Ở trong trung quân đại trướng của Tư Mã Ý chúng tướng đang ầm ĩ thương nghị đánh chiếm Hoài huyện thế nào.
Tư Mã Ý ngồi ở trên ghế đại soái nhìn đám người kia vô cùng bực bội, phân tích tình hình chiến đấu.
Nhìn địa đồ xong, Tư Mã Ý không ngừng lẩm bầm lầu bầu:
- Quách Gia đối với Trương Lãng mà nói là nhân vật trọng yếu thế nào, Trương Lãng há có thể để hắn ở Hoài huyện chịu chết.
Sau đó hắn lại nhìn địa đồ:
- Hoài huyện cách Tân Dã gần như thế mà Tân Dã thất thủ, Triệu Vân viện quân lại tới Tân Dã hẳn là muốn toàn diệt đại quân của Vu Cấm.
Tư Mã Ý dù giỏi tâm kế cũng phải đau đầu.
- Không tốt.
Tư Mã Ý chợt nhớ tới điều gì liền tập hợp đại quân.
Sắc trời dần lờ mờ sáng, Tư Mã Ý tự mình dẫn đại quân đi tới Hoài huyện, mấy ngày quan sát Hoài huyện, Tư Mã Ý cảm khái vô cùng, kỳ thực hắn đã đoán được một chút, quân truy kích của Vu Cấm trốn đi Trương Lãng truy tìm không nói, còn gặp được viện quân của Triệu Vân, binh mã mà Trương Lãng phái đến thì vừa đánh vừa lui về phía Tân Dã còn Triệu Vân thì thẳng tiến chạy về Hoài huyện.
Tư Mã Ý ngẩng đầu nhìn đem đen như mực, lòng như lửa đốt.
Đúng lúc này có thám thính báo lại;
- Bẩm tướng quân có một đại đội nhân số không rõ hướng về phía này đánh tới, bởi vì trời tối không cách nào đoán được nhân số, tuy nhiên xem cách bọn họ tiến quân thì không dưới vạn người.
Tư Mã Ý lập tức toát mồ hôi lạnh quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thật sự có viện quân tới trợ giúp, khó trách Quách Gia lại tử thủ Hoài huyện:
- Truyền lệnh, binh mã tiên phong công mạnh Hoài huyện, còn lại chống lại viện quân của Triệu Vân, hôm nay nhất định phải nắm lấy Hoài huyện.
Tư Mã Ý rốt cuộc cũng đã nổi giận.
Tuy đều mệt mỏi không chịu nổi nhưng gặp phải lúc sinh tử, quân Giang Đông vẫn y nguyên kiên trì lập trường của mình, cố gắng chống cự lại quân Tào.
Giờ khắc này thời gian trôi qua vô cùng chậm, ở trong mật thất Trương Lãng đã bực bội đến cực điểm vốn hắn muốn kéo dài thời gian không ngờ Tư Mã Ý lại ép đến
Quân Tào cũng vậy trải qua hai ngày tiến công bọn họ cũng trở nên hơi mỏi mệt, hơn nữa ban ngày tiến công không có kết quả sĩ khí cũng bị ảnh hưởng lúc này cuộc chiến vô cùng gay cấn, quân Tào cơ hồ chết và tổn thương bằng với quân Giang Đông.Cơ hồ quân Giang Đông đem tất cả sức lực ra hết, thề sống cố chết bảo vệ thành, đem đen như mực sao lốm đốm đầy trời, Hoài huyện cũng đen kịt một mảng, song phương đã chém giết nhau đỏ rực một màn, mà ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương vị huyết tinh.
Kỵ binh của Trình Dục ngày càng đến gần mặc dù không truy kích quân Tào cũng kìm chế một bộ phận quân lực, Trình Dục sai kỵ binh toàn bộ sửa bộ binh tác chiến, ở trên lưng ngựa cầm bó đuốc, lại để cho quân mã phóng tới Tào doanh, khoảng cách khá xa có thể mê hoặc quân Tào.
Người đầu tiên nhìn thấy sau đó là người thứ hai, sau đó hô to lên, hóa ra quân Giang Đông nghi binh, tin tức này rơi vào tai của Tư Mã Ý nhưn gắn vẫn không đình chỉ cường công Hoài huyện, ngược lại còn công mạnh hơn.
Trình Dục dẫn đầu kỵ binh điên cuồng xông tới, thấy Hoài huyện ánh lửa trùng thiên thì vô cùng lo lắng thúc giục đại quân hỏa tốc tiến về phía trước.
Đang lúc lòng Trình Dục như lửa đốt thì từ phía xa xa đã truyền tới tiếng vó ngựa.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cả trăm người đang cưỡi chiến mã lao tới, người tới không phải ai khác chính là người mà mọi người đã chờ từ lâu: Triệu Vân!
Triệu Vân ghìm chặt chiến mã mà nói to:
- Trình tiên sinh tình hình chiến đấu thế nào?
- Triệu tướng quân tới thật đúng lúc, Tư Mã Ý đang hạ lệnh cường công Hoài huyện, quân ta kiên trì mấy ngày chỉ sợ không tiếp tục nổi nữa.
Trình Dục lo lắng nói.
Lúc này mấy trăm tên kỵ binh ở đằng sau cũng đi lên, Triệu Vân nhìn kỵ binh bên cạnh, rồi nói:
- Mau tiến lên, chặn đường chiến mã tổ chức kỵ binh, trùng kích quân Tào.
Vừa dứt lời, Triệu Vân đã xung trận lên ngựa xông thẳng tới Hoài huyện.
Ở trên tường thành, quân Giang Đông đang giết chắc sĩ khí tăng thêm gấp đôi, một mặt chém quân Tào một mặt quát lớn:
- Các huynh đệ, viện quân đã tới, giết đi.
Tư Mã Ý nghe thấy mấy tiếng la này, lập tức hô lớn:
- Mọi người không cần kin hoàng, đây chỉ là quỷ kế của Quách Gia tiểu nhi, mọi người không cần cố kỵ chỉ để ý đánh hạ Hoài huyện.
Lời của Tư Mã Ý vẫn khiến cho một ít hoài nghi nhưng đa số vẫn tin tưởng, nhất thời quân Tào không cho rằng quân Giang Đông có viện binh sĩ khí đại thịnh lại lập tức tấn công mạnh quân Giang Đông.
Sau khi Tư Mã Ý hô lớn, quân Giang Đông bắt đầu kêu lên thảm thiết, Triệu Vân tay cầm ngân thương lao thẳng tới Hoài huyện, lúc này có binh sĩ hô to nói:
- Triệu tướng quân đã tới, viện quân đã tới.
Một người hô lớn, những người khác đều nhìn về phía Triệu Vân.
Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, thứ ba, sau đó quân Giang Đông khí thế rung trời, cùng nhau liều chết với quân Tào.
Thanh danh của Triệu Vân quân Tào cũng đã nghe thấy, không ít quân Tào nhát gan bị dọa cho run rẩy.
Tư Mã Ý thấy thế quân của Triệu Vân quá lớn, trước ngực phập phồng bất định không cam lòng mà nói:
- Triệt binh.
Chiến dịch Hoài huyện, cuối cùng cũng dùng viện quân của Triệu Vân tiến tới mà chấm dứ.
- Ha ha, Tử Long ngươi tới thật kịp thời, chỉ sợ chậm một chút nữa, Tư Mã Ý đã hạ được Hoài huyện lúc đó không biết chúng ta ở nơi nào.
Trương Lãng nắm tay của Triệu Vân, nhìn hắn mà cười nói, trong lòng không che giấu được kích động.
Ngày kế tiếp Trương Lãng biết được, Tư Mã Ý đã trở lại thái hành đạo, hắn để lại Trình Dục lưu lại Hoài huyện, cùng với Quách Gia Triệu Vân tiến về phía Từ Châu.
Trương Lãng ngồi ở trong đại sảnh, cầm chén trà Long Tỉnh uống, đúng lúc này Triệu Vân lại xông vào trong phủ:
- Chúa công, Lưu Bị đánh hạ Lũng Hữu Trần Kho rồi, mà Gia Cát Lượng cũng đã chiến thắng trở về.
Lúc này Trương Lãng lập tức nhíu mày tự nhủ:
- Đã bắt đầu rồi sao.
Bỗng nhiên hắn nghiêm mặt nhìn Triệu Vân:
- Ngươi gọi Bàng Thống tới 《 đây cho ta.
Mà lúc này ở trong phủ của Tào Tháo đang tràn ngập cảnh tượng u ám.
- Chẳng lẽ ta thật sự phải bỏ Quan Trung, để cho Lưu Bị và Trương Lãng bất hòa sao?
Tào Tháo không cam lòng nhìn Cổ Hủ vừa mới trở về mà nói.
Cổ Hủ liền nói:
- Quan Giang Đông hiện tại thế đang thịnh, nếu như không làm vậy chỉ sợ không còn cách nào khác.
Nói xong Cổ Hủ liền khẽ lắc đầu.
Tào Tháo đi ra phía trước, nhìn địa đồ, xem ra cũng chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ.
Lưu Bị sau khi lãnh binh chuyển sư về triều, Gia Cát Lượng liền nói:
- Lúc này Tào Trương nhị hổ đang tranh chấp, chúa công thuận thế nhập thục, mưu đồ kế hoạch.
Lưu Bị tuy mềm yếu nhưng không có nghĩa là hắn không có dã tâm, huống chi ngay cả Gia Cát Lượng mà hắn kính nển cũng đã mở miệng, lập tức nghe theo.
Lưu Bị và Gia Cát Lượng sau khi thỏa thuận, liền không trở về Ích Châu phụng mệnh nữa mà là đóng quân tại Thanh Thành, thể hiện rõ dã tâm.
Bàng Thống ngày đêm chạy tới Từ Châu, sau khi gặp mặt Trương Lãng, biết tin Lưu Bị tiến tới Thục trung thì nhãn châu xoay động:
- Không biết chúa công gọi thuộc hạ tới đây làm gì?
- Ngươi đừng giả bộ hồ đồ nữa, chúng ta nói chuyện.
Trương Lãng đứng dậy đi quanh Bàng Thống vài vòng.
Bàng Thống sau khi ngồi xuống, Trương Lãng liền nói:
- Sĩ Nguyên bằng tài trí thông minh của ngươi chắc đoán được ta hôm nay gọi ngươi tới làm gì.
Bàng Thống đứng dậy ôm quyền nói với Trương Lãng một câu;
- Không dám.
- Chúa công có phải là vì chuyện của Lưu Bị mà triệu kiến thuộc hạ không?
- Không sai, Tào Tháo mới bại trong thời gian ngắn không có động thái gì, mà lúc này ta lo lắng chính là Lưu Bị.