Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường trở về, Hàn Đông đột nhiên tỉnh.
Mở mắt ra chính là cảnh đêm ngoài của sổ xe, đang kinh ngạc thì quay đầu lại lại thấy được khuôn mặt quen thuộc.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh trong nháy mắt từ lạnh lùng chuyển sang ấm áp, mà ánh mắt Hàn Đông lại ở trong nháy mắt này chuyển lạnh.
"Dừng xe." Hắn nói với lái xe.
Vương Trung Đỉnh biến sắc, "Em định làm gì?"
Hàn Đông không để ý tới y, nói tiếp: "Dừng xe."
Xe vẫn là dừng lại ở ven đường.
Hàn Đông không nói hai lời, mở cửa xe liền nhảy xuống, Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng hắn là muốn tìm nơi đi vệ sinh, kết quả Hàn Đông đi thẳng theo hướng ngược lại không quay đầu.
Vương Trung Đỉnh hạ kính xe xuống ngó ra, hô lớn: "Em đi đâu?"
Hàn Đông giống như không nghe thấy, đi nhanh đi về phía trước.
Vương Trung Đỉnh đành phải xuống xe đuổi theo.
"Em rốt cuộc muốn làm gì?"
Hàn Đông vẫn là mặt lạnh không nói lời nào.
Vương Trung Đỉnh đành túm hắn lại, "Hỏi em đó."
Giọng điệu Hàn Đông giống như ôn thần nói: "Cách anh xa một chút a, anh không phải không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Giọng điệu Vương Trung Đỉnh có chút không được tự nhiên, "Tôi là nói 'Mấy ngày này' không muốn gặp lại em, 'Mấy ngày này' không phải đã qua rồi sao?"
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Thật ngại, 'Mấy ngày này' của anh đã qua, 'mấy ngày này' của tôi lại tới rồi, tôi hiện tại cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh trầm xuống, "So đo có phải không?"
Trên mặt Hàn Đông rõ ràng viết "Đúng" rồi.
Vương Trung Đỉnh kìm nén tức giận, ngữ khí bình thản ôn nhu nói: "Có việc trở về rồi nói, trời lạnh, em mặc ít quần áo như vậy sẽ cảm lạnh."
Hàn Đông rõ ràng có gánh không nổi nữa rồi, nhưng trên mặt vẫn cố chết chống đỡ.
"Tôi không có việc gì cần nói."
Vương Trung Đỉnh đưa tay giữ sau cổ Hàn Đông, ngữ khí lại nhu hòa hơn một chút.
"Đông Đông, nghe lời, theo tôi về."
Lòng Hàn Đông đã nhanh mềm thành bùn rồi, hai chân lại vẫn còn ngoan cố chống cự, gạt tay Vương Trung Đỉnh ra tiếp tục đi về phía trước.
Vương Trung Đỉnh một phen giữ chặt bàn tay Hàn Đông, năm ngón tay đan xen, trong đó tràn đầy lực đạo.
"Lời kia nói là trong lúc tôi nhất thời nóng giận, tôi thật sự chịu không nổi em thân cận cùng bất kỳ một nam nhân nào. Hiện tại tôi đem những lời ăn năn mà nói đến thật viên mãn, cũng khó bảo đảm sau này có tiếp tục phạm sai lầm đồng dạng hay không. Tóm lại... Em đối với tôi rất quan trọng."
Tâm Hàn Đông tâm đã muốn hóa thành một vũng nước.
Đây là cái gọi là mùa xuân sao?Gương mặt trước mắt ấm áp như thế, thanh âm bên tai mềm nhẹ như thế, ánh mắt nhìn chăm chú chính là say lòng người như vậy...
Hắn nhịn không được say mê trong đó, chậm chạp không làm đáp lại.
Vương Trung Đỉnh rốt cục không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nổi giận: "Muốn ăn đòn có phải không? Trở về!"
Bả vai Hàn Đông sụp xuống, đầu co rụt lại, không nói hai lời lập tức xoay người trở về.
Quả nhiên vẫn là chiêu này linh nhất.
Vương Trung Đỉnh tiếp tục trách mắng, "Cho em chút mặt mũi liền không biết mình họ gì nữa."
Hàn Đông nghe được tiếng giày Vương Trung Đỉnh rồi, đáy giày chạm xuống đất phát ra tiếng vang nặng trịch, cổ họng một tiếng đều không dám phát.
Vương Trung Đỉnh cũng lộ ra bản chất, lời nói so với cùng vừa rồi hoàn toàn tương phản.
"Tôi từ đầu đến cuối có hoài nghi em sao? Em hi hi ha ha với người ta, còn ủy khuất sao?"
Hàn Đông muốn nói cái gì lại không nói ra.
Vương Trung Đỉnh mở cửa xe, "Đi lên!"
Hàn Đông phòng trái phòng phải, vẫn là vào một khắc đang chui lên xe kia bị Vương Trung Đỉnh đá mông. Thân thể lảo đảo một trận, trực tiếp nhảy qua giữa hai cái ghế lẻn đến chỗ ngồi phía sau.
Tiếp theo, hắn liền nhịn không được cười ha hả.
Vương Trung Đỉnh kéo quần Hàn Đông xuống đến chạm đất, lại đến thêm vài cái trên cái mông của hắn.
Lần thứ hai lên đường, Hàn Đông nhanh chóng lộ bản chất, cánh tay hung hăng khóa chặt trên cổ Vương Trung Đỉnh, bàn tay sờ loạn một trận trên người y, nhiệt náo đến vui cười không dứt.
Vương Trung Đỉnh mới đầu không kiên nhẫn gạt ra, sau đó rốt cục chống đỡ không được nữa, khóe môi mỉm cười.
"Mấy ngày này ở trên đảo nhỏ làm gì vậy?"
Hàn Đông nói: "Mặc váy lá cây khiêu vũ a, khỏa thân tắm nắng trên bờ cát a, tận tình hưởng thụ sóng biển tự H a..."
Vương Trung Đỉnh rõ ràng có chút thở không nổi, "Trừ bỏ những cái đó thì sao?"
"Khảo sát địa hình địa thế, nghiên cứu kế hoạch."
"Nghiên cứu ra cái gì chưa?"
"Em cảm thấy mảnh rừng rậm phía đông kia, có thể dùng để lấy cảnh quay phim 《 Trộm Ảnh 》."
Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn, "Được a ~ tiền đều kiếm trên người của tôi a?"
"Nào có?" Hàn Đông thẹn đỏ mặt cười cười, "Đây không phải vì tiết kiệm cho kịch tổ sao."
"Quay miễn phí?" Vương Trung Đỉnh cố ý hỏi.
Hàn Đông vừa cười: "Trừ %."
Vương Trung Đỉnh hừ nói: "Tôi bỏ tiền cải tổ tiểu đảo cho em, lại bỏ tiền cho em dựng cảnh, em ngay cả phí xây dựng cũng đều giảm có phải không?""Giảm cái đó chẳng phải cho cả hai ta sao?" Hàn Đông lại cười xấu xa đưa tay trượt đến giữa hai chân Vương Trung Đỉnh.
Tròng mắt Vương Trung Đỉnh rốt cục đỏ lên, "Tôi suy nghĩ chút."
Nghe nói như thế, Hàn Đông lập tức tựa đầu gối lên trên đùi Vương Trung Đỉnh. Mặt xoay vào phía trong, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vật thể lặng yên đang dần biến hóa.
Vương Trung Đỉnh cảm giác mình bụng đều nhanh bị đốt cháy.
Hàn Đông còn không sợ chết vươn đầu lưỡi ra, từ từ tham tiến về phía vật trong quần kia. Đổi lại người bình thường, từ cự ly như vậy nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng là cái đầu lưỡi kia, tựa như có thể kéo dài vô hạn, trong chốc lát đã với đến mép quần.
Còn kém một khoảng cách nhỏ như vậy.
Hàn Đông lại ngừng lại.
Đầu lưỡi linh hoạt lại tà ác làm mấy động tác xinh đẹp, rồi lại nhanh chóng lùi về trong miệng.
Sau đó dùng ánh mắt hàm ý thâm hậu, câu dẫn đến Vương Trung Đỉnh tâm loạn như ma.
...
Hai nam nhân đẩy cửa vào tựa như điên rồi.
Hôn, cắn, ôm, cào, sờ, nắn, đâm, chọc... Mọi thứ đầy đủ.
Vương Trung Đỉnh trừ bỏ đem Hàn Đông ăn vào trong bụng, những việc còn lại cơ hồ đều làm.
Thậm chí cả những lời khó có thể mở miệng nhất đều cũng nói ra rồi.
"Bảo em không xuất hiện em liền không xuất hiện, bình thường như thế nào không thấy em có định lực như vậy?"
Hàn Đông cười hắc hắc, đem cái nhiệm vụ hắn giao cho Du Minh thuật lại cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa giận lại đau lòng, tức giận là Hàn Đông ngẫu nhiên quật cường, đau lòng chính là Hàn Đông bị cự tuyệt mà tổn thương.
Nhưng y vẫn chưa vừa lòng.
"Ở ký túc xá có Du Minh ngăn cản em, ở trên đảo nhỏ có người ngăn cản em sao? Em chẳng phải vẫn đủ kiên định?"
"Bởi vì cách khá xa a, lúc em mộng du muốn tìm anh cũng không nổi a." Hàn Đông nói.
"Vậy em không thể dùng điện thoại liên hệ tôi sao?"
"Em lấy điện thoại treo trên ngọn cây tạo gai, căn bản lấy không được."
Cây tạo gai đúng như tên, toàn thân đều là gai, chim thú không dám lại gần, là loại cây bá đạo nhất trong rừng rậm.
(Vâng đây là cây tạo gai =.=)
Mới đầu Vương Trung Đỉnh còn tưởng tượng đến Hàn Đông mộng du leo cây lấy điện thoại, nhưng vừa nghĩ tới đến lòng liền sợ hãi, hơn nữa câu trả lời của Hàn Đông cũng đã bỏ qua loại ý niệm không thực tế này trong đầu y.
"Vậy giờ điện thoại đâu?"
Hàn Đông cười gượng hai tiếng, "Còn phơi trên cây."
Vương Trung Đỉnh bị chọc giận, điện thoại này chính là y định chế ra, toàn cầu chỉ có hai.
Quan trọng hơn chính là bên trong có lượng lớn ảnh riêng tư của Hàn Đông, cái này nếu bị hủy dưới mấy trận mưa, mức độ đời sống tinh thần của Vương Trung Đỉnh ít nhất bị rút lui hai mươi năm.
"Làm sao em không lấy xuống?"
Hàn Đông rụt rụt cổ, "Em lấy không xuống."
"Vậy em treo lên như thế nào?"
"Dùng cây."
"Vậy em như thế nào không dùng cây lấy xuống?"
Hàn Đông nuốt nước bọt, "Em nếu là có thể lấy, còn không sớm liền liên hệ anh rồi sao?"
Vương Trung Đỉnh ngẫm lại, nhưng y vẫn là không hiểu được.
"Có thể treo lên, vì cái gì không thể lấy xuống?"
Hàn Đông thật cẩn thận nói: "Bởi vì em dùng dây thừng thắt rất nhiều tử kết ở trên đó."
(tử kết: Nút thắt không có chỗ để tháo)