- Ta nhìn thử xem.
Trần Huyền Lễ không kìm được tò mò mãnh liệt trong lòng bất chấp thất lễ cùng mạo phạm trưởng quan, đoạt lấy thiên lý nhãn trên tay Lý Hưng Chu, vội vã thử kính.
Vẻ mặt Lý Hưng Chu vạn phần khẩn trương nói:
- Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.
Thứ này chính là vật báu vô giá, có đại tác dụng, ngàn vàng cũng không mua được, vạn nhất lỡ tay đánh vỡ, vậy thì phiền toái to.
- Thật sự là thiên lý nhãn a.
Trần Huyền Lễ kích động kêu to, lưu luyến không rời trả lại cho Lý Hưng Chu đang khẩn trương.
Vẻ mặt hắn tội nghiệp nhìn Đường Tiểu Đông, diễn cảm kia, không cần hắn nói, ai nấy đều biết được hắn cũng muốn một cái thiên lý nhãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tay phải Đường Tiểu Đông vươn về phía sau, thủ hạ đặt thiên lý nhãn tới trên tay hắn, hắn cầm lấy đưa tới trước mặt Trần Huyền Lễ.
Trần Huyền Lễ kinh hỷ nói:
- Thật sự... Cho ta...
Hắn kích động đến toàn thân run rẩy.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Hành quân đánh giặc, đồ chơi này ít nhiều có chút tác dụng, ngươi là phó tuớng của ta, đồng dạng phải chỉ huy toàn quân tác chiến, khó tránh phải nhìn toàn cục, có đồ chơi này cũng tiện hơn.
- Đa tạ đại nhân!
Trần Huyền Lễ kích động quỳ xuống, đây không những vì có được thiên lý nhãn, mà còn vì câu nói kia của Đường Tiểu Đông "đồng dạng phải chỉ huy toàn quân tác chiến", chứng tỏ hắn vô cùng có khả năng thống soái toàn quân tác chiến.
Thống soái toàn quân tác chiến, tận diệt Uy khấu, lập nhiều chiến công hiển hách, có khả năng thăng chức, hắn há không kích động được, mắt đỏ lên, nhiệt huyết dâng trào.
Đại nhân cho hắn cơ hội lập công lớn, hắn tất xuất hết khả năng giành thắng lợi, mới không phụ sự phó thác của đại nhân.
Trần Huyền Lễ giờ phút này kích động đến rơi nước mắt, nhiệt huyết sôi trào không thôi, hận không thể hiệngiao tính mạng cho Đường Tiểu Đông để biểu thị lòng quyết tâm.
Chính là muốn hiệu quả như vậy!
Đường Tiểu Đông cười híp mắt, vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói gì.
Cái vỗ này tràn ngập tín nhiệm cùng cổ vũ, càng khiến Trần Huyền Lễ kích động đến run rẩy toàn thân.
Đường Tiểu Đông ra hiệu, hai thủ hạ ôm một ống trúc dài to như bắp đùi đi vào, thật cẩn thật đặt lên bàn, còn có hai thiên lý nhãn bình thường nằm trên tay hai người.
Thiên lý nhãn cỡ lớn kia, hắn cho Lý Hưng Chu trang bị trên lâu thuyền của soái hạm, còn hai thiên lý nhãn cỡ nhỏ để cơ động.
Nếu bởi vì yêu cầu chiến thuật, hạm đội phải tách ra, có thể giao cho một quan chỉ huy đội khác sử dụng.
Hải chiến khác xa lục chiến, biển khơi mênh mông mờ mịt vô bờ, có đồ chơi kính viễn vọng này, có thể nhìn thấy sự bố trí cùng ý đồ tác chiến của tàu chiến địch trước tiên để đưa ra ứng đối kịp lúc.
Tuy rằng kính viễn vọng Đường Tiểu Đông chế ra căn bản không thể so sánh với kính viễn vọng quân dụng hiện đại, bất quá ở thời Đường vẫn rất hữu dụng.
Thoáng cái được nhiều thiên lý nhãn vô giá như vậy, trong đầu Lý Hưng Chu kích động không nói nên lời, liên tiếp ôm lấy Đường Tiểu Đông mấy cái biểu thị cảm kích.
Phần tình nghĩa này, không thể dùng tiền bạc để đong đếm, nhân tình lớn này, giống như ân cứu mạng, chỉ có thể phục vụ quên mình để báo đáp.
Lý Hưng Chu bằng thủ đoạn phạm pháp thu thập mấy bao thủy tinh kia, cũng đủ tạo trên một trăm kính viễn vọng lớn nhỏ các loại, Đường Tiểu Đông đặc biệt tạo ra một số kính viễn vọng lớn nhỏ khác nhau, trang bị cho thủ hạ của mình.
Bảy mươi hai địa sát, mỗi tổ một cái, một số dẫn đội tinh anh cao thủ của Trung Hoa đường, các đường chủ phân đường.
Các lão bà lớn nhỏ trong nhà, khẳng định phải một người một cái, thiếu một cái cũng không được, trời sập xuống là có a.
Còn có Phượng cô cô, Nguyệt Tiểu Suất, Lý Ngạo, Hoắc Hàn Yên, trưởng công chúa Ngọc Chân, Dương quý phi, cha vợ Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ, Đường Huyền Tông, Giang Nam Lôi gia, các trưởng bối trong tộc, Bảo Định Tần gia...
Tính toán một hồi, hơn trăm cái kính viễn vọng còn chưa đủ.
Ai, chuyện này cũng đủ đau đầu rồi.
Lý Hưng Chu được chia bốn thiên lý nhãn, miệng cười đến độ không khép lại được, một tay kéo Đường Tiểu Đông, một tay kéo Trần Huyền Lễ, cười nói:
- Hôm nay bất kể như thế nào cũng phải say một nữa, đi, đến Lãm Nguyệt lâu, đại ca ta mời khách.
Ba người kề vai sát cánh, hi hi ha ha ra khỏi soái trướng.
Đường Sương cùng Lan Đình vũng đang vui rạo rực vuốt ve kính viễn vọng cỡ nhỏ trên tay, thấy ba người hi hi ha ha rời đi, mày liễu nhíu lại.
Đại nam nhân ra ngoài uống rượu, nhất định là đến thanh lâu uống rượu có kỹ nữ hầu, thời này, văn nhân mặc khách còn lấy chuyện vào thanh lâu nói chuyện phong nguyệt là nhã sự.
Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu nói:
- Chờ đã, hay là trở về phủ thái thú...
Lần trước bị Dương Quốc Trung kéo tới Xuân Phong Như Ý lâu, rước vào phiền toái lớn, may mắn có lão Địch làm chứng, nếu không các lão bà ghen ầm trời rồi, quả thật khổ muốn chết.
- Vậy sao được?
Lý Hưng Chu dứt khoát:
- Phải đi Lãm Nguyệt lâu.
Hắn hắc hắc cười quái dị nói:
- Nghe nói Lãm Nguyệt lâu gần đây có mấy hồng cô nương...
Đột nhiên cảm thấy hai đạo ánh mắt lạnh lùng nhiếp người bắn tới, phảng phất như lợi kiếm muốn xuyên qua da đâm vào tim hắn, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Đổ mồ hôi, không ngờ quên mất hai đại mỹ nữ hộ vệ bên người Đường huynh đệ là phu nhân của hắn, xong đời rồi.
- Ách... Hay... Ở... Đó uống đi...
Lý Hưng Chu thành thành thật thật dừng bước lại, cười ha ha ngây ngô lấy lòng hai nàng.
Chỉ một cái liếc mắt kia liền nhìn ra được, võ công của Đường Sương cùng Lan Đình phi thường lợi hại, bản thân hắn cũng là một cao thủ võ học, nhưng cảm thấy không có lòng tin có thể tiếp được một chiêu của hai nàng liên thủ công kích.
Lão bà võ công lợi hại như vậy làm người ta hơi sợ, vạn nhất thâu tình bên ngoài bị phát giác, hậu quả kia...
Hắn không khỏi rùng mình một cái.
Trong quân không cho phép uống rượu!Trần Huyền Lễ là một người trị quân nghiêm cẩn, luôn luôn tuân thủ nghiêm chỉnh luật pháp trong quân.
Bất quá hôm nay thật sự quá cao hứng, hơn nữa phải uống rượu chúc mừng hai vị đại nhân, một người thì hắn sùng kính, một người là thượng cấp trực tiếp.
Mới uống được mấy chén, có huynh đệ Trung Hoa báo lại, Nguyệt Tiểu Suất đã làm ra khẩu sa ngư thương thứ nhất.
Oa, thật là nhanh!
Đường Tiểu Đông kinh hỷ đứng lên, Lý Hưng Chu lại kích động cuồng tiếu không thôi, trong lòng so với Đường Tiểu Đông còn cao hứng hơn gấp trăm lần.
Vốn sa ngư thương này chính là vũ khí bí mật đặt làm cho thủy quỷ doanh của hắn, nếu như sản xuất quy mô lớn, những Uy khấu càn rỡ kia sẽ nếm mùi đau khổ, ha ha ha.