Phong Mang

chương 290: không việc gì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không giống với 《 Trộm Ảnh 》 bùng nổ ở giai đoạn sau, 《 Trộm Ảnh 》 từ khi công chiếu tới nay liền một đường bão táp, không đến hai tuần lễ đã phá mười triệu, cứu nguy cho tập đoàn Trung Đỉnh khoảng thời gian này đã có xu hướng suy tàn, thật xứng với cái danh 'cây tiền'.

Cho nên, hai ngày nay công ty lại chuẩn bị một buổi Lễ Chúc Mừng.

"Tập đoàn Hằng Vũ muốn liên hợp tổ chức cùng chúng ta." Phùng Tuấn nói.

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Có thể."

Phùng Tuấn có chút kinh ngạc, bởi vì mỗi lần vừa nhắc tới Hằng Vũ, thái độ Vương Trung Đỉnh này tựa như nuốt phải ruồi, nếu không phải có Chu đại hồ ly ở đây, y là tuyệt đối sẽ không trêu chọc con sói Thái Bằng kia.

Hiện tại Chu đại hồ ly không còn, Vương Trung Đỉnh hẳn là tránh Thái Bằng không kịp mới đúng, như thế nào lại...

"Người này tuy rằng chẳng ra gì, nhưng mà nhân viên cũng không tệ lắm, thời gian quay phim cũng bỏ không ít công sức, mở tiệc chiêu đãi bọn họ cũng là nên làm." Vương Trung Đỉnh thể hiện tấm lòng rộng rãi phi phàm.

Phùng Tuấn tỏ vẻ đồng ý: "Nhân tài bên kia thật đúng là không ít, mỗi người đều nghiệp vụ vững chắc, cần cù chu đáo, thực không rõ vì sao những người đó phải đi theo gã."

"Nhân tài không phải chiêu nạp tới, là bồi dưỡng ra, cậu hẳn là nên thắc mắc, vì cái gì công ty chúng ta đào tạo không ra những người như vậy?"

Phùng Tuấn khiêm tốn nghe chủ tịch dạy bảo.

"Vâng, quả thật phải chỉnh đốn lại một chút, cả đoàn thể tinh thần tan rã, làm việc chậm chạp, không biết là bị ai lây đến loại tác phong bất lương này." =)))) ông giỏi lên làm chủ tịch luôn đi

Vương Trung Đỉnh giả vờ không nghe thấy.

Phùng Tuấn lại hỏi: "Có cần mời Hoàng thủ trưởng không?"

"Mời." Vương Trung Đỉnh phi thường quyết đoán.

"Nguyên chủ tịch thì sao?"

"Mời." Như trước rất quyết đoán.

Phùng Tuấn oán thầm: lần này sao đột nhiên hào phóng như vậy?

"Còn có chuyện gì không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Phùng Tuấn phục hồi tinh thần lại: "Không có."

"Vậy đi ra ngoài đi."

Phùng Tuấn đi rồi, Vương Trung Đỉnh đi vào phòng trong, quạt một tát trên cái mông của tên "tác phong bại hoại" kia.

"Dậy! Em xem xem đã mấy giờ rồi?"

Hàn Đông ngủ một giấc từ mười hai giờ trưa tới thẳng bốn giờ chiều, Vương Trung Đỉnh đã mấy lần nhìn mà không thấy, tới khi dạ tiệc sắp bắt đầu rồi mới nhịn không được mở miệng.

Hàn Đông không chỉ có không dậy, còn đem cái nơi Vương Trung Đỉnh vừa đánh vểnh lên dị thường tiêu hồn, giống như đang chờ đợi cái tát thứ hai.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp đem vật dưới khố của mình cưỡi lên, ghé đến lỗ tai nói nhỏ: "Em ngủ tiếp có tin tôi ngủ em hay không?"Hàn Đông nhắm hai mắt đê tiện đùa giỡn: "Đến a đến a đến a."

Vương Trung Đỉnh bị hắn cọ đến lòng như lửa đốt rồi, suy xét đến lát nữa còn có dạ tiệc, chỉ có thể dứt khoát chấm dứt loại nị oai này, thúc giục Hàn Đông nhanh chóng lên.

"Dậy thì dậy." Trong thiên hạ, cũng chỉ có Hàn Đông dám vừa nhắm mắt vừa nói lời này.

Bình thường như vậy còn chưa tính, ngày hôm nay có tiệc, sao có thể mộng du tham gia?

Vì thế Vương Trung Đỉnh nghĩ hết các loại biện pháp đem hắn cứu tỉnh, cấu, véo, xoắn, bóp, đấm, đá, đập, vỗ, như thế nào cũng có hiệu quả, cuối cùng hung hăng hôn một cái lên mặt hắn.

Hàn Đông lập tức mở mắt ra hỏi dồn, "Vừa rồi ai hôn ta đó? Ai hôn? Ân?"

Vương Trung Đỉnh cắn răng, "Đừng làm rộn, mau lên."

Sau khi Hàn Đông thức dậy, Vương Trung Đỉnh phối trang phục cho hắn, trong nhà trừ bỏ đồng hồ, chiếm chi phí cao nhất chính là quần áo. Không có biện pháp, ai bảo Hàn Đông trời sinh là cái giá treo quần áo, Vương Trung Đỉnh thấy y phục đẹp liền muốn mua cho hắn.

Áo thụng hoa văn nóng phẳng phiu, kết hợp quần dài ôm chân hoàn mỹ, phối lên áo bành tô màu trắng, thoạt nhìn phục cổ, lịch sự tao nhã lại không quá nghiêm túc, tỏa sáng mà không quá chói mắt.

Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại chọn cho Hàn Đông một cái đồng hồ giá ngàn vạn.

Cao quý chính là toàn bộ đều là chất liệu bạch kim, mặt cùng dây đồng hồ được khảm viên kim cương, tổng trọng gần carat. Bản kiều được khắc từ sợi kim loại, lưng đồng hồ trang bị đá sapphire trong suốt, hoàn mỹ không một kẽ hở.

Chờ Vương Trung Đỉnh cũng Hàn Đông xuất hiện, Phùng Tuấn đã hiểu được vì sao lại có bữa tiệc chiêu đãi tình địch này, căn bản không phải là hào phóng, cũng không phải vì tạ ơn nhân viên bên kia, chính là hai chữ —— khoe khoang.

Sống cùng Hàn Đông thời gian dài như vậy, Vương Trung Đỉnh rốt cục minh bạch rồi, tính toán điệu thấp cái rắm? Có một người vợ dáng đẹp, tài hoa, đầu óc dở hơi như vậy, ai điệu thấp kẻ đó là ngu dốt!

Nếu như nói Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông thu được lợi nhuận là trong dự liệu, Thái Bằng mới là người thắng lớn nhất trong 《 Trộm Ảnh 》. Khối thịt béo này biết bao người trông mà thèm? Chỉ riêng bảo gã cắt ra một miếng, sau danh lợi song thu này, các loại oanh oanh yến yến đều vây đến. (?)

(danh lợi song thu: đồng thời thu được cả danh tiếng và tiền lãi)

Thái Bằng bề ngoài thì hưởng thụ các loại khiêu khích, trên thực tế vẫn luôn ngầm trừng mắt dõi theo Hàn Đông, bộ dạng hận không thể đem người ăn sống nuốt tươi kia mãnh liệt miễn bàn.

Nhưng mà thực lực của gã bây giờ còn chưa đủ để đối kháng cùng Vương Trung Đỉnh, duy nhất có thể làm chỉ là tu lực tái chiến.

Vì thế, gã đưa mắt nhìn sang Lý Thượng cách đó không xa.

Lý Thượng mặc một bộ Tây phục màu xám, sơ mi màu lam cùng cà-vạt đen, tránh đi cục diện tranh diễm cùng Hàn Đông, đổi lại có một phong vị khác."Tôi muốn ký tên Lý Thượng." Thái Bằng đột nhiên mở miệng.

Phùng Tuấn đang đứng ở bên cạnh, nghe nói như thế cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.

"Ngài không phải rất chướng mắt hắn sao? Như thế nào đột nhiên toát ra ý tưởng này?"

"Tôi đã phát hiện hắn có một ưu điểm."

"Cái gì?"

"Dã tâm."

Phùng Mục Chi cười cười, "Ngài đây tuyệt đối không nhìn nhầm, dã tâm của hắn không ai bằng, bất quá... Hắn đã cùng ký tên hợp đồng năm năm cùng Trung Đỉnh, tiền vi phạm hợp đồng bồi thường phải gấp mười, ngài trả nổi sao?"

"Ngày mai đem hợp đồng đến công ty của tôi kí tên, nếu cô có đầu óc, liền biết Lý Thượng ở lại Trung Đỉnh sẽ không có tiền cảnh gì."

Nói xong, Thái Bằng trực tiếp khoát tay rời đi.

Phùng Mục Chi nhìn chăm chú một lúc lâu mới dời ánh mắt.

...

Nguyên cả bữa tiệc hai người Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh đều vô cùng bận rộn, một bận chụp ảnh, một bận xã giao.

Từ sau khi Hàn Đông khoe đại chân dài một phen ở chương trình tống nghệ, vô luận hắn xuất hiện ở trường hợp nào, camera đều chạy bám theo.

Hơn nữa từ sau khi 《 Trộm Ảnh 》 công chiếu, nhân khí Hàn Đông một đường tăng cao, bảo tiêu đã phải tăng từ hai lên sáu người, tiêu bản duy nhất không thay đổi chính là Thẩm Sơ Hoa.

Nói như vậy, bảo tiêu bên người và trợ lý đều là một phần tạo nên hình tượng của nghệ sĩ, theo phẩm bài của nghệ sĩ được đề cao, trợ lý cũng sẽ thay đổi lên cùng trình độ, loại trước sau như một này của Hàn Đông này thật đúng là hiếm thấy.

Vì thế, Thẩm Sơ Hoa luôn rất cảm động.

"Làm sao anh lại không nghĩ đến thay đổi em?" Cố ý hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông sâu kín trả lời: "Tôi đã suy xét qua rồi, nhưng mà tôi sợ Vương Trung Đỉnh lại đổi một người so với cô còn khó nhìn hơn."

Thẩm Sơ Hoa, "...!!"

Tâm tình Du Minh gần đây cũng đã khôi phục được tương đối, chủ yếu là nhờ 《 Trộm Ảnh 》 đại hỏa, khiến cho nhân khí Hạ Dương Trác đạt tới mức độ gần như bùng nổ. Thân là người đại diện kéo theo sự nghiệp cũng tiến lên đỉnh cao mới, nhờ vậy giảm bớt một phần thống khổ ở phương diện tình cảm.

"Tiểu Du a, ở 《 Trộm Ảnh 》 cậu còn là nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, đợi đến 《 Trộm Ảnh 》 nghệ sĩ dưới tay cậu cũng thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, chén rượu này cậu nhất định phải nhận."

Du Minh mới vừa bưng chén rượu lên, Hàn Đông liền đoạt mất.

"Đến, để tôi." Ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Không đầy một lát, lại có người đi tới mời rượu Du Minh, Hàn Đông lại cản lại nhận thay cậu.

"Tôi nói, cậu cũng sắp không được rồi, đừng để đến lúc đó Vương tổng lại tới tìm tôi tính sổ." Du Minh khuyên.

Hàn Đông lập tức trừng mắt: "Nói cái gì đó? Cái gì gọi là sắp không được? Trung Trung, em cho anh biết, anh là người của em, nam nhân của anh thay anh chắn rượu là đương nhiên."

Được rồi... say rồi, Du Minh vội vàng mang Hàn Đông vứt cho Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh mới vừa tiếp nhận, liền bị Hàn Đông ói ra cả người.

Hiện trường yên tĩnh giống như chết.

Người nào cũng biết Vương Trung Đỉnh có bao nhiêu khiết phích, trong văn phòng bay vào một con ruồi, đã có thể mở đại hội khiển trách nhân viên vệ sinh.

Cho nên ở loại cơ hội tuyệt hảo để thể hiện mình này, rất nhiều người chạy lại giúp Vương Trung Đỉnh lau.

Vương Trung Đỉnh ngay cả lông mày cũng không nhăn, tự mình tiếp nhận khăn tay xử lý sạch sẽ, sau đó nói với đám đông: "Mọi người cứ ăn trước, tôi mang cậu ấy về."

Vừa lên xe, mặt Vương Trung Đỉnh liền chìm xuống, "Không thể uống còn ra vẻ cái gì?"

Hàn Đông giống như không nghe thấy, như trước hậu trứ kiểm bì cọ cọ trên người Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh sợ chỗ bẩn trên người dính vào hắn, liền quát lớn: "Cách tôi xa một chút."

Hàn Đông vẫn gắt gao ôm không buông tay.

Vương Trung Đỉnh vừa định cưỡng ép đẩy hắn ra, Hàn Đông liền mở miệng: "Em mua hai căn nhà rồi."

Cánh tay Vương Trung Đỉnh ngừng lại: "Em thực sự mua?"

"Ân, hai căn nhà đối diện, anh một cái em một cái."

"Vậy sao em không mua cái diện tích thật lớn đi?" Vương Trung Đỉnh không hiểu.

"Em phải giữ lại một căn dùng khi chúng ta cãi nhau, như vậy khi em mộng du chạy về, cũng không cần lại đi đường xa như vậy nữa, hai ba bước là đến."

Trong lòng Vương Trung Đỉnh mềm nhũn, liền ôn nhu mở miệng hỏi: "Bụng còn khó chịu không?"

Hàn Đông thật lâu không trả lời.

Chờ Vương Trung Đỉnh nhìn sang, chợt thấy Hàn Đông đã lệ rơi đầy mặt.

Vương Trung Đỉnh liền luống cuống.

"Em làm sao vậy?"

Hàn Đông nói: "Không sao, em vui."

Vương Trung Đỉnh vừa lau nước mắt cho hắn vừa hỏi: "Em vui còn khóc cái gì?"

"Sáng nay em cũng đi xem 《 Trộm Ảnh 》, phát hiện thật sự rất hay."

Vương Trung Đỉnh: "..."

Khi về đến nhà, Hàn Đông đã ngủ rồi, Vương Trung Đỉnh trước tiên ôm hắn lên giường, mang nước cho hắn súc miệng, mới đem quần áo bẩn của mình cởi ra đưa cho bảo mẫu.

"Đem quần áo này giặt giúp tôi."

Bảo mẫu rất thắc mắc, "Không phải trực tiếp vứt đi sao?"

Bởi vì y phục của Vương Trung Đỉnh nhiều, mặc lại rất kỹ tính, đừng nói đã bị nôn lên, dù là dính một chút dầu mỡ cũng sẽ không tiếp tục dùng.

Nhưng Vương Trung Đỉnh lại khinh miêu đạm tả nói với bảo mẫu: "Là cậu ấy nôn, không việc gì."

Truyện Chữ Hay