Trương Lãng lúc này liền đáp:
- Lão nhân gia đã đi trước một bước rồi, ông ấy dường như biết rõ sau cuộc chiến ngươi sẽ tìm ông cho nên trước khi đi bảo ta phân phó cho ngươi mấy câu.
- Câu gì?
Lữ Anh vội hỏi.
- Đế tâm hiện ở Đông Nam, dân tâm hướng về phía đó.
Trương Lãng đem câu của Hoàng Thừa Ngạn nói lại.
Lữ Anh nghe vậy thì hướng về phía Hoàng Thừa Ngạn rời đi dập đầu ba cái sau đó đứng dậy nhìn Trương Lãng.
- Phịch.
Lữ Anh lại quỳ xuống mà nói:
- Trương tướng quân ta đã ở dưới trướng của Tào thừa tướng, thứ cho ta không thể ở dưới trướng của tướng quân.
- Việc này nói sau đi.
Kỳ thật Trương Lãng vẫn muốn thu Lữ Anh về dưới trướng tuy ngoài mặt hắn thấy Lữ Anh lộ vẻ quyết tâm nhưng hắn biết trong lòng Lữ Anh cũng đã có dao động.
Một tháng sau, Trương Lãng đã nhận được tin chiến thắng ở Duyện châu Đông Hải quận cuối cùng cũng đã cạn lương thực mà đầu hàng quân Giang Đông, lúc này Trương Lãng y theo kế hoạch mà tuyển nhận hai mươi vạn nghĩa vụ binh, bất ngờ được dân chúng ủng hộ, nhân số báo doanh hơn tám mươi vạn trải qua sàng lọc còn lại năm mươi vạn.
Con số này khiến Trương Lãng bất ngờ hắn vừa mừng vừa sợ, đã có năm mươi vạn quân này, chứng minh cho vị trí của Trương Lãng ở trong dân đã rất cao.
Trương Lãng sau đó gọi Trương Chiêu tới mà hỏi hắn:
- Tử Bố, hiện tại tình hình tài chính của Giang Đông thế nào?
Trương Chiêu liền đáp:
- Hồi bẩm chúa công hiện tại kinh tế Giang Đông phát triển nhanh chóng, quốc khố đã có sáu vạn lượng hoàng kim, bạch ngân một trăm vạn lượng, hơn nữa, còn có chuyện phải chúc mừng chúa công, mỏ vàng kia đã không để chúa công thất vọng, trong đó có đến ba vạn lạng rưỡi.
Trương Chiêu chưa nói hết mọi người đã trợn mắt há hốc mồm.
- Bẩm chúa công thuộc hạ sau khi khai quật mỏ vàng xong cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ xử lý sự vật thông thường còn quan sát qua lại, thu hoạch rất bất ngờ, còn kiếm được một mỏ đồng nữ, ít nhất cũng phải có mười vạn lượng, theo ý của thuộc hạ, tuy vàng giá cao hơn đồng nhiều nhưng đồng cũng có ý nghĩa thiết thực.- Ha ha, Tử Bố quả nhiên là hảo thủ. Tuy nhiên còn có chuyện cần ngươi trù tính.
Trương Lãng liếc mắt nhìn Trương Chiêu.
- Chúa công cứ phân phó.
Trương Chiêu liền đáp lời.
- Ha ha kỳ thật cũng không có gì lớn, ngươi cũng biết tháng trước ta đã phát anh hùng thiếp ta muốn ngươi tính toán cứ như vậy cần bao nhiêu chi tiêu?
- Cái này cần phải cho con cố cụ thể.
Trương Chiêu liền đáp.
Trương Lãng nói:
- Đển ăn mừng năm mươi vạn quân của ta, tối nay chúng ta đại yến.
Đúng lúc này có thị vệ báo là Triệu Vân cầu kiến, một lúc sau Triệu Vân đi vào trong điện ôm quyền nói:
- Bẩm báo chúa công, đất Thục truyền tới tin tức, Lưu Bị đã hoàn toàn khống chế Thục trung, dưới sự trợ giúp của Gia Cát Lượng đã hình thành toàn bộ thế lực, Thái Mạo Trương Duẫn bọn họ tuy kiệt lực phản đối nhưng đều bị Gia Cát Lượng dùng kế điều đi Tương Dương.
Trương Lãng nghe xong tự nhủ:
- Thái Mạo Trương Duẫn tay cầm trọng binh há có thể dễ bị Gia Cát Lượng điều đi Tương Dương như vậy?
Mà lúc này Lưu Bị cũng đang nói chuyện với Gia Cát Lượng:
- Quân sư hiện tại Trương Lãng thế lực hùng hậu, đại quân ba phương tiến tới Thục, Chu Du lĩnh hai mươi vạn đại quân đã bị Hạ Hầu Uyên cản trở ở Lạc Dương, mà Hoàng Tự thì dẫn mười vạn quân tới Kinh Châu đáng sợ hơn là Trương Lãng cùng với Triệu Vân cũng dẫn quân tiến về Giao Châu, xem tình thế này, Trương Lãng hiển nhiên muốn nuốt chửng chúng ta.
Lưu Bị lo lắng nói.
Gia Cát Lượng phe phẩy quạt lông, mỉm cười trả lời:
- Chúa công không cần phải nóng vội, cho dù Trương Lãng quốc lực hùng hậu, quy mô to lớn tiến công chỉ sợ hậu cần tiếp tế cũng không đủ.
Lưu Bị nghi hoặc:
- Ý của quân sư là?
- Trương Lãng đại quân thanh thế mãnh liệt, muốn đánh úp đất thục cho nên thần nghĩ rằng ở trong này chỉ có đại quân là thực.
Lưu Bị lúc này hiểu ra:
- Đúng thế Giang Đông quy mô tiến công, hậu cần làm sao cung ứng đủ, chiếu theo cách nhìn của quân sư, lộ đại quân của Trương Lãng là chính sao/
- Mật thám báo lại, ba đường đều tấn công quân ta, đại quân của Chu Du hai mươi vạn trước mắt bị Hạ Hầu Uyên quấn lấy ở Lạc Dương, chính diện đại quân Hoàng Tự có mười vạn, thần đoán chừng sau khi tiến vào Kinh Châu sẽ quy mô tiến công, chỉ cần lưu lại một đám binh mã mười vạn đại quân cũng không đủ gây sợ.
Dứt lời Gia Cát Lượng khẽ phe phẩy quạt lông ngỗng.
- Chúa công có từng nghe nói tháng trước Trương Lãng hạ lệnh trưng binh ở Giang Đông không?
Lưu Bị trả lời:
- Dĩ nhiên là biết.
Gia Cát Lượng phe phẩy quạt lông, mỉm cười trả lời:
- Chúa công không cần phải nóng vội, cho dù Trương Lãng quốc lực hùng hậu, quy mô to lớn tiến công chỉ sợ hậu cần tiếp tế cũng không đủ.
Lưu Bị nghi hoặc:
- Ý của quân sư là?
- Trương Lãng đại quân thanh thế mãnh liệt, muốn đánh úp đất thục cho nên thần nghĩ rằng ở trong này chỉ có đại quân là thực.
Lưu Bị lúc này hiểu ra:
- Đúng thế Giang Đông quy mô tiến công, hậu cần làm sao cung ứng đủ, chiếu theo cách nhìn của quân sư, lộ đại quân của Trương Lãng là chính sao/
- Mật thám báo lại, ba đường đều tấn công quân ta, đại quân của Chu Du hai mươi vạn trước mắt bị Hạ Hầu Uyên quấn lấy ở Lạc Dương, chính diện đại quân Hoàng Tự có mười vạn, thần đoán chừng sau khi tiến vào Kinh Châu sẽ quy mô tiến công, chỉ cần lưu lại một đám binh mã mười vạn đại quân cũng không đủ gây sợ.
Dứt lời Gia Cát Lượng khẽ phe phẩy quạt lông ngỗng.
Lưu Bị liền mơ hồ nói:
- Vậy quân sư có ý là, trong các lộ đại quân đó chỉ có đại quân của Trương Lãng là chính thức uy hiếp.
Gia Cát Lượng nói:
- Cũng không phải đại quân chính thức là Hoàng Tự, hai đại quân kia chỉ để che mắt mà thôi.
- Quân sư không phải nói là mười vạn binh mã của Hoàng Tự tập kích Kinh Châu không đủ gây sợ hãi sao?
Lưu Bị không hiểu hỏi.
- Ha ha... thuộc hạ không phải đã nói sao, ba chi đại quân binh mã của Hoàng Tự nhìn như yếu nhất kỳ thực chính là sát chiêu.
Gia Cát Lượng đi tới bên cạnh địa đồ mà nói:
- Chúa công nhìn xem.
Dứt lời Gia Cát Lượng chỉ về phía Lạc Dương.
Lưu Bị nhìn theo bàn tay rồi Gia Cát Lượng liền nói:
- Chúa công từng nghe tháng trước Trương Lãng hạ lệnh trưng binh Giang Đông không?
Lưu Bị trả lời:
- Dĩ nhiên là biết.
- Theo báo cáo binh mã thu được là năm mươi vạn người, mà hôm nay tam lộ đại quân đều chính quy, năm mươi vạn người này một phần nhỏ bố trí ở dọc tuyến Hoàng Hà, còn bốn mươi vạn người còn lại ở nơi nào?
Lưu Bị toát mồ hôi lạnh:
- Ý của quân sư là bọn họ đi đằng sau Hoàng Tự?
- Hẳn không phải, tân binh tuy chiến lực tràn trề nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, Trương Lãng mặc dù có gan lớn cũng không đến mức như thế, bốn mươi vạn tân binh này hẳn ở trong tay Trương Lãng và Chu Du,.
Gia Cát Lượng trả lời.
- Ý của quân sư là, Trương Lãng ngoại trừ binh mã chính quy toàn bộ được giao cho Hoàng Tự, Trương Lãng và Chu Du chỉ có năm vạn?
Lưu Bị cuối cùng cũng minh bạch.