Tây Tây có vẻ như rất thích bộ y phục này, tiểu tay mập mạp luôn luôn vuốt ve hoa văn đồ đằng trên vạt áo.
(hoa văn đồ đằng: hoa văn kiểu tattoos)
Vương Trung Đỉnh nhớ không lầm, bộ quần áo này là Hàn Đông mua về từ Dubai, tính đến hiện tại đã được một thời gian rồi. Tây Tây không chỉ có chưa hề mặc qua, ngay cả nói cũng chưa nhắc tới qua.
Như thế nào đột nhiên lại hiếm lạ như vậy?
Tây Tây thì thào lẩm bẩm: "Con mặc bộ quần áo này vào, đồng học nhất định sẽ gọi con là Tiểu Ảnh đế."
Vương Trung Đỉnh nháy mắt minh bạch rồi, tình cảnh phía trước là sợ bị Hàn quỷ liên luỵ cho nên luôn luôn cất giấu. Bây giờ thấy thanh danh người ta lan truyền, lại muốn được nhờ.
Nhóc con bị đoán trúng ý đồ nhỏ này mím mím tiểu miệng cười.
Vương Trung Đỉnh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, hỏi: "Như thế nào đã trễ thế này còn không ngủ?"
"Ngủ rồi, lại tỉnh." Tây Tây nói.
Vương Trung Đỉnh nhớ rõ Tây Tây rất ít đi tiểu đêm, "Vậy con như thế nào không tiếp tục ngủ?"
"Con sợ ngủ tiếp, ngày mai lại quên mất cái giấc mộng kia."
"Mộng, mộng gì?"
"Chính là cái người ba ba một mực tìm kia, con lại mơ thấy hắn."
Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Con mơ thấy hắn? Con mơ thấy hắn là ai vậy?"
"Không rõ thân phận lắm, chỉ nhớ rõ bộ dáng."
Nhớ rõ bộ dáng so với nhớ rõ bớt phải lạc quan hơn bao nhiêu a!
Vương Trung Đỉnh lập tức hỏi: "Hắn có bộ dáng gì?"
Tây Tây nói: "Soái không gì sánh kịp."
Vương Trung Đỉnh dù đau cũng vẫn khoái hoạt.
Đau chính là lại nghênh đón một vị cường địch, khoái hoạt chính là phạm vi được giảm xuống con mẹ nó nhỏ hơn rồi!
"Đại khái bao nhiêu tuổi?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Tây Tây nói: "Dù sao cũng rất trẻ."
Những lời này trực tiếp đem Vương lão gia tử PASS.
Vương Trung Đỉnh đem toàn bộ ảnh nghệ sĩ lấy tới, từng tấm từng tấm đưa ra cho Tây Tây phân biệt.
Ở trong mắt Tây Tây nhan khống này, chỗ ảnh chụp đó hiển nhiên không đủ trình độ.
(nhan khống: yêu cầu tuyệt đối về nhan sắc)
Vương Trung Đỉnh lật đến mấy ảnh Lý Thượng, cũng không cho Tây Tây xem, liền gạt qua một bên.
Không ngờ, Tây Tây lại chỉ vào ảnh chụp nói: "Ba ba, lấy ra cho con xem."
Tuy rằng cảm thấy Lý Thượng không thể thích Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh vẫn đem hình của hắn đưa cho Tây Tây.
Tây Tây nhìn một trận xong, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu."Người này con biết, nhân vật phản diện đẹp trai nhất, không phải hắn."
Vương Trung Đỉnh chỉ có thể đem ảnh chụp Hạ Dương Trác đưa ra.
Tây Tây kinh hô một tiếng, hai tiểu ngón tay lập tức giật tấm ảnh này lại, gắt gao nắm chặt không buông tay.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh mãnh liệt chấn động, chẳng lẽ là...
Tây Tây híp đôi mắt nhỏ si ngốc nói: "Còn thiếu tấm này, rốt cục tìm được rồi."
Vương Trung Đỉnh đen mặt.
"Con cung cấp manh mối, sẽ không phải vì tấm hình này đi?"
Tây Tây vội vì tự biện giải, "Không phải, con là thực sự mơ thấy người kia đặc biệt đặc biệt soái."
"Vậy đến cùng phải người này hay không?" Đây mới là mối bận tâm của Vương Trung Đỉnh.
Tây Tây vẫn là lắc lắc đầu.
"Không phải."
Trong lòng Vương Trung Đỉnh tiếp tục rối rắm, cũng không thể làm khó nhi đồng, vì thế dỗ Tây Tây nói: "Được rồi, trước ngủ đi."
"Con muốn ba ba vỗ vỗ ngủ."
Vương Trung Đỉnh không nói gì, trực tiếp kéo Tây Tây vào trong lòng, ôm nó nằm xuống.
...
Sau đó vài ngày, Hàn Đông thật sự không hề xuất hiện.
Vương Trung Đỉnh thông qua Du Minh mới biết được, Hàn Đông đã trù bị xong toàn bộ phim điện ảnh, một mình đi đến tiểu đảo nghỉ phép rồi.
Giới giải trí chính là cái sàn Bát Quái, không đến ba ngày, tin tức Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông cãi nhau đã truyền khắp công ty.
Đủ loại thuyết pháp, cái gì Hàn Đông bất mãn an bài của Vương Trung Đỉnh, không muốn làm phối hợp diễn cho Hạ Dương Trác, không muốn cho Chu Lê nhập tổ.
Tóm lại toàn bộ đứng ở góc nhìn Hàn Đông, không ai cảm thấy người như Vương Trung Đỉnh sẽ lòng dạ hẹp hòi như thế.
Rất nhiều người tìm được tiếng gió, tâm đều ngứa lên.
Trước kia không dám ngấp nghé Vương Trung Đỉnh, là cảm thấy y quá lớn lao, hi vọng cũng không kịp. Sau đó có Hàn Đông tiếp địa khí kia điều hòa, yêu thương nhung nhớ nháy mắt lại nhiều hơn.
(tiếp địa khí: người gần gũi, mộc mạc, giản dị)
Hơn nữa Hàn Đông lấy được hai cái ảnh đế này, không biết bao nhiêu người đỏ mắt.
Tuy rằng trong lúc đó Vương Trung Đỉnh luôn luôn là "người chống lại", nhưng rất nhiều người như cũ cảm thấy giải thưởng của Hàn Đông này có một phần liên hệ mật với Vương Trung Đỉnh.
Nếu như có thể kề vai một đại kim chủ như vậy, chẳng sợ chỉ là vụng trộm, đỏ tía liền tới rồi.
(đỏ tía: chỉ mức độ nỏi tiếng cao)
Vì thế, nghi thức khai máy 《 Trộm Ảnh 》 này, vốn dĩ chỉ mời hơn mười vị khách quý trợ oai, kết quả đến cuối cùng không dưới hơn trăm người.Nếu nói ánh mắt thật có thể phóng điện, Vương Trung Đỉnh giờ khắc này sớm đã bị điện giật chết.
Cho dù chúng tinh vân tập, Vương Trung Đỉnh vẫn như cũ không tìm được thân ảnh quen thuộc kia.
(chúng tinh vân tập: có nhiều minh tinh tụ hội)
"Trường hợp này cũng không tham dự?" Ngữ khí Vương Trung Đỉnh nhắc đến Hàn Đông rõ ràng không giống với mấy ngày trước.
Nhị Lôi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đây không phải bởi vì ngài đến sao ~ "
Vương Trung Đỉnh hơi có vẻ không vui, "Cái gì gọi là có tôi đến?"
"Là anh nói mấy ngày nay đừng cho cậu ấy xuất hiện trước mắt anh." Nhị Lôi cố ý nhắc nhở.
Vương Trung Đỉnh biến sắc, muốn nói cái gì lại thôi.
Một lát sau, vài diễn viên có mặt.
Không biết có phải hay không là bị cái câu "Soái không gì sánh kịp soái" kia của Tây Tây kích thích không, Vương Trung Đỉnh nhìn chằm chằm Hạ Dương Trác một trận, chỉ thấy tất cả Bát Quái bên cạnh lại bắt đầu.
"Tình cảm Vương tổng và Hàn Đông có nguy cơ, sẽ không phải bởi vì Hạ Dương Trác đi?"
"Ai biết được? Dù sao Vương tổng cho Hạ Dương Trác làm diễn viên chính, điểm này tôi không thể lý giải."
"Chu Lê lúc đó chẳng phải nữ chính sao? Cặp mắt hồ ly kia của nàng cũng suốt ngày ngắm nhìn Vương tổng."
"Hư, đừng nói nữa, nàng đến đây."
Kỳ thật Chu Lê đã sớm nghe được, nhưng là nàng không tính toán chút nào, như trước yểu điệu đi qua, thản nhiên cười với Vương Trung Đỉnh, nháy mắt đem nghị luận kia xếp vào hàng không đáng chú ý.
Vương Trung Đỉnh gật gật đáp lại.
Chu Lê không cần lôi kéo làm quen cùng Vương Trung Đỉnh, chỉ cần rực rỡ vừa đứng bên cạnh y, nghệ sĩ khác liền chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám đi tới trong lúc nàng bắt chuyện.
Lập phông xong, camera sư nói với Vương Trung Đỉnh: "Vương tổng, hiện tại có thể chụp ảnh rồi."
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao giơ tay ngăn lại.
"Trước từ từ."
Camera sư khó hiểu, "Làm sao vậy?"
"Bảng hiệu phía sau bị lệch."
Người làm phông quay đầu lại nhìn thoáng qua, đương đương chính chính, làm sao lại lệch?
"Góc dưới bên trái lệch millimet."
Ba millimet... Người làm phông lau mồ hôi, ngài cứ việc nói thẳng số người đến chưa đủ không phải được rồi sao.
Theo sau, mấy công nhân chỉnh nửa ngày cũng chưa đến góc độ Vương Trung Đỉnh thỏa mãn. Nhị Lôi lại đi lên chỉnh, coi như có thể chỉnh cũng không dám chỉnh đến độ thỏa mãn của Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh rốt cục giống như buông tha nói: "Bỏ đi, tôi tự làm."
Bởi vì bên cạnh chỉ có Chu Lê, y liền tháo đồng hồ cùng điện thoại di động đưa cho Chu Lê bảo quản.
Chu Lê đã sớm nghe nói đồng hồ này của Vương Trung Đỉnh là Hàn Đông tự mình làm, ngày hôm nay rốt cục có thể hảo hảo thưởng thức một phen rồi.
Kết quả mới vừa cầm lên chợt nghe tiếng di động vang.
Vốn nàng không có ý định xem, bất đắc dĩ Vương Trung Đỉnh lại chỉnh đến chức năng đặc biệt. Phàm là tin nhắn hoặc bưu kiện Hàn Đông gửi tới, đều tự động mở ra.
Đây là địa vị gì a!
"Trung Trung thân ái..." Chu Lê bị xưng hô này gọi lên một tầng da gà.
Tình ý như thế, vừa nhìn đã biết chính là viết khi nhắm mắt.
"Em viết phong thư này chính là muốn nói cho anh biết, em yêu anh, thiệt tình chân ý yêu anh. Từ khi cùng một chỗ với anh, lòng chưa bao giờ có chút dao động. Ngày đó ở buồng vệ sinh cùng Thái Bằng, gã cũng chưa làm ra hành động gì với em, chỉ là..."
Chu Lê cố sức đọc lên này hai cái chữ viết nhầm —— kẽo kẹt.
Cũng chính là "thọc lét" trong tiếng Bắc Kinh.
Chu Lê tiếp tục xem xuống.
"Chỉ là kẽo kẹt em, em thật sự nhịn không nổi mới cười. Tuy rằng lúc trước gã đưa tay vào quần của em, nhưng mà kịp thời bị em chặn lại. Cái này chỉ dừng lại ba giây đồng hồ, hơn nữa không có thay đổi vị trí một chút nào..."
Chu Lê hừ một tiếng, thì ra là ghen, lại còn là ghen vì việc nhỏ không đến nơi đến chốn như vậy.
Xem ra Hàn Đông này cũng "Ăn không đủ no" a, bằng không như thế nào lại ngay cả một ít "Vụn thịt" cũng phải kiếm đây?
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Lê nháy mắt cân bằng lại.
Tiếp theo đọc tiếp, đó là các loại lời nị oai.
"Trung Trung, không có anh tiểu đảo rất vắng vẻ. Em thổi lên làn gió biển, trong lòng tràn đầy đều là anh. Em quá yêu anh, em đã yêu anh yêu đến không thể tự kềm chế, em..."
Chu Lê không thể nhịn đượcnữa liền xóa.