũng xuất hiện dị dạng: “Không có thời gian, ta hai ngày trước mới tìm thấy Sở Sở.”
Sở Sở… Trong lòng Viêm Kỳ thoáng run lên, đã thân thuộc như vậy rồi sao? Một trận chua xót tràn vào trong tim, chực muốn rơi lệ. Nhưng y là Viêm Kỳ, Viêm Kỳ mà yêu một người mười mấy năm cũng không nói một câu, y ngoài mỉm cười ra còn có thể làm gì?
Thế nên liền nói: “Tìm được thì tốt, nhất định là rất vui đây! Ta đi làm vài món ăn giúp ngươi ăn mừng một chút? Đợi ta trở lại.”
Quý Phong còn chưa nói gì, Viêm Kỳ đã bước nhanh ra đại sảnh. Quý Phong nhìn theo bóng lưng của y vào buổi sáng đầu thu mang chút hơi lạnh tịch liêu giống như lá rụng khô vàng. Nỗi bi thương nói không nên lời.
Quý Phong biết y cố ý ra ngoài. Từ sau khi biết Viêm Kỳ thích hắn, Quý Phong đột nhiên phát hiện, đối với rất nhiều động tác cùng với hàm ý thâm tàng của Viêm Kỳ đều vô cùng hiểu rõ. Nếu nói trên đời người hiểu rõ hắn nhất là Viêm Kỳ, vậy hắn cũng như thế, người hắn hiểu rõ nhất không phải ai khác, chính là Viêm Kỳ. Bao năm qua chung sống với nhau, bọn họ là sư huynh đệ tiếp xúc nhiều nhất. Chút tự tin hiểu rõ này, hắn vẫn có.
Thế nhưng Quý Phong cũng biết, cho dù biết cũng không thay đổi được gì. Nếu là trước kia, hắn có lẽ còn có thể chấp nhận Viêm Kỳ. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, không được rồi, tim của một người quả thực rất nhỏ, mà trái tim nhỏ nhoi của Quý Phong hắn đã có một người. Sáng nay lúc rời khỏi, Sở Sở Tử Phàm vẫn đang ngủ say. Nhìn vẻ mặt khi ngủ của y, không có sự ngang ngược càn rỡ, vênh váo hung hăng lúc bình thường, nhiều thêm vài phần bình lặng và nhu hòa. Khi đó hắn liền biết, hắn yêu gã nam nhân lòng dạ độc ác, diện mạo thanh tú này, chỉ yêu có y.
Quý Phong nhìn người sau lưng. Lúc y vừa tới, mình đã biết ngay. Người này hắn cũng quen biết, tên Phong Vô Thế. Trước kia, khi ở Nghiêu Sơn, hắn từng đến tìm Viêm Kỳ, mình cũng từng cùng hắn tỉ thí, võ công so với Viêm Kỳ còn phải cao một chút. Một đối thủ không tệ là đánh giá duy nhất của Quý Phong đối với hắn.
“Lời Viêm Kỳ nói tối qua, ngươi cũng nghe thấy rồi. Trước kia, lúc ngươi chưa biết, ta không nói gì. Bây giờ đã biết rồi, chẳng lẽ còn không có lời gì phải nói sao?” Phong Vô Thế dựa nghiêng vào một bên cột, nghiêm túc dò hỏi Quý Phong.
“Sư huynh đối với ta rất tốt. Phần tốt ấy, ta hy vọng luôn không thay đổi.”
“Nói như vậy không cảm thấy tham lam, không cảm thấy tổn thương người ta sao? Y yêu ngươi thế kia, ngươi lại muốn y chỉ coi ngươi là sư đệ sao? Quả là một trái tim rất tàn nhẫn.” Phong Vô Thế tiến lên, một quyền đánh vào mặt của Quý Phong. Quý Phong không né, mặc cho y đánh. Sau khi đánh xong, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống. Quyền này y không dùng nội công, chỉ đơn thuần muốn đánh cho hắn tỉnh.
“Ta chỉ nói ra sự thật. Thời gian càng lâu, sự tổn thương y phải chịu càng lớn.” Quý Phong chùi máu ở khóe miệng. Trong miệng có chút cảm giác đắng chát.
“Quý Phong, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt đáng để y lưu luyến nửa phần? Viêm Kỳ là một người tốt thế kia, lại vì ngươi hao phí hết tất cả thanh xuân. Y thậm chí không một việc không vì ngươi lo nghĩ. Y vô oán vô hối như thế, si tâm tuyệt đối, ngươi nếu không phải tảng đá sao lại có thể không vì đó mà cảm động?” Phong Vô Thế lại muốn đánh tới nhưng lần này lại bị Quý Phong né đi.
“Viêm Kỳ sư huynh là người tốt với ta nhất trên thế giới này. So với đại ca còn tốt hơn nhưng tốt không phải là tình yêu. Ta vì y cảm động cũng không phải tình yêu. Giữa ta và y là thứ tình không thể bố thí.”
“Nghe nói ngươi yêu một người trong tà giáo, cũng là một nam nhân. Đã đều là nam nhân, chia một chút tình yêu cho Viêm Kỳ không được sao?” Ngữ khí của Phong Vô Thế đã mềm mỏng mấy phần. Viêm Kỳ là nghĩa đệ của y. Nhưng trong lòng của Phong Vô thế, Viêm Kỳ chính là người nhà của y.
“Tình yêu nếu có thể chia nhỏ thì không phải tình yêu thực sự. Ta yêu người đó liền là đời đời kiếp kiếp không đổi.” Quý Phong nói thật xúc động. Phong Vô Thế nhất thời không phản bác lại được. Phải a, y có tư cách gì nói những thứ này. Thứ tình yêu sinh sinh tử tử, đến chết mới thôi ấy, y đối với A Thất chẳng phải cũng là loại tình cảm này, làm sao lại không hiểu? Nhưng mà, y lại không đành lòng để Viêm Kỳ khổ sở.
“Cho dù hiểu được thứ tình cảm đó của ngươi nhưng ta vẫn không thể không vì Viêm Kỳ cảm động. Viêm Kỳ vào lúc không người thường lấy nước mắt rửa mặt, hướng về chân dung của ngươi mà vuốt ve hết lần đến lần khác, rồi lại một trang một trang không ngừng vẽ. Có bao nhiêu trang, hơn trăm trang, hơn ngàn trang. Ta chỉ biết, trong ba gian nhà ngói ở hậu viện đã đầy đến mức không thể bỏ thêm thứ gì khác rồi. Bắt đầu từ rất lâu về trước, y cách một khoảng thời gian lại đem đến một rương tranh. Ta nhân lúc y không ở đây từng mở ra xem, mỗi một tờ đều là ngươi, nhưng toàn là những ngươi không giống nhau. Một ngươi thần thái phấn khởi, một ngươi hăng hái hăm hở, một ngươi lạnh như băng sương, một ngươi mỉm cười nhàn nhạt… nhiều ngươi như vậy, không phải mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ tới, đều nhớ nhung, quan sát, yêu thương, là tuyệt đối vẽ không ra. Viêm Kỳ như vậy, là người tốt nhất trên đời, cũng là bất hạnh nhất. Bởi vì ngươi không yêu y. Quý Phong, ngươi thực sự một chút cũng chưa từng yêu y sao?”