Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông liền bị cảm.
Lúc ăn cơm còn cố ý ồn ào, "Cái mũi bị ngạt, ăn gì cũng không có vị."
Vương Trung Đỉnh lạnh lùng, "Xứng đáng, cho em tối đêm còn mặc thu khố chạy ra ngoài."
"Em đêm qua lại chạy ra ngoài?" Hàn Đông kinh ngạc.
Vương Trung Đỉnh trầm mặt không phản ứng đến hắn.
Hàn Đông một mình YY ra các loại bất trắc, mình sẽ không phải đêm qua chạy đến chỗ Nguyên Trạch kia "Mật báo" đi? Sẽ không phải còn nói mấy lời cảnh cáo sau đó hoàn toàn ngược lại đi...
Đang nghĩ ngợi, mấy viên thuốc bị đưa tới trước mặt.
"Uống." Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Hàn Đông nói: "Không cần uống cái này, em có tiên đan..."
"Thiếu con mẹ nó nói mấy cái tiên đan kia!" Vương Trung Đỉnh chửi tục, lần trước bị Hàn Đông lừa đòi ăn, tháo dạ suốt ba ngày.
Được rồi, Hàn Đông đành phải ai ya nuốt vào.
Ăn điểm tâm xong, cách thời gian quay phim còn một đoạn, Hàn Đông không có việc gì, lại bắt đầu gây rối Vương Trung Đỉnh.
"Có sợ em lây bệnh cho anh không? Có sợ không? Ân? Có sợ không?" Da mặt nóng bỏng một mực cọ lên cổ Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh chỉ coi như một con cẩu đang bám lên cổ, tự làm việc của mình.
Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh không phản ứng, càng dùng cằm chọc vào chỗ hõm vai của y, u u gọi.
"Vương ca, Vương ca, anh thật dũng mãnh."
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên đổi đổi.
Hàn Đông thấy tình thế này tiếp tục kích động, "Cái mông của em đến giờ còn đau đó."
Kết quả, không đổi được một tia không nhịn nổi bật cười của Vương Trung Đỉnh, lại đổi lấy một gương mặt chợt âm trầm.
"Tôi đêm qua cái gì cũng không làm." Vương Trung Đỉnh nói.
"A?..." Hàn Đông trợn tròn mắt.
Bởi vì hắn quả thật cảm giác cái mông mơ hồ hơi đau.
Một giây sau đã bị Vương Trung Đỉnh ấn ngã ở trên giường, một phen lột quần xuống.
Một trận thanh âm xé rách loạt xoạt kia, đủ chứng minh tâm tình Vương Trung Đỉnh giờ phút này có bao nhiêu lo lắng cùng mức độ coi trọng vô cùng đối với Hàn Đông.
Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi.
Cánh mông quả thật có chút máu ứ đọng, nhưng đó là do Hàn Đông tối hôm qua đi quá nhanh, bị ngã một cái mà tạo thành.
Vương Trung Đỉnh tát một cái lên.
Cho ngươi doạ nạt người!
Hàn Đông ngao kêu một tiếng, sau đó lại hậu trứ kiểm bì cười to.
(hậu trú kiểm bị: mặt dày không biết xấu hổ)
"Anh ngẫm lại, anh đêm qua còn chưa có ra ngoài tìm, em đã tự mình trở lại, thời gian một chuyến này có bao nhiêu ngắn? Lão tử có ham muốn như vậy, có thể cùng với người mới duy trì từng đó thời gian trứng đã hết pháo? Đừng đùa..."
Hàn Đông còn đang dương dương tự đắc vì suy đoán của mình, đột nhiên cảm giác từ bên cạnh bắn lại đây hai ánh mắt âm trầm: "Sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Nếu sức chiến đấu người kia mạnh, em liền vui vẻ cùng người ta làm một pháo đi?"
"Không không không, em chỉ là nói vậy thôi, anh nhìn một cái anh còn... A a a a... Đừng nhéo, đừng nhéo..."
Hàn Đông đặc biệt quý trọng cái mông của mình, có một chút xanh tím, đều lập tức tìm thuốc bôi lên, sợ lưu lại ấn ký trên hơn mười triệu đô la.
Kết quả lật ngăn kéo nửa ngày cũng không tìm thấy.
Bất thường.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Vương Trung Đỉnh ở một bên gọi: "Lại đây, tôi thử xem còn nóng hay không?"
Hàn Đông đi tới.
Hắn nghĩ Vương Trung Đỉnh sẽ lấy tay thử trên trán mình, không ngờ Vương Trung Đỉnh đem cả đầu hắn ôm tới, dùng mặt mình dán mặt của hắn thử độ ấm.
"Không nóng nữa." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông vô thức: "Thật ấm."
"Cái gì ấm?"
"Chính là lúc anh dùng mặt dán lên, thật ấm."
Vương Trung Đỉnh hiếm khi không dùng mắt lạnh khinh thường lại, mà ném cho hắn mấy viên kẹo hạnh nhân.
"Miệng không có vị thì ngậm cái này." (tôi đi chết o(≧▽≦))
Hàn Đông mừng như điên, "Không phải đều bị Tây Tây ăn hết rồi sao? Anh là nhảy từ đâu ra?"
Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: ta sẽ nói cho ngươi biết đây là từ ngàn dặm xa xôi chuyển tới sao?
"Đừng cho Tây Tây thấy, nó đang thay răng, không thể ăn nhiều." Vương Trung Đỉnh lại bắt đầu bất công.
Hàn Đông may mắn đến độ vui không nổi nữa.
...
Tới đoàn phim, Lý Thượng mới vừa quay xong màn diễn chạy kia, ngồi ở trên nệm nghỉ ngơi.
Hàn Đông lại đi qua ầm ĩ: "Thật là chạy sao? Không đơn giản a!"
Lý Thượng quơ quơ thuốc mỡ trong tay.
"Đây có phải của cậu không?"
Hàn Đông thắc mắc, "Thuốc mỡ của tôi như thế nào lại chạy chỗ cậu?"
"Đêm qua nhặt được ở cửa sổ."
Hàn Đông nháy mắt hiểu ra, cái trứng, ta đây cảm mạo không ngờ là vì đêm qua đưa thuốc cho hàng này?
"Cám ơn nhiều a." Lý Thượng nói.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Cậu con mẹ nó giờ mới biết nói với tôi một tiếng cám ơn?"
"Cái gì gọi là 'giờ mới biết'? Trước kia cậu cũng chưa từng giúp tôi cái gì a!"
"Tại sao không có? Cậu nha, phạm vào nhiều chuyện thất đức như vậy, lão tử không chỉnh cậu chính là giúp rồi."
Được rồi... Lý Thượng ném thuốc mỡ cho Hàn Đông.
"Thuốc này thật đúng là rất hữu hiệu, tôi đêm qua bôi một chút, sáng hôm sau liền tiêu sưng."
"Vậy cậu mượn dùng đi, đưa tôi làm gì?"
Lý Thượng cười xấu xa, "Cậu không phải so với tôi còn cần hơn sao? Ở trong nhà sẽ..."
"Cút cả nhà ngươi đi!" Hàn Đông một phen giật trở về.