Phong Ngự

quyển 2 chương 152: vô lương tâm thảo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng dù thế nào đi nữa, thì sự thật, hắn đã nợ nàng một phần nhân tình rất lớn. Nếu không nhờ nàng thì hắn đã không thể có được Phi Long Thuẫn. Phải biết rằng, Thông Linh Pháp Khí vốn đã quý hiếm rồi, mà Phi Long Thuẫn còn là Phòng Ngự Pháp Khí, đừng nói là tu đạo giả Trúc Cơ Kỳ, cho dù là Kim Đan Kỳ cũng khó lòng có được.

Cho nên, mặc dù Khuynh Lan Hiên đã nói nhờ vào tài liệu của Phong Nhược đưa cho, nàng mới có thể luyện chế ra Phi Long Thuẫn, nhưng trong thời gian ngắn tiếp xúc với nàng, Phong Nhược biết rằng nàng không chỉ đem lại cho hắn một món Thông Linh Pháp Khí, mà còn hơn thế nữa chính là tâm đắc luyện khí đỉnh cấp, ngoài ra, nàng còn giải thích cho hắn về con đường tu đạo mà hắn đang đi.

Tuy chỉ là vài câu nói, nhưng đã mở ra màn sương dày che mắt hắn bấy lâu nay, nhờ nàng mà hắn đã lĩnh ngộ được nhiều điều về luyện khí và Thiên Đạo.

Khuynh Lan Hiên tính tình thẳng thắn, trong lòng lại “tĩnh như nước, sáng như gương”, những điều này cho hắn thấy nàng nhất định không phải loại người tiểu nhân, cho dù trong lòng tức giận cũng nhất định không dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó kẻ khác, điều này đủ để cho hắn đặt niềm tin vào nàng.

Có thể nói Khuynh Lan Hiên khiến Phong Nhược đạt được cảm ngộ rất lớn, nếu không phải vì lời hứa với nàng lúc trước, nói không chừng hắn đã vắt chân lên cổ mà chạy nhanh về động phủ bế quan rồi, hắn đối với con đường tu tiên của mình đã có định hướng rõ ràng hơn, nàng đã cho hắn biết những thứ trước giờ hắn chưa từng gặp qua, chưa từng nghĩ tới.

Theo thời gian trôi qua, người tu đạo trong doanh địa cũng ngày càng nhiều, ít nhất cũng hơn hai trăm người, không thể nghi ngờ, phần lớn những người này đều vì muốn giao dịch với Hắc Bào Quái Nhân (Quái Nhân áo đen)mà đến, đương nhiên, trừ những người đó ra, những người tu đạo khác sẽ kết nhóm tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên.

Những tu đạo giả nơi đây, ngoại trừ Phong Nhược, thực lực thấp nhất chính là Trúc Cơ Hậu Kỳ, Kim Đan Kỳ nhiều như nấm mùa mưa, những cao thủ Kim Đan Kỳ vốn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này chắc cũng đến để giao dịch với Hắc Bào Quái Nhân.

Bởi vì số lượng tu đạo giả gia tăng, vốn sườn núi lúc đầu yên ắng cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên…. Ngoại trừ một ít người tính tình đặc biệt, không thích giao tiếp với kẻ khác, những người còn lại đều nhân cơ hội này mang những tài liệu và vật phẩm mà mình không sử dụng ra để trao đổi.

Đối với phiên chợ tạm thời này, Phong Nhược thật sự rất có hứng thú, bởi vì những hội giao dịch kiểu này hầu như các vật phẩm đều có phẩm chất cực kì tốt!

Hơn nữa, loại giao dịch hội này không bao giờ xuất hiện tình trạng gian thương, bởi vì tu đạo giả một khi thọ nguyên tăng lên, thần hồn cũng trở nên cường đại hơn, những người được xưng là bác học uyên thâm ở phàm thế không thể cùng họ so sánh, về cơ bản, bất kì tu đạo giả nào cũng đều có khả năng gặp một lần là nhớ mãi, đây chính là điều mà một phàm nhân không thể nào làm được!

Hơn nữa bởi vì khi thực lực tăng cao, Ngũ Hành Thạch đối với họ không còn tác dụng lớn, nên đa số mọi người đều dùng vật đổi vật, về phần có thiếu bớt vài viên Ngũ Hành Thạch hay không, không ai quan tâm nhiều lắm, miễn sao đổi được vật mình cần là được!

Phong Nhược cũng bắt đầu bày hàng ra trao đổi, trước mặt hắn chính là mấy ngàn gốc Hỏa Long Thảo được hắn hái trong Dược Viên của động quật dưới lòng đất, đây chính là thứ mà hắn dùng để giải quyết vấn đề cháy túi của hắn hiện nay!

Mặc dù hắn có thể đem Hắc Diệu Thạch ra bán, nhưng suy đi gẫm lại thì cảm thấy không nỡ. Hắc Diệu Thạch là tài liệu vô cùng khan hiếm, giống như Tru Ma Kiếm, đều không thể dùng Ngũ Hành Thạch mua được, cho nên, hắn sẽ không vì muốn lấp đầy túi mình mà đem ra bán.

Nhưng có lẽ ít người biết đến giá trị của Hỏa Long Thảo, nên dù Phong Nhược đã ngồi ở đây sáu canh giờ, cũng không ai ghé vào trao đổi!

"Bán không được à ! Thôi vậy đi, một viên Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch đổi một cây, ta lấy hết cho !"

Chẳng biết tự lúc nào, Khuynh Lan Hiên đã xuất hiện bên cạnh Phong Nhược, lúc này nàng đã dùng vải che mặt lại. Nhưng đối với Phong Nhược, do trước đó hắn đã nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng, nên việc tấm vải che mặt càng làm tăng lên sự hấp dẫn vốn có của nàng.

“Không!”

Phong Nhược nói rất dứt khoát, Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch! Nói đùa sao! Mặc dù lúc này đang ở trong doanh địa, trao đổi có hơi khó khăn, nhưng nếu hắn lấy một gốc Hỏa Long Thảo đổi lấy một viên Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch, chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ tới chết! Cho dù bây giờ hắn đồng ý đổi, thì lấy mấy ngàn viên Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch về làm gì? Ngay cả một viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch còn không đổi được, huống gì là làm việc khác!

“Tội gì khổ như thế chứ! Nếu ngươi đem viên Hắc Diệu Thạch kia ra bán, ta cam đoan trong khoảng thời gian ngắn ngươi chắc chắn sẽ kiếm đầy túi cho mà xem!!!”

Khuynh Lan Hiên ghé sát vào tai Phong Nhược, cười hì hì hạ giọng nói, tuy cách một lớp vải che mặt, nhưng hơi thở của nàng cũng làm cho tâm tình Phong Nhược thoáng lay động!

“Không bán! Ngươi tưởng ta cần tiền đến mức điên rồi sao?”

"Ai! Ngươi thật sự là ngốc không ai bằng mà !" Khuynh Lan Hiên lắc đầu cảm thán, "Kỳ thật giá trị của Hỏa Long Thảo rất cao, hơn nữa nó còn là tài liệu quý hiếm, nhưng ngươi biết tại sao không ai mua không ? "

"Tại sao?" Phong Nhược do dự một chút, nhịn không được bèn hỏi, bản thân hắn cảm thấy điều này thật sự rất kì quái, Hỏa Long Thảo rất khó có được, dù gì nó cũng là đồ ăn của Huyết Hống, nên chắc chắn giá trị liên thành, nhưng bọn tu đạo giả trước mặt kẻ qua người lại, nhưng không ai ghé vào hỏi thăm, chẳng lẽ không ai biết nhìn hàng sao ?

"Hey ! Nguyên nhân thật sự rất đơn giản, Hỏa Long Thảo còn có một cái tên khác, gọi là Vô Lương Tâm Thảo, sở dĩ nó được gọi như vậy, bởi vì trước khi ngươi ngắt nó đi, nó chính là Hỏa Long Thảo, nhưng sau khi ngươi ngắt nó ba canh giờ, nếu không được bảo quản tốt, toàn bộ dược lực bên trong sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành Vô Lương Tâm Thảo, mặc dù nhìn bên ngoài, so với Hỏa Long Thảo, không có gì khác biệt, cho dù dùng thần thức, cũng không thể phát hiện sự huyền ảo bên trong !

Khuynh Lan Hiên vừa nói, tay vừa cầm một cây Hỏa Long Thảo đưa lên trước mặt Phong Nhược, có chút vui mừng nói : "Cho nên, để duy trì dược tính bên trong Hỏa Long Thảo, ngay sau khi ngươi ngắt lấy, cần nhanh chóng dùng hộp gỗ bảo quản, tránh việc linh khí trong thảo dược thoát ra ngoài, nhưng theo ta thấy thì chắc là ngươi thu thập vội vàng, lại còn không cẩn thận bảo quản nên dược tính bên trong đã hoàn toàn biến mất rồi, cho nên, ngươi đừng nghĩ ta ra giá như vậy là khi dễ ngươi ! "

“Hả ! Vô Lương Tâm Thảo ??? "

Phong Nhược ngạc nhiên, quả thật chuyện này hắn chưa từng được nghe ai nói bao giờ, hơn nữa trong những điển tịch về luyện đan hắn đã xem cũng chưa từng thấy qua. Ngay lúc hắn đang bán tính bán nghi (nửa tin nửa ngờ), Khuynh Lan Hiên lại nói tiếp: "Thôi được rồi, nhìn bộ dạng ngươi đáng thương như vậy, ta tăng giá lên gấp đôi, hai viên Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch đổi một gốc, coi như mua về làm đồ ăn vặt cho linh thú vậy…Đây là vụ làm ăn có lợi cho ngươi, ngươi nên biết tận dụng thời cơ, không nên do dự á!!! "

"Lời ngươi nói toàn bộ đều là sự thật sao ? " Phong Nhược có chút nghi ngờ, nói.

" Đương nhiên, đây chính là Vô Lương Tâm Thảo, nếu ngươi không tin, có thể hỏi mấy người xung quanh.....mà ta cũng thành thật khuyên ngươi, nên về xem thêm nhiều điển tịch một chút, không phải ta lúc nào cũng có lòng hảo tâm giúp đỡ ngươi vậy đâu !!! Thôi thì cứ như vậy đi, hai viên Hạ Phẩm Ngũ Hành Thạch đổi một gốc, ở đây ngươi có tổng cộng....à....để ta đếm xem.....ba ngàn bảy trăm chín mươi hai gốc, nhưng chúng ta là bằng hữu, coi như giúp đỡ ngươi lúc khó khăn đi, ta trả ngươi hẳn một viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch ! "

Không đợi Phong Nhược kịp hiểu những gì mình nói, Khuynh Lan Hiên liền đem một viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch nhét vào tay hắn. Nhìn viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch trong tay, Phong Nhược cảm thấy có gì đó là lạ !!!

Khuynh Lan Hiên sau khi đưa Ngũ Hành Thạch cho Phong Nhược, thay vì thu lại Hỏa Long Thảo, nàng lại lấy ra một cái bầu rượu và vài cái bình nhỏ đủ loại, sau đó chầm chậm đem một trăm gốc Hỏa Long Thảo, à không, nói đúng hơn là Vô Lương Tâm Thảo bỏ vào, tay chân bắt đầu vội vàng!

Điều này càng làm cho Phong Nhược hiếu kỳ, đồng thời trong lòng càng cảm thấy không ổn, nhưng lúc này, hắn chợt thấy những người xung quanh bắt đầu dừng chân, vây quanh họ, ánh mắt bọn họ có vẻ rất chờ mong.

Rốt cục, một tu đạo giả Trúc Cơ Hậu Kỳ nhìn về phía Khuynh Lan Hiên hưng phấn hỏi: “Xin hỏi tiền bối, ngài đang luyện chế linh thù thuộc tính gì? Bao nhiêu Ngũ Hành Thạch một tấm?”

“Đương nhiên là Hỏa thuộc tính rồi, cái này gọi là Hỏa Long Phù, mỗi tấm phải dùng Hỏa Long Thảo trăm năm làm chủ liệu (vật liệu chính), lại bỏ thêm Đan Hà, Phích Lịch Thạch (viên đá bị sét đánh trúng), hơn nữa bên trong phong ấn pháp thuật Hỏa Long Tế Thiên, chỉ có một trăm tấm, mỗi tấm ít nhất cũng phải năm viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch mới bán, mua không nổi thì cút!”

Khuynh Lan Hiên lời nói vô cùng khí phách, không ngẩng đầu lên, đôi tay thoăn thoắt không hề ngừng lại.

“Tiền bối, bán cho ta năm cái!”

“Hừ! Ta đến trước, đây là sáu mươi viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch, cho ta mười cái!”

“Bớt nói nhảm đi! Tám mươi viên Trung phẩm Ngũ Hành Thạch, một trăm tấm linh phù ta mua hết!”

“......” “.....”

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đám người đang vây Khuynh Lan Hiên mặt mày đỏ lên, la hét om sòm, kẻ chen người lấn. Chứng kiến những điều đó, Phong Nhược nhất thời cũng trở nên ngây ngốc, bị bọn họ đẩy ra ngoài.

Lúc này hắn cúi nhìn viên Trung Phẩm Ngũ Hành Thạch trong tay, thật sự là khóc không ra nước mắt!!! Vô Lương Tâm Thảo, thật sự là không có lương tâm a !!!!!

“Ồ! Đây không phải tiểu lão đại Phong Nhược lâm trận đào thoát hay sao? Thì ra ngươi còn sống à!!! “

Ngay lúc Phong Nhược dở khóc dở cười, vô cùng phiền muộn, thì một âm thanh quen tai bất chợp vang lên, Phong Nhược quay về phía phát ra âm thanh đó, hắn chợt nhận ra người đang nói chính là một kẻ xảo quyệt vốn thuộc quyền quản lí của hắn – Cuồng Long !

Nhìn thấy bọn hắn, Phong Nhược cũng nghĩ về việc kiếm lợi của Khuynh Lan Hiên, càng không để ý đến ngữ khí trào phúng của bọn hắn, vội vàng hỏi: “Các ngươi tại sao ở chỗ này? Chu Vũ bọn hắn còn ở trong thú ma doanh ư?”.

“Hắc hắc! Cái này đáng lẽ ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi tại sao lại ở đây? Ngày hôm đó, đại quân thi quỷ thú tấn công quặng mỏ Ngũ Hành Thạch, lúc đó ngươi ở đâu?”

“Cuồng Long,…..đừng đánh trống lảng nữa, ta hỏi ngươi, bọn người Chu Vũ hiện giờ ở đâu?” Phong Nhược cố gắng kiềm chế cơn giận, trầm giọng hỏi. Hôm đó mặc dù hắn ở trong động quật dưới mặt đất, không tham gia đội quân ngăn chặn thi quỷ thú tấn công, thế nhưng hắn cũng sẽ không bỏ mặc an nguy của các đệ tử đồng môn.

Truyện Chữ Hay