Ngưu Kim kêu thảm một tiếng vứt bỏ đao, tay cầm lấy thân thương lạnh như băng, trên đôi mắt tràn đầy huyết sắc.
Cao Thuận dùng tay một cái, trường thương xoạt một tiếng đã xuyên qua vai của Ngưu Kim.
Ngưu Kim ngửa mặt lên trời bi thống rống một tiếng, trong lòng tràn ngập vẻ không cam.
Cao Thuận tâm tình sắt đá mãnh liệt như hổ, Ngưu Kim bị ném xuống ngựa, Cao Thuận thừa cơ bổ thêm một thương, Ngưu Kim một mạng quy thiên.
Ngưu Kịm chiến vong ngược lại không khiến cho Tào binh rối loạn ai cũng đỏ bầm nghiến răng nghiến lợi xông lên muốn xé xác Cao Thuận.
- Vì Ngưu tướng quân báo thù.
Binh mã của Ngưu Kim hét lên, truyền khắp chiến trường.
Cùng lúc đó bộ binh quân Tào cũng đuổi tới, tuy nhiên vẫn cách khá xa.
Tình huống này Cao Thuận sở liệu không kịp với tình hình bình thường chủ tướng bỏ mình quân đội sẽ nhanh chóng tan tác, Cao Thuận liền rống giận nói:
- Quay lại.Cao Thuận mang hãm trận doanh quay trở về đại trại mà Tào binh thì truy đuổi không ngừng.
Hai quân tranh đoạt tới hoàng hôn, nhật nguyệt vô quang thi thể chất như núi.
Hừng sáng phương đông hinệ ra bạch sắc, mà viện quân của Thái Tử Từ đã tới.
Viện quân của Thái Sử Từ tới chiến cuộc lập tức phát sinh biến hóa, rốt cuộc đã được đảo ngược.
Quân Tào lập túc rút quân, Cao Thuận và các binh sĩ bắt đầu hô to, hưng phấn ôm nhau.
Bởi vì binh sĩ đại trại trải qua một đêm giao chiến mỗi người đều mệt mỏi vô cùng cho nên nhiệm vụ truy kích liền được giao lên trên người của Thái Sử Từ.Giết đến bình minh, Trương Hổ Thái Sử Hưởng cuối cùng cũng trở về, tuy toàn thân bị thương nhưng nét mặt bọn họ vẫn tràn ngập hưng phấn.
Mà Cao Thuận sau khi trải qua một đêm chém giết, biểu lộ đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhưng hắn không thể đi nghỉ ngơi, còn có nhiều chuyện mà hắn phải giải quyết. Hắn nhìn hai viên tiểu tướng của mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Đúng lúc này Thái Sử Hưởng cất tiếng:
- Tướng quân Chu Nhiên tướng quân đã bỏ mình...
Cao Thuận tuy có dự cảm bất hảo nhưng khi nghe thấy thì vẫn đau xót giận dữ nói:
- Là ta hại hắn Chu Nhiên ngươi theo ta chiến đấu nhiều năm, tuy không thích đao to búa lớn, nhưng vẫn là một đại tướng đáng tiếc....
Thái Sử Hưởng liền im lặng.
Cao Thuận sửa trị đe quân mã biên hợp lại lại bố trí phòng ngự đại trại đợi xong tất cả lúc này thám tử mang tới tin tức binh mã của Tào Bân đã ra Tế Bắc, hơn nữa danh tướng phía Bắc Hà Bắc đã mở binh năm vạn, trợ giúp Lịch Hạ thành.
Nghe được tin tức này Cao Thuận liền trở nên trầm tư, tự biết không thể đơn giản nắm lấy Tế Nam, chỉ có thể mang người tới Sơn Dương báo cho Trương Liêu, mà Trương Liêu vì muốn áp chế đông quận trong nhất thời không thể xuất binh trợ giúp Cao Thuận được, mà ở chiến tuyến bắc hải, Hạ Tề bắt đầu chia sẻ áp lực cho Thanh Châu, càng không thể rút binh.
Lúc này Trương Lãng cùng với chúng mưu sự sau khi thương nghị đã thảo luận chiến lược.
Bởi vì Bàng Thống mấy năm qua khổ học, liền cùng với Trương Lãng ước hẹn gia nhập mưu sự đoàn của hắn, Bàng Thống vừa đến đã dẫn tới một cục diện bén nhọn.
Bàng Thống nói:
- Với thực lực của quân Giang Đông hiện tại căn bản không cần thục xuyên ngăn cản phương bắc, bởi vì Lưu Bị binh phát tới Trần Kho sớm muộn gì cũng xâm lấn Quan Trung nếu như chúa công bỏ mặc Xuyên Trung kéo dài thì không khác gì trừ hổ dưỡng sói, sớm muộn gây họa.
Quách Gia phản kích:
- Tào Tháo phương bắc độc hại lúc này nếu như không nhờ binh lực của Lưu Bị kìm chế Quan Trung thì chúng ta làm sao có thể nắm lấy Nam hoàng hà như vậy được?Vừa vặn lúc này tiến vào mấu chốt chiến dịch Hoàng Hà quân ta hai tuyến tác chiến vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, có khả năng làm cho toàn cục sụp đổ, đừng quên từ khi Hán Trung xuất binh, toàn bộ lấy đường Tương Dương của ta, một khi ván cầu Tương Dương sơ sẩy, Chu Du tướng quân bị cắt đường lui thì quân Tây lộ gặp khó khăn.
Bàng Thống tính cách hơi cực đoan mà cười lạnh nói:
- Sói ở bên cạnh há có thể để ngươi ngủ yên một khi chúa công không chen chân vào Quan Trung, Lưu Bị tất thừa cơ xâm lấn, bởi vì lúc này Tào Tháo vô lực phân thân, chống có Pháp Chính Trương Tùng các danh sĩ Xuyên Trung trợ trận chỉ sợ diều hâu khó thành điạ sự, phải biết rằng đất Quan Trung, đều là nơi thống trị tiến hành, chớ nói là Lưu Bị còn có thiên phủ thục sông chèo chống mà Lưu Bị thế lực cường tráng chúa công muốn công hãm bọn chúng khó càng thêm khó.
Trương Lãng cũng lâm vào tình trạng lưỡng nan đã có Gia Cát Lượng, Lưu Bị giống như là hổ được chắp cánh nếu thật sự để hắn nắm được Quan Trung tứ tắc thì chỉ sợ sẽ thành một đối thủ cường đại, nếu như đúng như Bàng Thống nói, cùng với Lưu Bị trở mặt, mình đoạt Quan Trung, lúc đó Lưu bị sẽ đâm sau lưng mình một cái, nghĩ tới đây đầu của Trương Lãng nhức vô cùng hắn lại nhìn Quách Gia lại nhìn Bàng Thống hai người trừng mắt nhìn nhau không ai nhìn ai Trương Lãng phiền muộn tới cực điểm.
Trương Lãng bỗng nhiên lóe lên linh quang, theo lý thuyết với mưu trí của Bàng Thống tuyệt đối không đưa ra phong hiểm như thế chẳng lẽ hắn còn đạo lý sao, Trương Lãng liền chờ mong mà hỏi:
- Sĩ Nguyên ngươi cũng biết cục diện hiện tại đừng làm ta mê man nữa ngươi có ý gì mau nói đi.
Bàng Thống kinh ngạc nhìn Trương Lãng mà nói:
- Thống biết là không gạt được chúa công, Hoàng Hà một trận chiến đã chiếm toàn bộ ranh giới Trung Nguyên mà trong đó mấu chốt chính la công hạ Lịch Hạ thành, một khi có thể công chiếm thì có thể ngăn cản Tào Binh vào Tế Bắc, chúa công có thể khu thủy quân vào Hoàng Hà, với địa bàn của Hoàng Hà thì thủy quân của ta cắm rễ ở đó sẽ có lợi thế rất lớn, sau đó quân Tào chạy về Hà Bắc, nên thừa dịp Lưu Bị đánh phá Trần Kho phái Chu Du tướng quân nhập chủ Quan Trung khống chế Tứ Tắc, tuy Quan Trung mấy năm liên tục chinh chiến nhưng lực lượng có bao hàm hoàn toàn có thể tự cấp tự túc chỉ cần lúc đó phái người canh gác nơi hiểm yếu, Lưu Bị cũng không biết làm sao.
Hơn nữa nói hắn nghĩ ra Tương Dương thì là điều năm mơ, Chu Du tướng quân trấn định Kinh Tương, đừng nói là Quan Vũ cho dù là Gia Cát Lượng đến cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt gì, lúc này chúa công lưng tựa Giang Đông làm cơ sở, hai bên Kinh Tương Sơn Đông làm xúc tu, trước có Duyện Châu làm tiên phong lại thêm Dương Dự là đất giàu có, hoàn toàn có thể mở ra vài chiến tuyến, chúa công chậm chạp cho rằng không thể cùng với Lưu Bị, Tào Tháo đồng thời trở mặt, đơn giản là vì tư tưởng Giang Hoài, hôm nay có Hoàng Hà phía nam thậm chí là Giao Châu làm ranh giới bảo đảm ai nói không thể bắc lên U Yến, tây Tiến Thục Xuyên?