Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Sở Sở Tử Phàm cùng Phượng Tử ngồi đối diện nhau, ngồi không biết bao lâu, Phượng Tử cũng chỉ chăm chú nhìn y, Sở Sở Tử Phàm thật sự thấy phiền rồi, hắn đang lo cho Quý Phong, hơn nữa, ánh mắt này, quả thật khiến y muốn giết người. Sở Sở Tử Phàm lập tức lấy từ trong túi ra một phi tiêu tẩm độc, ném về phía Phượng Tử, tốt nhất là chết luôn đi, xem vẻ mặt hắn nhìn Quý Phong, rõ ràng không bình thường chút nào.
Sở Sở Tử Phàm không nghĩ đến Phượng Tử lập tức tiếp được phi tiêu, y vốn nghĩ Phượng Tử biết võ công, nhưng cũng không cao lắm, dù sao hắn cũng xuất thân thanh lâu, nếu công phu tốt thì đã sớm chạy rồi, lại không nghĩ đến đây thật sự là cao thủ, điều này khiến Sở Sở Tử Phàm không khỏi nghi hoặc, lập tức đề phòng.
“Lòng dạ ngươi ác độc đến thế sao, loại ‘hồng tinh’ này người trúng độc đầu tiên sẽ đau không chịu nổi, sau đó toàn thân vô lực, cuối cùng bất lực nhìn bản thân từng chút từng chút thối rữa mà chết, ngươi thật sự không tiếc dùng độc dược độc như thế đối phó với ta sao?”
“Độc càng độc hơn ta càng muốn dùng, muốn hay không thử nhìn một chút?” Sở Sở Tử Phàm lại bắn ra một cây ngân châm.
Hắn vẫn tránh được, thế nhưng ngân châm bị bắt lấy nháy mắt đã biết thành một làn khói nhẹ, Phượng Tử trong lòng vừa động, sắc mặt trắng xanh: “Sở Sở Tử Phàm, Bạch Thủy giáo giáo chủ, quả nhiên là ngoan độc danh bất hư truyền.”
“Nếu biết ta là Bạch Thủy giáo giáo chủ, thì nên biết chữ chết viết thế nào đi.” Lời vừa dứt Sở Sở Tử Phàm lập tức lấy các loại độc dược ám khí giấu trong tay áo, hướng sang Phượng Tử.
Phượng Tử nhất thời tránh không kịp, bị đánh trúng tay phải, lập tức cả cánh tay liền mất đi trực giác. Hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo trên cánh tay, đề phòng độc tính phát tán, cũng may độc này không độc như hồng tinh, nhất thời không chết được.
“Thật không biết Quý Phong thích ngươi điểm nào, rõ ràng là một ác quỷ.” Phượng Tử nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra, người thích Quý Phong không đến mấy ngàn cũng được mấy trăm, nhiều người như vậy, người nào cũng tốt hơn tên xấu xa này, đến tột cùng trên người y có điểm gì tốt hấp dẫn Quý Phong, Phượng Tử thực hiếu kỳ.
“Tự lo cho mình trước đi, ba canh giờ nữa, ngươi chết chắc.” Sở Sở Tử Phàm quay lại chỗ ngồi, nhìn hướng Quý Phong rời đi, rốt cuộc ở trong làm cái gì chứ, lâu như vậy rồi, cả người thật không thoải mái, chết tiệt.
“Thế nhưng, ngươi không nghĩ đến, trong ba canh giờ này ta sẽ đem ngươi giết chết, sau đó tìm giải dược trên người ngươi cũng vậy cả thôi.”
Nghe xong lời này Sở Sở Tử Phàm lại nở nụ cười: “Ta chưa từng đem giải dược trên người.”
Phượng Tử nhìn y một lát, biết y không nói dối, trên mặt tuy có tức giận nhưng cũng không nói thêm điều gì, một lúc lâu sau lại đột nhiên nói, “Sở Sở Tử Phàm, ngươi không thích Quý Phong, đúng không?”
Phượng Tử không để ý vết thương, hắn chỉ chấp nhất điều này, với hắn, điều này vô cùng trọng yếu.
Nếu như đem vấn đề này hỏi sớm hơn một ngày, Sở Sở Tử Phàm nhất định sẽ không do dự nói, ai lại thích cái tên lạnh như băng, vừa vô sỉ vừa bá đạo như vậy chứ, thế nhưng lúc này đây lời đã đến bên miệng lại không cách nào nói ra được, rõ ràng muốn nói, lại thốt không nên lời, đành… hừ một tiếng.
“Ngươi nói, ngươi không thích hắn, đúng không?” Phượng Tử nghĩ Sở Sở Tử Phàm nhất định sẽ nói không, rõ ràng lúc hắn bước ra mở cửa, đã thấy Sở Sở Tử Phàm định xoay người rời đi, lời hắn nói với Quý Phong, y nhất định nghe thấy, thế nhưng y tình nguyện để Quý Phong chết cũng không muốn cứu, như vậy nhất định y không thích Quý Phong, cho nên Phượng Tử mới yên tâm đem y giao cho Quý Phong, bất quả chỉ một đêm, là sao có thể thay đổi một con người, Phượng Tử không tin.
Thế nhưng hắn sao lại chưa từng nghĩ đến, yêu thương một người, đôi khi chỉ cần trong khoảnh khắc, mà giữa bọn họ đã có biết bao nhiêu khoảnh khắc đây!
“Liên quan gì đến ngươi, ta chính là thích hắn, ta thích hắn, hắn cũng thích ta, còn người như ngươi chỉ có thể đứng bên mà ngó.” Sở Sở Tử Phàm hết kiên nhẫn nói, mà lời y nói cũng chính là sự thật, ngữ khí kiêu ngạo kia khiến Phượng Tử gần như phát điên, muốn trực tiếp nhào lên đoạt mạng người kia.
Trong chớp mắt cánh tay hắn đã siết mạnh cổ Sở Sở Tử Phàm, thoáng chốc mặt y liền biến sang màu tím, thế nhưng trên người Phượng Tử cũng trúng không ít độc dược cùng ám khí, chỉ đợi xem ai ngã xuống trước.
“Phiêu Tuyết, ngươi đang làm cái gì, ai cũng không được động đến hắn.” Một cơn gió đánh mạnh đến, nháy mắt Phượng Tử đập mạnh người lên tường ngã xuống, miệng phun máu tươi.
Quý Phong ôm lấy Sở Sở Tử Phàm, nhìn đôi mắt đã mất đi tiêu cự, gương mặt tái nhợt không huyết sắc, nếu không phải Quý Phong còn cảm giác được hô hấp của y, chỉ nhìn cảnh ấy, nhất định nghĩ rằng y đã chết.
Quý Phong từ phía sau vừa bước ra đã thấy Sở Sở Tử Phàm như vậy, ngay cả hô hấp, suy nghĩ, tất cả đều ngừng trệ, lúc nãy khi hay tin sư phụ đã mất hắn đau đến không chịu nổi, thế nhưng so với nỗi đau tê tâm liệt phế lúc này, lại không thể nào so được, loại sợ hãi ấy khiến hắn như sa xuống mười tám tầng ngục.
Quý Phong lập tức bảo vệ tâm mạch y, đem nội lực đưa vào cơ thể, mãi đến khi sắc mặt y có chút huyết sắc mới thở ra một hơi, người này, cho đến lúc này không lúc nào không làm hắn lo lắng, sợ hãi.
Hắn ôm lấy Sở Sở Tử Phàm, nhìn thoáng qua Phượng Tử, lúc này mới nhận ra người kia tay phải sưng lên, trên mặt tím đi, nhất định đã trúng độc, hơn nữa lại chịu một chưởng của mình, sớm đã không còn đến nửa mạng, hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Quý Phong nhăn mặt nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết độc này ở đâu ra, nhất định là do cái người đang nằm trong lòng đây hạ, Quý Phong nâng hai người dậy, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về khách .
Sở Sở Tử Phàm nhìn Quý Phong đang ngồi trên giường đối diện mình, bĩu môi không thèm nói, từ sau ngày ấy đến nay đã là ngày thứ ba, mình sớm đã tỉnh, nhưng Phượng Tử vẫn còn hôn mê, cái này không thể trách mình được, ai kêu người kia muốn giết mình làm gì, hơn nữa nếu Quý Phong không xuất hiện đúng lúc, thì người chết nhất định là mình rồi.
Càng nghĩ càng ủy khuất, Sở Sở Tử Phàm đánh mạnh cái chén xuống bàn, tạo nên một trận loạn hưởng, Quý Phong thấy y ủy khuấy, lại làm như không thấy, từ sau đêm ấy, giữa hai người dường như có chút biến hóa, tựa như Sở Sở Tử Phàm không còn đem mình ném thật xa.
Quý Phong kéo lấy tay y, dùng sức đem y ôm chặt, để y ngồi trên đùi mình, Sở Sở Tử Phàm tránh tránh một hồi, lại ngoan ngoãn ghé lên vai Quý Phong, nói: “Quý Phong, ngươi không được trách ta, nếu hắn chết thì cũng không phải tại ta đâu.”
“Ta biết, ta không trách ngươi.” Quý Phong đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại ấy.
“Vậy sao ngươi không để ý đến ta?”
“Ngươi muốn ta để ý ngươi thế nào đây, ta vốn ít nói, vả lại lúc trước lúc ta nói chuyện với ngươi, chẳng phải ngươi cũng không thèm để ý, không đúng sao?” Quý Phong cười giảo hoạt.
“Trước đây khác bây giờ khác.”
“Khác thế nào?” Hắn tiếp tục truy vấn.
“Quý Phong, ngươi cố ý đúng không?” Sở Sở Tử Phàm cắn mạnh lên vai hắn, lại nói: “Ngươi còn giả ngu, sau này ta không thèm để ý đến ngươi.”
Quý Phong không nghe thấy lời muốn nghe, cũng không thấy giận, mặt mày hớn hở hôn lên môi y một cái: “Bất kể ngươi làm gì, dù là sai hay đúng, ta cũng cùng ngươi gánh vác, chuyện này hai người các ngươi đều có lỗi, ta không trách ai, nhưng ta đau lòng, lần sau, đừng lỗ mãng như vậy nữa, được không?”
Sở Sở Tử Phàm thấy Quý Phong biểu tình nghiêm túc, mím môi gật gật đầu, đây là lần đầu tiên y đáp ứng người khác, cũng là lần cuối cùng, vì y biết trừ Quý Phong, sẽ không có người thứ hai khiến bản thân mình bối rối như thế.
Ngọn đèn hắt lên cửa sổ, chiếu sáng hai bóng người đang gắt gao ôm lấy nhau, ánh trăng cùng bóng cây, như cũng muốn cùng bọn họ lưu lãng một đêm, thổi đến phương xa, cũng thổi đi một mảnh tâm tình Phượng Tử còn đang lưu lạc.