Phong Lưu Thánh Vương

chương 16: chia lìa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người theo hướng Đông Nam mà đi, Lý Hồng Vân vì đã tìm được quà tặng cha nên nàng muốn quay lại trước năm mới, nàng nói với Lý Hàn, mặc dù hắn không muốn vừa mới yêu đã chia lia nhưng hắn cũng biết mình không thể bắt nàng vì mình mà bỏ qua gia đình được nhưng hắn sẽ tiễn nàng ra khỏi Hoàng Tung sơn mạch. Do đã thổ lộ tình cảm với nhau nên hai người đi rất chậm, họ muốn có nhiều thời gian để được ở bên cạnh nhau trước khi chia tay nhưng trời lại không chịu lòng người. Khi hai người đi ngang qua một sơn mạch thì một giọng nói truyền tới:

- Ha ha ha! Mấy ngày không thấy Vân muội muội, bộ dạng lại mặn mà hơn rất nhiều!

Trong tiếng cười dài, ba gã thiếu niên đi ra từ trong sơn mạch, cả ba đều từ khoảng 18 đến 20. Đầu lĩnh là một thiếu niên khoảng 20 tuổi, bộ dáng hết sức anh tuấn. Đặc biệt thực lực của người này đạt đến Luyện Cốt Cảnh sơ kỳ, có thực lực tương đương Lý Hồng Vân, còn hai tên còn lại đều là Luyện Nhục Cảnh trung kỳ. Ánh mắt của nàng quét qua ba người, trên mặt lập tức lộ vẻ chán ghét, tức giận nói:

- Kim Tu Long, câm miệng chó của ngươi lại.

Kim Tu Long nghe Lý Hồng Vân nói vậy lập tức muốn nổi đoá nhưng nhớ lại lời cha dặn nên hắn buộc phải dằn lại. Hắn mở miệng tươi cười nói:

- Hahaha, muội đừng có tức giận. Sao muội lại không giới thiệu vị nhân huynh này cho huynh biết?

Lý Hồng Vân tính giới thiệu Lý Hàn nhưng chưa kịp mở miệng thì Lý Hàn đã lên tiếng trước:

- Ta là Tần Hạo Thiên, là nam nhân của nàng.

Kim Tu Long nghe Lý Hàn nói vậy thì đôi mắt của hắn nhìn Lý Hàn lập tức trở nên lăng lệ, âm u cười một tiếng, de doạ nói:

- Tiểu tử, ta không không tâm ngươi tên gì, nhân lúc tâm tình của ta bây giờ khá tốt mau cút đi, nếu không...

Lý Hàn nghe ra được lời đe doạ của y nhưng Lý Hàn sao có thể dễ dàng bị doạ chạy được chứ, hắn không những không chãy mà còn ôm eo Lý Hồng Vân để thị uy còn Lý Hồng Vân thì quay qua trao cho hắn một cái nhìn âu yếm. Hành động của hai người đều được Kim Tu Long thấy hết, hắn lập tức nổi giận. Hắn từ lâu đã xem Lý Hồng Vân là người phụ nữ của hắn, giờ lại âu yếm trong vòng tay của người khác, hắn có cảm giác như mình bị phản bội. Hắn tức quá hoá cười, chỉ tay vào Lý Hồng Vân nói:

- Bản thiếu gia còn tưởng rằng ngươi trong ngọc trắng ngà, không nghĩ tới cũng là người lẳng lơ, không ngờ liếc mắt đưa tình cùng một đứa nhà quê, uổng cho ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi!

- Kim Tu Long, ngươi nói cái gì.

Lý Hồng Vân nghe Kim Tu Long nói vậy làm nàng tức giận vô cùng nhưng tên kim Tu Long này cứ dùng chiêu miệng phun đầy phân:

- Tiện nhân, tên mặt trắng nhỏ này một là không có đẹp trai như bản thiếu gia, hai là không có thực lực mạnh như bản thiếu gia, ngươi vì cái gì mà coi trọng hắn vậy? Có phải bị hắn làm quá sung sướng hay không? Hừ, sớm biết là ngươi lẳng lơ như vậy, bản thiếu gia cần gì phí tâm tư gì theo đuổi van xin ngươi, trực tiếp cho ngươi nếm thử công phu dưới khố của bản thiếu gia!

Càng nghe y nói thì nàng càng sôi máu, nàng giận đến cả người phát run. Nàng biết tên Kim Tu Long này là một tên hoàn khố, thanh sắc khuyển mã, nhưng trước kia theo đuổi nàng còn có thể miễn cưỡng giữ vững hình tượng công tử văn nhã, không nghĩ đến bên trong người này lại buồn nôn dung tục như thế! Nàng muốn tiến lên đánh cho tên Kim Tu Long này không mở miệng được nữa nhưng chưa kịp tiến lên thì bị Lý Hàn cản lại, hắn nói:

- Tên kia, ngươi lúc nãy nói nàng là cái gì?

Kim Tu Long nghe vậy thì kinh thường nói:

- Ngươi muốn nghe chứ gì, ta nói ả là một con tiện...

Hắn chưa kịp nói hết lời thì hắn thấy một quả đấm đang phóng to trước mặt hắn.

- Phanh!

Kim Tu Long bị đấm bay đi một khoảng, quả đấm này đấm thẳng vào mũi của Kim Tu Long, hắn cảm nhận mũi của mình đã bị đánh gãy còn người tung ra quả đấm đó chính là Lý Hàn, hắn đã xem nàng là nữ nhân của hắn cho nên hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai dám làm nhục nàng, cho dù người đó có là cha mẹ của nàng đi chăng nữa. Kim Tu Long lập tức đứng dậy, lấy một tay để bịt máu mũi, còn một tay chỉ vào Lý Hàn mà nói với giọng điệu giận dữ:

- Ngươi..ngươi dám đánh ta. Tên tạp chủng, nếu ta không giết thì không làm người

Hắn nói xong lập tức lao tới Lý Hàn, hai tên đi theo hắn cũng chạy tới hỗ trợ. Lý Hàn thấy vậy thì lập tức quay lại bên Lý Hồng Vân, hắn quay qua cười nói với nàng:

- Hồng Vân, nàng mau thể hiện bản lĩnh của mình đi.

Lý Hồng Vân không nói lời nào, lập tức rút kiếm giao tranh với ba tên đó. Nàng bị lời nói của Kim Tu Long làm vô cùng tức giận, nếu không phải là lúc nãy bị Lý Hàn cản lại thì nàng dạy dỗ cho tên đó một bài học rồi. Lý Hồng Vân lấy một đấu ba nhưng không những không rơi vào hạ phong thậm chí nàng còn hơi chiếm thượng phong. Đó là nàng dùng một bộ kiếm pháp vô cùng mạnh mẽ và huyền diệu, nàng đại phát thần uy đầy trời tất cả đều là kiếm quang bén nhọn của nàng, làm cho ba người Kim Tu Long không dám tiếp xúc phong mang của nàng. Lý Hàn biết bộ kiếm pháp này, nàng mới có chứ nếu lúc đầu nàng đã có bộ kiếm pháp thì khi hắn đấu với nàng thì nàng đã dùng bộ kiếm pháp này rồi, hắn dám chắc nếu nàng bộ kiếm pháp đánh với hắn thì hắn tất bại.

Ba người Kim Tu Long đang giao chiến với Lý Hồng Vân trên mặt đều lộ vẻ chấn động, đặc biệt trên mặt Kim Tu Long càng lộ vẻ hoảng sợ. Hắn cùng Lý Hồng Vân không phải là chưa từng giao thủ, thậm chí khi hai người giao thủ thì phần thắng luôn thuộc về hắn nhưng không ngờ mới hơn một tháng không gặp, nàng lại trở nên lợi hai như thế!

- Kim thiếu, chúng ta không nổi!

- Chúng ta mau chạy đi!

Hai người hầu của Kim Tu Long kêu lớn, mặc dù áp lực bọn họ thừa nhận nhỏ, nhưng vạn nhất Kim Tu Long xảy ra chuyện, bọn họ không chết cũng phải bị lột lớp da!

- A

Kim Tu Long hét thảm một tiếng, trên cánh tay trái trúng một kiếm, máu tươi chảy ra, đau đến hắn nước mắt chảy ròng. Hắn lập tức tách khỏi Lý Hồng Vân còn hai tên tuỳ tùng thì đứng chắn trước người Kim Tu Long nhìn chằm chằm, đề phòng Lý Hồng Vân.

- Lý Hồng Vân, cô nhớ đó. Chúng ta đi.

Kim Tu Long nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy, còn hai tên tuỳ tùng thì bộc hậu. Ba người lập tức rút lui.

- Hừ!!

Lý Hồng Vân không có đuổi theo mà tức giận đi trở về bên Lý Hàn, mặc dù nàng chiếm thượng phong, nhưng thật sự bị lời nói của Kim Tu Minh làm cho tức giận, bộ ngực vẫn còn đang phập phòng, bộ dáng rất mê người. Lý Hàn thấy nàng tức giận như vậy thì lập tức ôm eo, dỗ dành nàng:

- Nàng không cần phải tức giận, nàng chỉ xem những lời hắn nói là tiếng cho sủa qua tai là được rồi. Mà bộ kiếm pháp nàng dùng là gì vậy?

Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì cũng bớt giận. Nàng quay qua nói với Lý Hàn:

- Đó là Phi Lộc kiếm pháp, tổng cộng có 36 thức, lúc này muội mới dùng có chín thức đã đánh bại được ba người đó, thấy muội có lợi hại không?

- Lợi hại, hết sức lợi hại. Nàng tài giỏi quá.

Lý Hàn không keo kiệt mà hết lời khen ngợi nàng. Tất cả phụ nữ đều thích được người khác khen, đương nhiên Lý Hồng Vân cũng không ngoại lệ. Đặc biệt được người yêu khen thì nàng càng thêm vui mừng. Nàng cười hihi, nói:

- Cảm ơn lời khen của huynh, vậy để muội dạy cho huynh bộ kiếm pháp này nha.

Lý Hàn nghe như vậy thì gật đầu đồng ý, thấy hắn gật đầu thì nàng lập tức thi triển 36 thức Phi Lộc kiếm pháp cho Lý Hàn, không biết có phải là do ngộ tính của hắn cao hay không mà chỉ cần nhìn nàng thi triển một lần thì hắn đã thuộc hết 36 thức kiếm pháp. Nghe Lý Hàn nói đã thuộc hết thì nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng kêu hắn biễu diễn lại thì thấy hắn thể hiện 36 thức kiếm pháp còn trôi chảy hơn cả nàng làm nàng không thể không bội phục ngộ tính của Lý Hàn. Đã truyền thụ xong thì hai người tiếp tục đi tới, chuyện của kim Tu Long được hai người bỏ qua sau đầu, hai người ngày đi đêm nghỉ tận hưởng không gian và quý trọng thời gian ở bên nhau. Sau năm ngày thì hai người cũng sắp rời khỏi Hoàng Tung Sơn mạch, khi ra khỏi Hoàng Tung sơn mạch, mặc dù hai người không muốn nhưng buộc phải chia tay nhau tại đây nhưng trước khi đi thì Lý Hàn đưa cho nàng một ngọc giản công pháp, đây là công pháp mà Hoan Hỉ Thiên Đế để lại cho Lý Hàn. Lý Hàn cầm ngọc giản trên tay nói:

- Muội mau nhỏ máu lên đi

Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì lập tức cắn tay, cho máu nhỏ lên ngọc giản trên tay Lý Hàn.

- Xuy!

Phía trên ngọc giản xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt chui vào mi tâm của Lý Hồng Vân, hóa thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc nàng. Một lúc sau thì nàng mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, kinh hoàng vì công pháp này là công pháp thiên cấp, là công pháp chỉ có trong truyền thuyết. Không ngờ hắn lại cho nàng công pháp thiên cấp, mặc dù nàng không phải là loại con gái vật chất nhưng lễ vật này của Lý Hàn có lực tấn công rất mạnh với Lý Hồng Vân, nàng thiếu chút nữa đã xông lên chủ động hiến thân cho Lý Hàn rồi nhưng cũng may là nàng còn giữ lại một ít lý trí nên mới không làm như vậy, nếu không thì nàng đã gây ra hoạ sát thân cho Lý Hàn rồi nhưng nàng cũng chủ động trao cho Lý Hàn một nụ hôn thật sâu, một lát sau hai người mới tách ra. Nàng ôm Lý Hàn, nói với giọng cảm động:

- Lý Hàn, sao huynh lại đối xử tốt với muội như thế? ( Lý Hàn đã nói thân phận thật của mình cho Lý Hồng Vân biết)

Nghe Lý Hồng Vân nói vậy thì hắn cảm thấy nghi hoặc, hắn với giọng điệu đương nhiên:

- Muội hỏi kì vậy, muội là vợ ta, ta không đối xử tốt với muội chứ còn đối xử tốt với ai.

Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì trong lòng nàng đã cảm thấy mãn nguyện. Tìm được một người đàn ông tốt như Lý Hàn thì nàng còn mong gì nữa chứ. Hai người ôm nhau một hồi rồi tách nhau ra, trước khi đi thì nàng nói với Lý Hàn:

- Lý Hàn, huynh phải mau chóng tới Thập Linh Tông tìm ta!

- Muội yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tới Thập Linh Tông tìm muội!

Lý Hàn mắt hổ sáng ngời, phi thường tự tin nói. Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng cảm thấy vui lòng, hai người nhìn nhau một lát thì trong ánh mắt lưu luyến của Lý Hàn thì nàng quay người bỏ đi, Lý Hàn đứng yên một chỗ mà nhìn nàng cho đến khi hình dáng của nàng biến mất trên đường thì hắn mới quay lại trong sơn mạch.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ khi chia tay Lý Hồng Vân đã bảy ngày trôi qua. Mặc dù hắn rất nhớ nàng nhưng hắn biết thực lực bây giờ của mình rất yếu, thế thực đằng sau nàng chắc chắn sẽ không để nàng được ở cùng với hắn nên hắn phải tăng cường thực lực thì nàng mới có thể ở cùng hắn. Sau bảy ngày săn giết linh thú thì hắn đã phát hiện một nguyên lý, trong vòng một phút nếu hắn không hấp thụ âm dương linh khí trong linh thú thì âm dương nhị khí sẽ tiêu biến vào thiên địa nên hắn mỗi lần giết được một linh thù thì hắn nhanh chóng lấy những thứ quan trọng nhất trên thân linh thú đó rồi hấp thụ âm dương nhị khí,sau bảy ngày thì hắn đã có thực lực Luyện Nhục Cảnh trung kỳ.

Vào một ngày khi hắn đi săn linh thú thì hắn thấy một linh giả có thực lực Luyện Cốt Cảnh hậu kỳ đấu với một linh thú có thực lực Luyện Huyết Cảnh, cho dù cùng thực lực thì phần thắng sẽ thuộc về linh thú, đằng này hai bên lại cách nhau một tiểu cảnh giới thì chắc chắn tên linh giả kia sẽ chết. Đáng lý Lý Hàn không cần quản chuyện này nhưng là người đến từ thế giới hiện đại, tư tưởng lại giúp người khác khi người đó gặp khó khăn đã được in sâu vào trong não của Lý Hàn nên hắn đã quyết định sẽ ra tay tương trợ. Nhưng vì chuyện này thì Lý Hàn mới hiểu rõ lòng người ở thế giới này, mà cũng nhờ chuyện này thì Lý Hàn mới có được một bài học sâu sắc mà ngày sau hắn vẫn còn nhớ mãi.

Truyện Chữ Hay