Edit & Beta: Gấu và Thỏ
Đi tới cổng nhà trọ, Hàn Đông nói: “Tới rồi.”
“Ai u, chỗ này coi bộ cũng không tệ lắm.” Lý Thượng có chút ngoài ý muốn, “Đường cũng tốt, nhà cũng còn khá mới.”
Hàn Đông ha hả cười, “Tôi thật ra có một tật xấu, tuy không có tiền, không được đẹp lắm nhưng tuyệt đối không được bạc đãi bản thân.”
Lý Thượng đi lên trên mới phát hiện, căn phòng một trăm mét vuông bị chia ra thành mười căn phòng, trong đó phòng vệ sinh cũng là phòng bếp. Hàn Đông ở một trong số những gian đó, nói trắng ra là phòng cho thuê nhưng thực chất chỉ hơn tầng hầm một chút thôi.
“Vào đi.” Hàn Đông mở cửa cho Lý Thượng.
Lý Thượng xấu hổ, toàn bộ phòng chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung, gần như toàn bộ mọi thứ đều nằm trên mặt đất. Túi cao su, báo, tạp chỉ, chai chai lọ lọ, quần áo đồ ăn vặt,… làm gì có chỗ nào để đặt chân nữa.
“Buổi sáng đi gấp quá, chưa kịp dọn nữa.” Hàn Đông nói, “Tìm một chỗ nào đó ngồi xuống đi.”
Lý Thượng nhìn xung quanh, ghế còn không có thì làm sao mà ngồi?
Hàn Đông lôi từ trong đống đổ nát ra một cái túi cao su, phù phù phù thổi vài cái, một cái ghế hơi xuất hiện.
Lý Thượng lại hỏi: “Buổi tối anh ngủ làm sao? Nằm dưới đất hả?”
“Có giường mà.”
Hàn Đông lại phù phù phù thổi, một cái nệm hơi xuất hiện, lại thổi vài cái, gối hơi cũng bày ra.
Lý Thượng nuốt nước bọt, “Đừng nói máy tính của anh cũng là đồ hơi nha?”
Hàn Đông lườm một cái, “Đúng, thực ra tôi cũng là đồ hơi mà.”
Lý Thượng tiện tay mở máy tính, bởi vì tốc độ khởi động rất chậm, hắn nhân cơ hội này đánh giá bốn phía. Thật giống như một thứ đồ gia dụng bình thường cũng không có, trừ bỏ đồ hơi thì là đồ gấp, trừ bỏ nhựa cũng là cao su. Hơn mười phút sau, nhìn lại cái máy tính, vẫn chưa khởi động được.
Ông trời của tôi ơi… Lý Thượng thổn thức không ngừng, cái loại cuộc sống này mà dám kêu tiện nghi hả? Nếu hắn nói với mình là cuộc sống hơi xoàng xĩnh một chút, vậy có phải là sống dưới hố phân không?
“Phòng ở này của tôi trừ bỏ cách âm không tốt, mấy cái khác không tệ đâu.” Hàn Đông lại cảm thấy thỏa mãn.
Lý Thượng hỏi: “Cách âm không tốt như thế nào?”
Mới vừa dứt lời, ba mặt tường đều văng vẳng đáp lại, “Mười căn phòng bọn tôi đều dùng chung một cái đồng hồ báo thức.”
Lý Thượng, “…”
Hàn Đông động động con chuột, “Cho cậu xem mấy cảnh phim tôi đóng trước đi, đây, cái này, cảnh của tôi ở phút mấy giây đó.” Nói xong kéo con chuột đến phút thứ .
Lý Thượng vô cùng háo hức chờ mong, kết quả qua phút rồi, Hàn Đông mới hỏi hắn: “Nhìn thấy không?”
“A?” Lý Thượng nháy nháy mắt, “Vừa nãy có xuất hiện hả? Tôi không kịp để ý nữa!”
“Cảnh quay rõ như vậy mà cậu còn không thấy? Lùi lại, lùi lại, chú ý tập trung một chút.”
Lần này Lý Thượng mắt cũng không dám chớp lấy một cái, vậy mà vẫn không thấy được.”
“Bằng không thế này đi, tới ngay cảnh của anh thì anh pause lại để tôi xem.” Lý Thượng nói.
Qua phút thứ tầm mấy giây, Hàn Đông nhanh chóng nhấp chuột, nhưng hơi sớm một chút.
Để nó chạy tiếp, lại nhấp chuột, “Đờ, lố rồi.”
Lại lùi lại, “Lại sớm quá.”
“Chết tiệt lại lố.”
“…”
Hàn Đông rũ rũ tay áo, “Tao không tin không xử lý được mày!”
Lần này vừa nhanh vừa ngoan vừa chuẩn… Máy tính chết.
“Không sao không sao, chúng ta khởi động lại.” Hàn Đông nói.
Lý Thượng vừa đau trứng vừa chua xót lòng, hắn rốt cuộc hiểu được câu “Chưa nhận ra thì xem tiếp” của Hàn Đông rốt cuộc là có ý gì, dựa vào tình cảnh như thế này thì chỉ sợ hai cảnh quay cũng đủ hết một đêm.