Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạng vạng, một máy bay thương vụ cấp hoàng kim hạ cánh xuống sân bay tiểu đảo, kích thước khổng lồ cùng vẻ ngoài xa hoa xa hoa này chiêu tới ánh mắt thăm dò của vô số người.
Máy bay thương vụ là máy bay riêng của công ty hoặc cơ quan chính phủ. Nó to tầm như này:
Còn cấp hoàng kim thì bên trong khoảng như này:
Sau khi mở cửa cabin, một loạt vệ sĩ giày tây bước xuống. Ngay sau đó, một nam nhân khí chất cao lãnh hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Xung quanh sân bay thoáng trở nên thật yên tĩnh.
Rất nhiều người ngay cả thở ra cũng không dám.
May mắn Thẩm Sơ Hoa không có ở hiện trường, bằng không nhất định sẽ lên cơn sốc.
Soái đến quá con mẹ nó không giống người nữa.
Tựa như nhìn thấy ảo ảnh, vừa không chú ý một cái sẽ không còn cảm giác.
Vị nhân huynh này giống như bị mọi người vây xem đã thành thói quen, mặt không chút thay đổi hướng đi đến phía nam.
Hắn vừa đi, mọi người liền bắt đầu nghị luận.
"Ai vậy a? Như thế nào soái như vậy? Chỉnh dung a?"
"Cậu chỉnh thành cái dạng kia cho tôi xem."
"Xem ra lại là Hạ gia, người nhà khác sao có thể sản xuất loại quái đản này?"
"Tôi cũng đoán vậy, cậu xem hắn trực tiếp đi đến chỗ ở của Hạ đại thiếu đi."
"..."
Bên này Hàn Đông còn đang thảnh thơi lặn dưới nước, nghe được tiếng máy bay oanh oanh, nháy mắt ngoi lên.
"Ai tới?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
"Nghe nói là em họ của Hạ Hoằng Uy."
Hàn Đông tò mò, "Thân thích Hạ Hoằng Uy, có phải lại siêu cấp soái không?"
"Chưa thấy qua, người này cực ít lộ diện." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông vừa định trở lại đáy nước, kết quả ngực bỗng nhiên khó chịu.
"Không được, em phải đi xem."
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt thay đổi, "Em đi xem cái gì?"
"Em có dự cảm không hay, cảm giác Minh Nhi sẽ bị người ta gây phiền phức."
"Em là sợ cậu ta bị làm phiền hay là muốn đi xem người đẹp?"
Hàn Đông cười mỉa hai tiếng, dán cơ thể trần trụi ướt át cọ loạn một trận trên người Vương Trung Đỉnh.
"Đẹp trai thì có gì hay? Hắn dù soái hơn nữa, có thể qua được anh sao?"
"Đi đi đi, muốn đi thì nhanh lên."
Hàn Đông cười hắc hắc, nhanh chóng lên bờ mặc quần áo.
Du Minh đang làm sushi bằng cá sống, chợt cửa không hề báo trước bị người đẩy mở.
Cậu ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt so với Hạ Hoằng Uy còn suất kinh dị hơn, nháy mắt ngây ngốc.
Hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Anh tìm ai?"
Nguyên Trạch, cũng chính là em trai Hạ Hoằng Uy, dùng ánh mắt đặc biệt khinh miệt đánh giá Du Minh, hỏi: "Cậu chính là tên độc dược phòng vé đã giày xéo hết mấy triệu của Hạ Hoằng Uy?"
Du Minh nháy mắt minh bạch ý của người tới rồi.
Cái gọi là giấy không thể gói được lửa.
Biện pháp giữ bí mật của Hạ Hoằng Uy dù làm đến bao nhiêu tốt, cũng khó địch được nhiều tai mắt như vậy.
Nguyên Trạch thấy Du Minh không đáp, lại tiến đến gần, dùng ánh mắt cao hơn một đầu bễ nghễ cúi nhìn cậu.
"Tôi trước kia nghĩ cậu chỉ là không hợp ống kính, hiện tại mới phát hiện, thì ra bộ dạng thật sự tầm thường như vậy."
Du Minh không hề thẹn hoá giận, cũng không cãi lại, mặt vẫn là không chút thay đổi ung dung lắng nghe.
"Tôi trước kia nghĩ kỹ năng diễn xuất của cậu lô hỏa thuần thanh, mới có thể đem biểu cảm mặt than diễn tả đến chuẩn xác như thế, hiện tại mới phát hiện, thì ra chính là bản chất."
(lô hỏa thuần thanh: quá tài giỏi)
Du Minh như trước không nói lời nào.
Nguyên Trạch tiếp tục, "Đừng nói cậu là một nam nhân diện mạo bình thường, diễn cảm như khúc gỗ, cậu dù là một một nữ nhân như hoa như ngọc, hoa ngôn xảo ngữ, cũng vào không được cổng Hạ gia."
Du Minh rốt cục mở miệng.
"Tôi chưa từng nghĩ tới tiến vào Hạ gia, là Hạ Hoằng Uy muốn bước vào cửa Du gia."
Nguyên Trạch khinh thường cười khẽ hai tiếng.
"Đừng chơi bộ dạng chuẩn mực này với tôi, đóng phim thần tượng a? Cậu nếu thực sự có phần ngông nghênh này, cũng đừng bắt Hạ Hoằng Uy phải tiêu tiền trên người mình đi."
"Tôi chưa từng cần hắn hoa một phân tiền."
"Nga? Thật không?"
Nguyên Trạch đưa tay kéo áo Du Minh.
"Cái này, nếu tôi không đoán sai, là sản phẩm của nhà thiết kế Panla đi?"
Sắc mặt Du Minh đổi đổi, "Cho dù là thế, tôi cũng không để Hạ Hoằng Uy bỏ ra một mao tiền."
"Vậy cậu hiện tại chỉ bằng cái mặt than này, bảo Panla thiết kế quần áo cho mình, xem người ta có làm hay không."
Du Minh bất động.
"Không cần hắn bỏ một phân tiền..." Nguyên Trạch xem thường cười cười, "Vậy cậu tự mình chi cái tiền gì? Vải dệt? Tiền kim chỉ? Hay là tiền mấy cái khuya áo này?"
Nguyên Trạch nói xong, liền vươn tay hung hăng kéo một cái trước vạt áo Du Minh, mấy khuy áo toàn bộ rơi cách cách trên mặt đất.
Du Minh cũng bị kéo đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Hàn Đông vừa hay đúng lúc này đẩy cửa vào.
Thấy Nguyên Trạch, cả người đều mông lung.
Ánh mắt Nguyên Trạch nhìn Hàn Đông giống hệt với khi nhìn Du Minh.
"Hàn Đông phải không?" Nguyên Trạch mở miệng trước.
Hàn Đông cả kinh giật mình một cái.
"Phải, phải." Trả lời hoàn toàn mang tính máy móc.
Nguyên Trạch đùa cợt nói: "Nghe nói hai người là hảo huynh đệ trong giới giải trí Trung Quốc?"
Hàn Đông vừa muốn gật đầu, Nguyên Trạch lại bồi thêm một câu.
"Không phải, hẳn là hảo khuê mật, hai người tham giống nhau như thế, đối với nam nhân đều tình hữu độc chung." (cả đời chỉ thích nam nhân)
(khuê mật là bạn thân thiết nhưng là chỉ các chị em)
Nói xong, Nguyên Trạch tiến dần đến trước người Hàn Đông, ánh mắt như gai nhọn đánh giá toàn thân hắn một phen.
"Tôi thật sự không rõ, mấy ngươi là thiếu hụt ở phương diện công năng sao? Lại có thể thích người có cuống (có chim... =.=)."
"A?..."
Hàn Đông còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Trạch đã liễm lên một thân hàn khí đi ra ngoài.
Mặt Du Minh thoáng cái chợt trở nên dị thường khó coi.
Hàn Đông đã từ mấy câu Nguyên Trạch vừa nói kia lần ra manh mối, vì thế ghé đến cạnh Du Minh khuyên nhủ: "Đừng để trong lòng, trên đường nhân sinh của ai mà không vướng phải mấy tiểu nhân?"
"Tôi không sao, tôi đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy."
Du Minh vừa nói, vừa nhặt từng cái khuy áo trên mặt đất.
"Tôi cũng đã sớm tiên liệu sẽ đến một ngày như vậy." Hàn Đông nói.
Động tác Du Minh ngừng một chút.
"Thế nhưng là tôi gặp chuyện." Cảm xúc Hàn Đông chợt đột nhiên không khống chế được.
Du Minh vẻ mặt không hiểu ra sao, tôi bị làm khó dễ cậu có chuyện gì a? Tức cảnh sinh tình sao? Cảm động lây sao?
Từ biểu tình trên mặt Hàn Đông mà thấy, Du Minh đều đã đoán sai.
Sự thật đích thực chính là: "Hắn giống như... là.. là một người."
"Một người? Một người nào?"
Hàn Đông miễn cưỡng nặn hai chữ: "Tình địch."
"Tình địch? Tình địch của ai?"
"Vương Trung Đỉnh."
Du Minh tỉnh ngộ, "Cậu là nói hắn... Hắn là tên tình địch các người một mực tìm kia?"
Hàn Đông xát xát một thân nổi da gà, "Chỉ sợ đúng."
Du Minh khó tin, "Liền là hắn? Liền là cái bản tính kia? Lại có thể nhìn trúng cậu?"
Hàn Đông nôn nóng cúi gằm mặt.
"Tôi cũng biết là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn mặt hắn, quả thật có... điềm báo này."
Du Minh cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Nếu lời Hàn Đông nói là thực, mấy lời Nguyên Trạch kia vừa nói... Sẽ là bao nhiêu bẽ mặt a?
Không khí đang đông cứng, Hạ Hoằng Uy đẩy cửa vào.
Thấy Du Minh bình yên vô sự, thoáng thở nhẹ một hơi.
Nhưng rất nhanh lại sốt ruột hỏi Du Minh: "Nó có nói mấy lời khó nghe với em không."
Du Minh thản nhiên trả lời: "Coi như còn khách khí."
"Khách khí con mẹ nó a!" Hàn Đông lúc này chợt xuất thần, "Anh nhìn cái áo bị xé này đi, còn có thể kêu khách khí?"
Hạ hoằng Uy vừa nghe lời này, mặt lập tức liền âm.
"Nó động thủ với em?"
Du Minh còn chưa nói nói, Hàn Đông lại cướp lời: "Vô nghĩa, tôi lúc tiến vào, vừa hay bắt gặp Minh Nhi bị hắn đẩy ngã mạnh một cái."
Hạ Hoằng Uy nháy mắt không thể nhẫn nhịn nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Hàn Đông vỗ vỗ bả vai Du Minh, nói: "Chúng ta kề vai chiến đấu, cùng chung mối thù."
Du Minh, "Thế nào lại có mặt cậu!"
"..."
Nguyên Trạch vừa đi khỏi không bao lâu, đã bị Tây Tây đang nhặt trứng chim phát hiện.
Trong nháy mắt, Tây Tây ngay cả trứng chim để lấy lòng thần tượng cũng không cần nữa, ném xuống đất liền phóng thẳng đến phòng của phụ thân.
Kết quả nửa đường bị một thân hình uy vũ ngăn cản.
"Đi đâu đây, vật nhỏ?" Thái Bằng kéo kéo tiểu tóc quăn của Tây Tây hỏi.
Tây Tây gạt tay gã, cả giận nói: "Cháu có chuyện quan trọng, phiền ngài tránh ra."
Thái Bằng đối với tiểu tử giống Hàn Đông này cảm thấy dị thường hứng thú, vì thế không chỉ có không mở đường, còn không dứt khoát bế lên.
"Cháu có cái chuyện quan trọng gì? Nói ta nghe xem."
Tây Tây nghiêm lên cái mặt nhỏ nói: "Cháu đếm tới ba, một..."
"Cháu sẽ chỉ đếm tới ba a?" Thái Bằng cố ý ngắt lời.
Tây Tây nóng nảy, "Cháu là nói đếm tới ba, không phải nói sẽ chỉ đếm tới ba."
"Vậy sao? Vậy cháu đếm tới một trăm, cho ta nghe một chút."
Tây Tây vừa định đếm, đột nhiên kịp phản ứng lại, đôi mắt nhỏ tròn lên nhìn Thái Bằng.
"Ngài lừa tên ngốc sao?"
"Ha ha ha ha..."
Thái Bằng đưa tay giữ chặt tiểu đầu của Tây Tây, chuẩn bị hôn một cái lên mặt.
"Ta sao lại thích đứa trẻ này như vậy đây?"
Tây Tây cũng mím tiểu miệng cười cười: Ngượng ngùng, tôi đã nhận tình địch của ngài làm cha rồi.
Thái Bằng lại hỏi: "Cháu thật sự là nhi đồng của thân thích nhà Hàn Đông?"
Tây Tây ghi nhớ lời dạy bảo của Vương Trung Đỉnh, về vấn đề thân thế của mình, không thể tự tiện nói ra ngoài.
"Có phải hay không liên quan gì đến thúc?"
Thái Bằng nói: "Ta đã tra qua, Hàn Đông ở Bắc Kinh không có một người thân thích, vậy giọng Bắc Kinh của cháu đây là từ đâu tới?"
"Cháu hiện tại không có thời gian nghiên cứu thảo luận vấn đề với thúc, mau buông cháu xuống, chậm trễ nữa người sẽ đi mất."
Thái Bằng nghe nói như thế, lại càng không thể thả Tây Tây.
"Người nào?"
"Tội phạm truy nã."
Thái Bằng nhíu hai mắt, "Tội phạm truy nã?"
"Nói cho thúc thúc cũng không biết, mau buông cháu xuống, nhanh lên một chút..." Tây Tây bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Nếu ta không biết, nói chút thì có làm sao?"
Tây Tây cắn hai hàm răng cao thấp không đều, giận mắng Thái Bằng, "Vốn nhìn thúc rất các ông, không ngờ cũng lắm chuyện giống như đuôi sam thúc thúc!"
"Đuôi sam thúc thúc?"
Thái Bằng mới vừa hỏi xong liền kịp phản ứng lại, nhịn không được cười ha ha, lại hôn một cái lên tiểu mặt của Tây Tây.
Tây Tây phải gọi là một cái cách ứng a, lập tức chơi trò đạp nước.
"Mau thả cháu xuống, thả cháu xuống, thật sự có việc gấp phải báo cho Vương tổng, vô cùng khẩn cấp a."
Giọng Thái Bằng sang sảng, "Cháu nói rõ nguyên nhân, ta lập tức thả cháu xuống."
Tây Tây bất chấp, ngươi đã nhất định tự tìm không thoải mái, ta đây sẽ thanh toàn.
"Chính là nam nhân có tư tình cùng đuôi sam thúc thúc kia, hắn tìm đến đảo này rồi."
Thái Bằng căng thẳng, "Có tư tình cùng Hàn Đông? Cháu là nói Hoàng Thác?"
"Không phải Hoàng thúc thúc, một người khác hoàn toàn."
"Lại con mẹ nó thêm một người?"
Đừng nói Vương Trung Đỉnh a, cả Thái Bằng cũng có chút ăn không tiêu rồi.
Tây Tây giọng điệu cực kỳ hứng thú, "Đúng đúng, đại BOSS phía sau màn rốt cục hiện thân rồi."
"Cháu gặp qua ở đâu?" Thái Bằng truy vấn.
Tây Tây nói: "Mới vừa rồi còn ở bên kia, bị thúc mài kỷ một trận này, hắn lại đi mất rồi."
Thái Bằng nghe nói như thế vội vàng đặt Tây Tây xuống.
Tây Tây nhanh như chớp chạy tới phòng thủy tinh.
Thái Bằng hỏi Thái Thuận: "Trên đảo này trừ kịch tổ có người vừa tới sao?"
"Vừa rồi không phải có một vị đến sao? Phô trương lớn như vậy anh cũng không thấy?"
Trên người Thái Bằng nháy mắt bay lên một tầng da gà, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn.
"Thì ra chính là tên đó."
Đến đây, chiến đoàn của Hàn Đông và Du Minh lại có thêm một thành viên mới.
Nguyên Trạch đối với hoàn cảnh bốn bề thọ địch của mình vẫn hồn nhiên bất giác, còn đang tranh chấp vấn đề của Du Minh.
Tuy rằng hắn là em họ của Hạ Hoằng Uy, nhưng mà hai người đứng chung một chỗ, khí diễm của hắn so với Hạ Hoằng Uy còn kiêu ngạo ngang tàng hơn.
"Chuyện này không cần cậu quan tâm." Hạ Hoằng Uy nói.
Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng, "Nếu không nể mặt cô cô, anh nghĩ rằng tôi sẽ quản chút chuyện vụn vặt này của anh sao?"
Hạ Hoằng Uy biến sắc, "Mẹ của tôi?"
"Cô cô vì chuyện của anh đã mất ngủ hơn nửa năm rồi, lần này anh tự tiện đến đảo, bà lớn tuổi, khóc đến mắt đều sắp mù, việc này chỉ sợ anh cũng không biết đi?"
Hạ Hoằng Uy trầm giọng trả lời: "Người nhà bên kia, tôi sẽ nghĩ biện pháp khai thông."
"Đừng nghĩ nữa, tôi minh xác nói cho anh biết, loại quan hệ này không có khả năng tồn tại. Đừng nói cô cô, giới hạn của tôi đây cũng không tiếp nhận nổi."
"Cậu một người được giáo dục tiến bộ, tư tưởng sao lại cổ hủ như vậy?"
Nguyên Trạch chỉ chỉ lên đầu, sau lại chỉ vào ngực mình.
"Chỗ này của tôi không bàixích, nhưng mà nơi này không được, tôi ghê tởm."
(Dài quá đáng >.