Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Thoáng chốc hai người đã đến, nơi đó trời nhẹ mây cao, nhất xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ, vân nhàn thảo viễn, thiên địa du du, lại có nước từ trên cao chảy xuống, Sở Sở Tử Phàm cùng Quý Phong thấy thế tâm trạng liền vui vẻ, nội tâm cũng có một loại thư sướng không nói nên lời, tựa như nhìn khắp thế gian, quá khứ đau buồn, sầu khổ, như bị bầu trời cao ấy mang đi, hết thảy đều không trọng yếu.
Sở Sở Tử Phàm không biết trên thế gian này lại có cảnh đẹp như vậy, cũng có thể y biết, nhưng chưa từng để ý, người khác có thể hạnh phúc, cảnh đẹp này không phải người như y nên nhìn, thứ y nhìn là hắc ám, tử vong, tiên huyết, đó là thứ y thấy từ nhỏ, cũng là đường y phải đi.
Cho nên cảnh tượng trước mắt với y mà nói thật chấn động, bi thương có, hi vọng có, còn cả tuyệt vọng, người khác đều có thể hạnh phúc, chỉ có y là thống khổ, cho nên y muốn tất cả cũng như y, đều sống không bằng chết.
Kể cả cái người đang đứng bên cạnh, tại sao thiên thời địa lợi nhân hòa đều là của hắn, tất cả hắn đều có, còn trêu chọc mình, nhất định phải để hắn không ngày nào yên mới tốt.
Đùa cợt mình như vậy, là vì sao? Quý Phong, ta không phải là ngươi có thể trêu vào.
Người trước mắt, Quý Phong nhìn vẻ mặt y chợt tốt, chợt xấu, không biết lại đang nghĩ cái gì, chắc chắn hơn phân nửa là muốn hại hắn rồi.
Đối với chuyện giết hắn mà nói, Sở Sở Tử Phàm làm không biết mệt, Quý Phong cũng tránh không biết mệt, hai người bọn họ chỉ cần chiến tranh chưa dứt, thì vẫn là một vòng khiêu chiến cùng nhạc thú không khi nào chấm dứt, mỗi khi nhìn thấy người kia khóe miệng đặt ý, rồi lại rũ mắt thất vọng, Quý Phong thấy như đây là lạc thú lớn nhất đời mình, so với võ công còn vui hơn nhiều lắm.
Bộ dáng lúc y tức giận, lúc y vui, ánh mắt khinh thường, thậm chí cả cừu hận, trong mắt Quý Phong đều đáng yêu đến cực điểm, rõ ràng trong mắt người khác cái dáng vẻ này so với tu la dưới địa ngục còn đáng sợ hơn, thế nhưng hắn lại thích, thầm muốn đem ngươi kia ôm trọn vào ngực, trên cái miệng đang cong cong kia hôn thật sâu xuống.
Hắn thật sự yêu chết cái tên xấu xa này.
Hoa đào theo gió đông rơi xuống, trải thành một mảnh mềm mại, lại khiến người luyến tiếc không muốn giẫm lên, vật càng đẹp càng khiến người khác đau lòng, mặt kệ người đó có phải lòng dạ sắt đá hay không, cho nên hai ngươi cẩn thận né tránh, sợ phá đi giờ phút yên lặng này.
Bên kia dương liễu uống lượn, cỏ cây xanh xanh, tri âm tri kỷ, hai người bọn họ lúc này, hoàn cảnh này đúng là khó gặp, nhất thời có chút hoảng hốt, tựa hồ thật sự đã đến nơi tiên cảnh, chốn thế ngoại đào viên.
Thiếu niên hiệp khí, trung can nghĩa đảm, lập lức nhiệt huyết sôi trào, kiếm trong tay Quý Phong vừa nâng, kiều dũng hào túng, lập đàm sinh tử, kiếm hống tây phong.
Chỉ hận không thể du sơn ngoạn thủy, tiếu ngạo giang hồ, nhìn khắp núi sông.
Sở Sở Tử Phàm ngồi trên tảng đá trong mảnh đất trống, nhìn Quý Phong múa kiếm, tưởng như nếu mình có võ công như thế, thì thiên hạ này đã sớm là của y, nhưng cũng không sao, ba tháng nữa, hoàn thành kế hoạch cùng Miêu tộc, giang hồ này đã như vật nắm trong tay.
Thế nhưng nhìn Quý Phong múa kiếm cũng là một loại hưởng thụ, Sở Sở Tử Phàm không phải chưa từng thấy người múa kiếm giỏi, Thiên Lăng trong giáo của y, múa kiếm cũng rất đẹp, lại là cao thủ đứng đầu Bạch Thủy giáo, nhưng lại kém Quý Phong rất nhiều, không chỉ là nội lực, hơn hết, Quý Phong mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm khí của hắn vô cùng thuần khiết, bất luận trong tay hắn có phải một thanh hảo kiếm hay không, cũng đều như nhau, trên đời này không có điều gì khiến hắn vướng bận?
Thế còn mình?
Sở Sở Tử Phàm đột nhiên bị ý nghĩ này dọa sợ, sao lại nghĩ như vậy chứ?
Thế nhưng hắn quả thật có hứng thú với mình, nếu như có thể kiềm chế hắn, hình như cũng không phải chuyện xấu gì, có khi còn tốt cho kế hoạch của y.
Quý Phong thấy y xuất thần, nhẹ nhàng hôn trộm lên má, rồi lập tức tránh ra.
Quả nhiên, Sở Sở Tử Phàm đỏ mặt, mở miệng mắng to, “Ngươi không cần khinh người quá đáng, đừng nghĩ rằng ta đánh không lại ngươi, thì có thể mặc ngươi khinh bạc, muốn đánh phải không? Ta lúc nào cũng có thể phụng bồi.”
Nói xong liền đánh đến, Quý Phong thoải mái ứng đối thế công sắc bén của Sở Sở Tử Phàm, xem ra y thực sự nổi giận rồi, nếu đổi thành người khác, mỗi chiêu đều có thể đưa đến tử lộ, nhưng Quý Phong thì khác, hắn vừa ứng đối, vừa nhắc nhở mấy chỗ không đúng của y, Sở Sở Tử Phàm được hắn dẫn dắt, ra tay lại càng thư sướng, không nghĩ tới, công phu mấy năm qua mình vẫn không thăng tiến được, chỉ mấy câu của Quý Phong, lại tiến bộ rất nhiều.
Sở Sở Tử Phàm vừa học, vừa xử động lại thêm ám khí, như không muốn dừng, Quý Phong thấy trán y đã đầy mồ hôi, liền đột nhiên tiến đến trước mặt Sở Sở Tử Phàm, đưa tay nắm lấy y, mỉm cười nói, “Chúng ta về đi.”
“Về sao? Không về, đánh tiếp.” Sở Sở Tử Phàm đang cao hứng sao dừng tay được, nếu Quý Phong tiếp tục chỉ điểm, nói không chừng công phu của mình còn có thể đột phá lớn.
“Trời cũng đã tối, Bạch Thủy giáo của ngươi, không quan tâm sao?” Sở Sở Tử Phàm lúc này mới nhận ra bọn họ đã ở đây cả ngày rồi, bất quá y cũng không lo lắm, dù sao không có mình, A Tả vẫn có thể xử lý tốt mọi chuyện thôi.
Sở Sở Tử Phàm tức giận nói: “Đúng là gặp ngươi liền xui xẻo.”
Quý Phong bước theo sau, hai người càng đi càng xa, lưu lại một đường ngân châm cùng cây khô.
Khi về đến nơi, A Tả đã đem mọi chuyện xử lý xong, thấy Sở Sở Tử Phàm trở về, quan tâm hỏi: “Giáo chủ, người không sao chứ?”
Sở Sở Tử Phàm liếc mắt, khinh thường nói: “Ta có thể có chuyện gì?”
“Nhưng lúc người ra ngoài, không phải không thoải mái sao?”
Lúc này y mới nhớ đến cái bụng phát sưng hồi nãy của mình, hiện tại đã ổn, theo bản năng liếc nhìn Quý Phong một cái, thấy hắn đang nhìn mình, liền quay sang chỗ khác, đối A Tả nói:
“Không có việc gì, ta không sao, ngươi cứ ra ngoài trước.”
“Thế nhưng, giáo chủ, lúc trước không phải người đều để bọn chúng ta trong phòng, bảo hộ người sao?”
“Hiện tại không cần, A Tả, ngươi ra ngoài đi, chuyện còn lại để ta xử lý.”
A Tả đứng yên không nói, lại nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của y, cũng biết nói nhiều vô ích, thoáng nhìn qua Quý Phong một lúc, rồi đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, gió nhẹ trong rừng trúc, vang lên những tiếng sàn sạt, Quý Phong nhìn Sở Sở Tử Phàm ngồi trước bàn dài, liền đứng dậy đem một kiện cẩm y đắp lên cho y, thân hình Sở Sở Tử Phàm khẽ động, cũng không quay lại nhìn hắn, đôi mắt rũ xuống, nhìn không rõ bộ dáng thế nào, dưới ánh đèn, đôi mi dài trên gương mặt tuấn tú như hai ngọn sống nhấp nhô.
Quý Phong ngồi bên cạnh y hồi lâu, mãi đến lúc bên ngoài truyền đến tiếng người báo canh ba, mới trở lại giường, đặt lưng nằm xuống.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, Quý Phong, lại một đêm vô mộng.