Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

chương 864: đại kết cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùng một tháng tám, vầng trăng treo cao. Mấy ngày nay Tần Tiêu thường xuyên hỗn chung một chỗ với Lý Long Cơ tham gia tiệc rượu chúc mừng, thương lượng thủ tục sau cuộc chiến, nhưng hôm nay, Tần Tiêu chủ động nửa đêm tiến cung cầu kiến vẫn là lần đầu tiên.

Trong lòng Lý Long Cơ mơ hồ có chút khác thường: Hắn lại muốn chơi trò gì đây?

Hai người ngồi trong ngự hoa viên, hương hoa thoang thoảng, nhìn vầng trăng treo cao, uống một bình rượu nhỏ.

Rượu qua ba tuần, Tần Tiêu nói thẳng:

- Ta muốn đến...xin nghỉ phép.

- Xin nghỉ phép?

Lý Long Cơ kinh nghi, nhưng trong lòng cũng yên tâm, cười trêu:

- Ta còn tưởng rằng ngươi lại muốn từ quan đâu.

- Thừa kế tước vị đâu, con ta đều không từ chối được, ta làm sao mà từ quan?

Tần Tiêu cũng đùa giỡn cười nói.

Lý Long Cơ lơ đãng nói:

- Xin phép không thành vấn đề, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút. Đại sự đã an bài xong xuôi, những việc khác chỉ là chuyện nhỏ. Để cho người của tam tỉnh lục bộ chậm rãi đi làm đi. Hai ba năm tới Đại Đường cần giải quyết rất nhiều sự tình ở phương bắc cùng Tân La.

- Thời gian sao...

Tần Tiêu cười quỷ dị, nói:

- Ta nghĩ muốn nghỉ lâu một chút.

- Bao lâu?

Lý Long Cơ cảm giác có chút không ổn, cảnh giác hỏi.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Có thể là ba năm mười ngày, cũng có thể là...cả đời.

- Lời này ý như thế nào?

Lý Long Cơ hoài nghi, hơn nữa nghe được ba chữ “cả đời”, trong lòng hắn có chút khó chịu: Đây không phải cũng có ý nghĩa như từ quan sao?

Tần Tiêu mỉm cười, ngữ khí thật thẳng thắn:

- Ta nghĩ thông suốt. Liêu Dương Vương như ta dưới một người trên vạn người, có thể giữ lại. Nhưng mà ta không muốn nắm giữ quyền hành thực tế. Đánh xong Đột Quyết, Bình Bắc Quân Cơ Xứ cũng giải tán. Ta biết ngươi nhất định sẽ an bài thêm sự tình cùng chức vụ cho ta, đúng không? Bỏ đi, ngươi tha cho ta đi. Với danh vọng cùng thân phận hiện tại của ta, nếu còn ra triều đình phụ chính, không muốn làm quyền thần cũng khó khăn. Tình cảnh như thế, ngươi nguyện ý chứng kiến sao?

Lý Long Cơ không khỏi kinh ngạc chấn kinh, nhìn chằm chằm Tần Tiêu hồi lâu, trong ánh mắt có chút tức giận nói:

- Lời như vậy cũng chỉ có ngươi mới dám nói ra...

- Ngươi cũng biết đây là lời nói thật lòng.

Tần Tiêu thản nhiên nói:

- Nói thật, ngươi là minh quân. Bên cạnh ngươi không nên xuất hiện quyền thần như ta, đúng hay không? Cho nên ý tưởng của ta chính là ngươi không cần an bài thêm chức vụ thực tế gì cho ta, để cho ta nhận thanh danh hư chức gì đó, có thể đi dạo chơi tứ phương đi. Ngươi cũng biết người ở trong triều, thân bất do kỷ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tần Tiêu này dù có điệu thấp mặc kệ mọi sự thế nào, vẫn sẽ có chuyện tìm tới trên đầu của ta. Đến lúc đó ta lại không thể cứ gặp chiêu triết chiêu. Nói không chừng vừa làm, cuối cùng bị hao tổn chính là vị hoàng đế như ngươi cùng vương triều Đại Đường. Cho nên...ngươi cho ta nghỉ phép đi.

Lý Long Cơ xuy cười một tiếng:

- Ngươi nói toàn lời ngụy biện tà thuyết!

Nhưng trong lòng tự nhủ: Nguyên lai hắn hiểu rõ ràng hơn so với ta, cũng phải, dù sao là hỗn trong quan trường ah!

- Còn nữa, ta muốn thành thân.

Ngữ khí của Tần Tiêu trở nên dễ dàng hơn, cười nói:

- Ta đã đáp ứng Ngọc Hoàn, cùng nàng thực hiện kết hôn du lịch, ha ha, chủ ý không sai đi? Ngươi biết không, cuộc đời ta có một nguyện vọng lớn nhất chưa từng cùng ai nói qua. Đó chính là ta muốn đi khắp vạn lý giang sơn Đại Đường! Từ phương bắc đại thảo nguyên, đến vùng sông nước Giang Nam. Ta muốn kiến thức phong tình Tây Vực, nghe một chút tiếng sóng Đông Hải. Còn có nhiều thanh sơn thủy tú, danh thắng cổ tích. Hơn nữa năm xưa ta đã đáp ứng Tiên nhi các nàng sẽ quay về Nhạc Dương lầu, thậm chí định cư một thời gian ở đó. Nơi đó còn có một Trịch Bút Đình, còn viết vài câu thi từ của ta kia, ha ha! Còn có Tân La, chờ một ngày nào yên ổn xuống, ta cũng muốn mang theo người nhà đi xem, còn có những mảnh đất ta từng chinh chiến qua, Sĩ Hộ Chân Hà, Đại Lang Nguyên, Thụ Hàng thành, những chỗ này ta đều rất muốn đi.

Lý Long Cơ luôn luôn nghe Tần Tiêu liên miên cằn nhằn nói xong, không nói lời nào, cũng không biểu lộ thái độ.

Tần Tiêu nói một lúc, chợt ngừng lại.

Trường hợp nhất thời yên tĩnh, có thể nghe được tiếng gió thổi qua, thanh âm côn trùng kêu to.

Sau một lúc lâu đi qua, Tần Tiêu khẽ nói:

- Ngươi sẽ đồng ý, đúng không?

Lý Long Cơ nhếch môi, khẽ cười khổ:

- Vì sao thấy được?

- Bởi vì ngươi là hoàng đế sáng suốt nhất.

Tần Tiêu nở nụ cười, khẽ nói:

- Đồng thời cũng là huynh đệ tốt nhất của Tần Tiêu này ah! Làm huynh đệ, đời này chỉ có chút nguyện vọng đó. Ngươi sẽ nhẫn tâm không đáp ứng sao?

Lý Long Cơ quay sang nhìn vào ánh mắt Tần Tiêu, từ trong mắt Tần Tiêu hắn đọc được tình cảm chân thành, vẻ thản nhiên như lúc ban đầu kết nghĩa.

Lý Long Cơ không khỏi cười rộ lên, thản nhiên nói:

- Nhưng nếu một ngày kia ta cần ngươi, Đại Đường cần ngươi, làm sao bây giờ?

- Vậy ta nhất định sẽ xuất hiện.

Tần Tiêu quyết đoán nói:

- Ta đã nói rồi, ta không phải từ quan, mà là xin nghỉ phép. Ngày về của ta chính là lúc ngươi cùng Đại Đường thật sự cần ta. Vì vậy ta cũng hi vọng không có một ngày như thế. Bởi vì ta hi vọng ngươi luôn làm một minh quân, Đại Đường luôn luôn hướng về phía trước, thời thịnh muôn đời.

- Ngươi làm như vậy, kẻ thống khổ chỉ sẽ là ta.

Lý Long Cơ thở dài một hơi, nói:

- Nếu ta gặp lại ngươi, chính là Đại Đường xảy ra vấn đề, đúng hay không? Nếu ta đem giang sơn thống trị thật tốt, cũng không còn cơ hội gặp lại ngươi?

- Cũng không hẳn là vậy!

Tần Tiêu cười nói:

- Một ngày nào ngươi làm hoàng đế mệt mỏi, Đại Đường có thể yên tâm giao cho con của ngươi, ngươi học cha ngươi thoái vị làm thái thượng hoàng đi thôi. Đến lúc đó ngươi cũng có thể giống như ta đi du lịch khắp Đại Đường. Người sống trên đời thật không dễ dàng, có thể làm một chuyện ý nghĩa như vậy thật đáng giá bao nhiêu.

Lý Long Cơ cũng cười, có chút khổ sở lắc đầu:

- Thôi thôi, lời ngụy biện của ngươi thật sự là nhiều lắm, ta nói không qua ngươi. Với sự hiểu biết của ta đối với ngươi, chuyện ngươi đã quyết định ta cũng không thể sửa đổi, đúng không?

- Không, lần này không phải.

Tần Tiêu một mực mỉm cười, chân thành nói:

- Ta hi vọng ngươi thành tâm thành ý cho ta nghỉ phép. Cũng chỉ có như vậy ta mới có thể đi được an tâm, không có tiếc nuối. Không như năm đó khi ta từ quan, cả ngươi lẫn ta đều không được an nhàn.

Lý Long Cơ chậm rãi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, thì thào nói:

- Vẫn là huynh đệ sao?

Ý cười trên mặt Tần Tiêu nhẹ nhàng lẫn thâm tình, nhẹ giọng nói:

- Ta đã nói rồi, A Man vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của Tần Tiêu!

Lý Long Cơ mỉm cười, khẽ nói:

- Tần Tiêu cũng vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của A Man...làm hoàng đế, có được một huynh đệ tốt, thật đúng là không dễ dàng!

Dứt lời Lý Long Cơ lấy ra một mảnh ngọc bội, buộc dây đỏ, trong sáng thanh thúy.

Lý Long Cơ đưa ngọc bội cho Tần Tiêu:

- Cầm đi, phải tìm hơn trăm ngày mới tu bổ tốt. Nhìn qua giống như chưa từng vỡ, thật thần kỳ phải không?

Tần Tiêu chậm rãi vươn tay cầm lấy.

Tần Tiêu biết, mình bị cảm động. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, nói nhỏ:

- Cảm ơn. Ta sẽ cẩn thận giữ gìn, không cho nó tiếp tục nát.

- Không sao cả, cho dù có vỡ cũng không thể dán lại, không quan trọng.

Lý Long Cơ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Như vậy...ta đáp ứng ngươi.

Tần Tiêu cười nói:

- Cảm ơn, hảo huynh đệ!

- Hãy đi hưởng thụ nhân sinh của ngươi đi!

Lý Long Cơ có chút thoải mái, có vẻ mất mát lẫn ghen tỵ nói:

- Đại Đường thiên hạ, vạn lý giang sơn, ngươi thay ta tận tình mà du ngoạn. Nếu có thể mỗi khi đến nơi đâu viết xuống du ký, lại gởi về Trường An cho ta xem. Như vậy cũng giống như đích thân ta đi qua vậy.

- Thứ tốt, đương nhiên cùng huynh đệ chia nhau hưởng lợi. Ta thật tình nguyện.

Tần Tiêu ho khan một tiếng, nói:

- Bất quá...viết du ký không phải sở trường của ta. Ngươi còn không biết, khi đi học ta viết văn thường không đạt yêu cầu.

Lý Long Cơ hơi sững sờ:

- Là ý gì?

- A? Ha ha, không có gì!

Tần Tiêu nhịn không được bật cười lên:

- Không sao, để Uyển nhi viết thay ta tốt lắm, ngươi không có ý kiến đi? Ngô...nhưng ta sẽ thường thường viết thư cho ngươi.

Đêm đã thật khuya, trong ngự hoa viên gió càng lớn. Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng đi tới, đứng bên cạnh Lý Long Cơ bẩm:

- Bệ hạ, đêm đã khuya thật dễ cảm lạnh, hay là vào ngự thư phòng trò chuyện đi?

Tần Tiêu đứng dậy:

- Bệ hạ, vi thần xin cáo từ!

Lý Long Cơ khoát tay ý bảo Cao Lực Sĩ lui ra, đứng dậy yên lặng nhìn Tần Tiêu hồi lâu, khẽ gật đầu:

- Đi thôi...nhớ rõ lời ngươi đã nói. Cần thường xuyên viết thư, có rảnh thì quay về thăm. Nếu một ngày kia ta nhàn rỗi, cùng ngươi kết bạn lữ hành.

Tần Tiêu híp mắt cười nói:

- Nhất định.

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Nhớ chiếu cố muội muội của ta cho tốt, còn có...cháu của ta. Nếu sinh, dù nhi tử hay nữ nhi, nhất định phải viết thư cho ta biết. Nếu cần đặt tên, nhất định phải cho người cậu như ta đặt mới được.

Tần Tiêu lại mỉm cười:

- Nhất định!

- Nhớ rõ...thôi đi. Đừng làm như vĩnh biệt vậy. Chúng ta nhất định còn có thể gặp lại, đúng không?

- Đương nhiên.

- Mười lăm tháng tám, vạn quốc đến triêu bái, Trường An sẽ nghênh đón thời khắc huy hoàng náo nhiệt nhất từ trước đến nay. Ngươi là đệ nhất thiên hạ vương gia, không lưu lại xem lễ rồi đi sao?

- Không lưu, ta đã đáp ứng Tiên nhi các nàng mười lăm tháng tám phải đến Động Đình Hồ Quân Sơn ngắm trăng. Việc trọng đại tại Trường An ta sẽ dùng tâm cảm thụ là được.

- Tạm biệt, đại ca. Một đường trân trọng!

- Trân trọng!

Trong lòng Tần Tiêu cảm khái cùng kích động, vươn tay ra.

Lý Long Cơ ngạc nhiên:

- Làm gì?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Bắt tay, phương thức tạm biệt tốt nhất, ngươi không biết sao?

Mặc dù Lý Long Cơ có chút nghi hoặc nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ vươn tay ra. Hai nam nhân, hai tay nắm chặt vào nhau...

Tần Tiêu không nhớ rõ mình làm sao rời khỏi Đại Minh cung cùng Thái Cực cung, làm sao ra hoàng thành, về tới trong nhà. Có lẽ trong quá trình nước mắt đã tràn ra mông lung, toàn thân như mất đi ý chí cùng phương hướng.

Về đến nhà, Tần Tiêu vừa tuyên bố tin tức, cả nhà đều hoan hô nhảy nhót:

- Nga, có thể đi du ngoạn rồi!

Cao hứng nhất vẫn là Dương Ngọc Hoàn, đây là lữ trình trọng yếu nhất trong nhân sinh của nàng, cuối cùng đã bắt đầu.

Hai ngày sau, Liêu Dương Vương thanh danh hiển hách Đại Đường, mang theo gia quyến ngồi trên xe ngựa, như năm đó, từ Kim Quang Môn rời khỏi Trường An. Vó ngựa tung bay, bánh xe cuồn cuộn, chở người một nhà mang theo nỗi vui sướng cùng chờ mong rời đi xa.

Trong xe ngựa bay ra thanh âm hùng hồn hòa lẫn tiếng vó ngựa, có chút thê lương lại hào hùng:

- Thương hải tiếu, thao thao lưỡng ngạn triều phù trầm tùy lãng ký kim triêu thương thiên tiếu, phân phân thế thượng triều thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu giang sơn tiếu, yên vũ diêu đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự tri đa thiểu thanh phong tiếu, cánh nhạ tịch liêu hào tình hoàn thặng liễu nhất khâm vãn chiếu...

- Biển cả cười, cuồn cuộn hai bờ sông triều chìm nổi tùy sóng nhớ sáng nay. Thương thiên cười, phân phân thế sự thượng triều ai thắng ai thua trời biết hiểu. Giang sơn cười, mưa bụi xa, đào sóng đào hết hồng trần tục sự ai biết nhiều ít. Gió mát cười, cánh nhạ tịch liêu hào tình còn thừa lại nhất khâm muộn chiếu...

Dưới ánh nắng mặt trời, một nam nhân thân hình vĩ ngạn dừng cương ngựa, quay đầu lại nhìn đế đô Đại Đường hùng vĩ, nhìn đô thành thời thịnh quanh quẩn trong sương, nở nụ cười.

- Ta yêu ngươi, Đại Đường!

HẾT

Truyện Chữ Hay