Bốn phía Lịch Hạ thành địa thế tương đối bằng phẳng, trong phạm vi vài dặm có thể ẩn náu, ngoại trừ đồng cỏ phập ph,ồng tất cả các địa phuông đều không thể không nghi ngờ.
Chu Nhiên mang ba nghìn binh sĩ phục ở đồng núi mượn ánh trăng bó đuốc lờ mờ có thể nhìn thấy doanh trại quy mô phía trước.
Chu Nhiên mang ba nghìn binh sĩ vụng trộm tới bên ngoài doanh trại, một phó tướng thấp giọng nói:
- Chu tướng quân theo lý tuyết dạ trại phải có bố trí đội tuần tra tại sao không phát hiện gì cả.
- Có mai phục.
Thanh âm sợ hãi vang lên.
Chu Nhiên không ngờ quân địch lại từ nơi này đánh tới hắn hoành đao ghìm ngựa, hai đồng tử co rút lại.
- Quân địch chạy đâu?
Một thanh âm vô cùng to lớn vang lên.
- Đầu hàng không giết.
Tiếp theo đó là thanh âm vô cùng lớn đinh tai nhức óc truyền tới.
Chu Nhiên đưa mắt nhìn lại thì thấy ba mặt có binh sĩ đông nghịt xông lại, Chu Nhiên nào dám lãnh đạm, không hề nghĩ ngợi dẫn ba nghìn binh sĩ hướng về phía Nam xung phong mà rời đi.
Hai quân trong nháy mắt đã kịch liệt giao phong.
- A...
Một thanh âm thảm thiết vang lên, binh sĩ bốn phía rùng mình nhìn thấy một binh sĩ bị chặt cổ bay lên trời, dưới ánh trăng con mắt còn mở trừng trừng từng luồng máu bay xuống dưới.
- Giết.
Chu Nhiên lúc đầu còn khiếp sợ nhưng sau đó liền lộ vẻ hung tàn, huyết dịch trên người bắt đầu sôi trào.
Quân Giang Đông kết thành trận, chỉnh tề bộ pháp mà tiến lên phía trước.
Chu Nhiên không ngớt khích lệ:
- Các ngươi chịu đựng cho ta, Cao tướng quân sẽ nhanh chóng phái binh tới yếp viện.- Tướng quân chúng ta tứ bề thụ địch các huynh đệ tổn thất thảm trọng rồi sắp không chịu được nữa rồi.
Chu Nhiên giận dữ lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh cho ta, bất kể thế nào cũng phải chờ đợi cho tới khi viện quân của Cao tướng quân tới.
- Tướng quân coi chừng.
Đúng lúc Chu Nhiên nói chuyện thì một đạo kỵ binh gấp rút lao tới.
Chu Nhiên lóe mắt lên, đại đao chém xuống, một tên Tào binh không ngờ Chu Nhiên ra chiêu này liền ngã xuống ngựa, chết mà không hiểu tại sao.
Đúng lúc Chu Nhiên đang hăng hái chiến đấu thì Trương Hổ Thái Sử Hưởng đã mang hai đội ngũ tới tiếp ứng, trong lúc cả hai đang lo lắng thì trong tai bỗng nhiên truyền tới từng tiếng hò hét, tiếng kêu ngày càng lớn, Trương Hổ lại hưng phấn hét lớn:
- Chu tướng quân bắt đầu hành động, quân ta lập tức hành động.
Cùng với phản ứng của Trương Hổ rõ ràng bất đồng, Thái Sử Hưởng nhíu mày một cái trên khuôn mặt ngây thơ phát ra đại khí, hiển nhiên đang trầm tư vấn đề nghiêm trọng.
Đúng lúc này một thám tử hét lớn:
- Không hay rồi Chu Nhiên tướng quân bị nhốt rồi.
- Cái gì?Thái Sử Hưởng bất ngờ nghe thấy tin tức này liền kinh hãi.
Thám tử nhắc lại một lần nữa Thái Sử Hưởng liền nói:
- Mau đi báo cho Trương Hổ nói với hắn kế hoạch có biến, để cho hắn lập tức dẫn đội ngũ nghĩ cách cùng ta đi cứu viện Chu tướng quân.
Chu Nhiên bị vây, Cao Thuận sau khi nhận được tin tức thì đứng ngồi không yên lập tức tự mình điểm hai vạn binh mã, lúc đi vào rừng, lại dặn thuộc cấp Vương Ninh để cho hắn bảo vệ tốt đại trại.
Cao Thuận và binh lính của hắn sau khi trải qua một giờ hành quân đã nhanh chóng tiếp cận chiến trường, ở phía xa xa nghe thấy tiếng kêu rung trời, binh sĩ đinh tai nhức óc hò hét, nhiệt huyết sôi trào.
Bởi vì Cao Thuận trợ giúp, Trương Hổ, Thái Sử Hưởng quân tâm đại chấn mỗi người đều nhiệt tình hung hăng hơn.
Nào biết lúc này xảy ra dị biến, quân Tào bỗng nhiên chia binh làm hai đường một mặt chặn binh mã của Cao Thuận, một mặt chặn Trương Hổ tử chiến không lùi.
Cao Thuận cùng với Trương Hổ dần chiếm thế chủ động từ từ hình thành vòng vây, đem Tào binh vây vào trong đó lúc này chiến cuộc lại phát sinh biến hóa, từ doanh trại truyền tới tin tức, có một đại lượng quân Tào tiến tới hòng đoạt trại.
Cao Thuận nhận được tin tức này liền kinh hãi, vây quanh Chu Nhiên có ít nhất một vạn binh mã, mà bọn họ còn binh đoạt trại sao?
Nghĩ tới đây Cao Thuận hô to:
- Các huynh đệ mọi người gắng thêm, chém giết cho ta.
Bởi vì binh sĩ không biết tình hình đại trại cho nên càng tăng thêm tốc độ, trước đi cứu viện Chu Nhiên.
- A...
Từng thanh âm thảm thiết truyền tới, lần lượt Tào Binh bị quân Giang Đông giáp công mà ngã xuống, không đầy mười khắc, chiến trường đã biến hóa kinh người.
Cao Thuận quát to;
- Hãm trận doanh.
Các binh sĩ tay cầm đại đao tay cầm binh khí chiến ý dâng cao.
Cao Thuận lại quát:
- Các ngươi theo bổn tướng quân về cứu đại trại.
- Vâng.
Các binh sĩ hò hét, mỗi người đều toát ra sát khí rền vang.
Thiết kỵ hãm trận doanh sấm gió tề động như là vạn mã lao nhanh nhắm đại trại mà phi tới.
Ở trong đại trại lúc này đã loạn thành một bầy, khắp nơi là hỏa quang lóng lánh, như muốn nhen nhóm trong đêm tối vậy, lờ mờ có thể trông thấy khói đặc cuồn cuộn tuôn ra.
Quân Giang Đông phấn đấu trông coi trận địa, dùng thân hình chống lại từng đợt tiến công của quân địch.
Cao Thuận nhìn thấy tình hình này thì lửa giận trong lòng, trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, hàm răng cắn chặt.
Trước mắt bỗng nhiên đảo tới mấy cái bóng đen.
- Ngừng.
Cao Thuận bỗng nhiên ghìm cương ngựa, sau đó ở phía sau lưng hắn, mấy quân tốt hãm trận doanh cũng dừng bước lại, động tác chỉnh tề không hề kéo dài.
- Phía trước lén lút là ai?
Cao Thuận nghiêm nghị quát to.
- Cao tướng quân.
Vài người liền xuất hiện.
- Các ngươi là ai sao ở đây đại trại thế nào rồi?
Mấy người lính kia ngẩn ra có một người lắp bắp nói:
- Bẩm tướng quân chúng ta là phó tướng thị vệ, hiện tại Tào binh đã mang hết quân chủ lực, địch tướng Kim Ngưu dẫn đội áp trận, đại trại vô cùng không ổn.
Cao Thuận hừ một tiếng lạnh nhạt dò xét rồi phẫn nộ quát;
- Các ngươi không ở đại trại đấu với kẻ địch bỏ chạy tới đây sao?
Mọi người bị Cao Thuận quát liền quỳ phịch xuống mặt đất.
Cao Thuận lạnh nhạt mà nói:
- Lâm trận bỏ chạy, chém!
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng.
Nghe Cao Thuận nói tới chữ "chém" mấy người lính đều hoảng sợ hồn phi phách tán, trong đám quân tốt hãm trận doanh đều hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó một đội ngũ xông tới, giơ tay chém xuống đem mấy đào binh tru sát hết.
Cao Thuận cũng lười nhìn mấy thi thể này mà lớn tiếng quát;
- Hãm trận doanh trước tới giờ chỉ có binh sĩ anh dũng giết địch không có người bỏ chạy nhu nhược nếu như các ngươi không thể làm được điều đó thì đứng yên bất động cho ta, nếu là dũng sĩ thì cầm binh khí, theo bổn tướng quân xông lên.
Các binh sĩ liền hưởng ứng:
- Xông lên.
Trong tiếng hét của Cao Thuận, hãm trận doanh giống như có vạn mã cùng chạy đại địa như muốn chấn động, như gió bay đến.